Ánh trăng trong lòng-Chương 10
|Chương 10: Lỡ hẹn
Đại học A, ký túc xá nam sinh.
Lúc Giang Lãng trở về ký túc xá là 10 giờ tối.
“Đã nói buổi tối họp mặt lâu một chút, kết quả ngươi ngược lại, ăn xong một bữa cơm chạy ngay, làm hại mấy nữ sinh kia cũng mất hứng thú, tan sớm!”
Giang Lãng vừa mang dép lê vừa mở miệng nói, “Thằng nhóc Lăng Phong kia kêu vài người đi hát Karaoke, cũng chỉ có ta tốt với ngươi, sợ ngươi một mình cô đơn, trở về làm bạn với ngươi!”
Lúc Giang Lãng trở về, Cố Hoài đang nghiêng tay chống trán, ngồi dựa trên ghế ở ban công.
Bóng đêm đặc sệt che đi khuôn mặt hắn, chỉ có thể nhìn thấy quai hàm lạnh băng, trong bóng đêm lộ ra xa cách, thật giống như là tách khỏi ngoài thế giới.
Con người Cố Hoài, trên đỉnh đầu hào quang quá nhiều, chỉ với gương mặt dễ nhìn làm cho hắn sinh ra đã được chú ý, tuy rằng có một chút cảm giác đóa hoa kiêu kỳ như vậy, thật ra cũng không quái gở một chút nào, ngược lại EQ rất cao, trong chuyện mối quan hệ xã giao cũng thành thạo.
Chẳng qua, trên thực tế, hắn đối với ai cũng vẫn giữ khoảng cách thích hợp, cũng cực nhỏ có lúc cảm xúc phập phồng.
“Tình huống ngươi như thế nào vậy? Tâm tình không tốt?”
Giang Lãng hiếm khi phát hiện trạng thái của Cố Hoài có chút không thích hợp, “Hay là nơi nào không thoải mái? Hôm nay lúc ở trường bắn ta đã muốn hỏi ngươi, ngươi làm sao có thể bắn không trúng bia?”
Hắn cùng Cố Hoài tương đối quen thuộc, biết lúc trước hắn đã từng ở trong đội tuyển bắn súng quốc gia, còn từng phá kỷ lục bắn súng cấp thế giới, kỷ lục kia đến nay không ai phá vỡ.
Hôm nay bọn họ chơi loại đồ vật này với hắn mà nói quả thực là trò trẻ con, hắn nhắm mắt lại cũng không có khả năng bắn không trúng bia.
“Cổ tay bị thương.”
Trên ban công, trong bóng đêm vang lên tiếng trả lời hơi mang có lệ của Cố Hoài.
“Đang yên lành làm sao lại bị thương cổ tay? Quan trọng không?”
Giang Lãng cầm hai chai đồ uống, đi đến ban công, đưa cho Cố Hoài một chai.
“Cám ơn.” Cố Hoài thuận tay tiếp nhận.
Hắn dường như mới vừa tắm rửa xong, mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, trên người còn mang theo nhàn nhạt hơi nước, lúc này tóc hơi hơi có chút hỗn độn, lộ ra cái trán trơn bóng.
Lúc đến gần, Giang Lãng vô tình nhìn thấy trên trán Cố Hoài có hơi dơ, vì thế vươn tay muốn lau cho hắn, “Ngươi như thế nào tắm rửa không gội đầu? Thứ gì trên trán vậy? Giống như có bùn……”
Giang Lãng mới vừa vươn tay, một bàn tay khớp xương rõ ràng đã bóp chặt cổ tay của hắn.
Đồ uống trong tay Giang Lãng nhoáng lên, tạt ra hơn phân nửa.
Giang Lãng cảm thấy xương của mình đều sắp bị bóp nát, “Mẹ ơi! Đau đau đau! Buông tay! Mẹ nó ngươi muốn ta chết rồi thành quả phụ sao!”
“Thiếu tay?” Cố Hoài giọng điệu tương đối ghét bỏ.
Cố Hoài nói xong, tùy tay vuốt mái tóc trên trán một cái, động tác dã tính lại tùy ý tác động lên đường cong xương quai xanh trơn mượt lại mê người, còn không có hoàn toàn làm thấu bọt nước theo xương quai xanh chậm rãi biến mất ở áo sơ mi, ngay cả một chút bùn dơ bẩn trên trán đều mang theo một tia mê hoặc xin mời làm cho ta dơ thêm một chút ……
Giang Lãng: “……!”
Tên chó này!
Chẳng qua là tùy tay vuốt tóc mà thôi.
Cư nhiên! Đẹp trai như vậy!
“Mẹ nó! Đừng tùy tiện phóng điện lung tung với lão tử!”
Giang Lãng mặt đầy ghen ghét, tức giận đến nghiến răng, “Cố Hoài ngươi có bệnh sao? Ngươi tắm rửa không gội đầu, trên đầu cọ bùn ta lau cho ngươi mà thôi, đến nỗi làm giống như liệt nữ trinh tiết? Ngươi có phải tới dượng cả hay không, làm gì tâm trạng thất thường!”
Giang Lãng càng nói càng cảm thấy, Cố Hoài có chút bệnh, còn bệnh cũng không nhẹ.
Cố Hoài lười nhác liếc nhìn Giang Lãng một cái, không phản ứng hắn, chỉ hơi có chút không kiên nhẫn kéo kéo cổ áo, ánh mắt nhìn xuống di động một lần nữa.
Giang Lãng đột nhiên nhớ tới cái gì, thuận miệng hỏi, “Đúng rồi, đêm nay ngươi có phải hẹn bạn học khoai tây kia hay không, như thế nào, chẳng lẽ đến bây giờ cô còn không có tìm ngươi sao?”