Ánh trăng trong lòng-Chương 7
|Chương 7: Ký ức thân thể chưa từng quên đi
“Thử xem?” Cố Hoài dò hỏi.
Kỳ Nguyệt từ trong hoảng hốt một cái chớp mắt phục hồi tinh thần, “Được, bắt đầu đi.”
Cố Hoài lui trở lại phía sau cô, cuối cùng giúp cô kiểm tra tất cả thiết bị một lần, vừa kiểm tra vừa nói một câu: “Phần thưởng đủ sao?”
Đang chuyên tâm nhìn bia ngắm, Kỳ Nguyệt hơi sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng ý tứ của Cố Hoài: “A…… Chắc đủ……”
Khóe miệng Cố Hoài nhếch lên nụ cười nhợt nhạt, mang theo vài phần mê người không tự biết: “Ừ, cố lên.”
“À……” Kỳ Nguyệt gật gật đầu.
Thật ra cô không có nắm chắc một chút nào. Cô cũng không nhớ rõ mình không có chạm qua súng đã bao lâu ……
Đã cầm vô số lần ở trong mơ, nhưng lại một lần cũng không có bắn ra viên đạn. Cô không nghĩ tới, cầm lấy súng một lần nữa, lại bắn đạn một lần nữa sẽ ở trong tình huống như thế.
Bên cạnh các nữ sinh đều có chút nhàm chán, tốp năm tốp ba đứng chung một chỗ bàn tán chuyện của Diệp Lâm Linh cùng Cố Hoài.
Diệp Lâm Linh đã muốn đi tới trước mặt Cố Hoài, trò chuyện cùng hắn, “Cố Hoài, ta nghe nói gần đây trung tâm thành phố mới mở một quán lẩu giống như còn không tồi…… Nếu ngươi không muốn đi quá xa, nhà ăn lầu 3 mới mở một tiệm ăn Nhật, đánh giá cũng thực tốt……”
Cố Hoài cũng không biết có nghe được lời của Diệp Lâm Linh hay không, hắn nhìn Kỳ Nguyệt và súng trong tay cô, hơi thở quanh thân dường như đọng lại một chút, vẻ mặt như đám sương sau núi xa, làm người không có cách nào thấy rõ.
Kỳ Nguyệt thoáng nhắm mắt lại, nâng tay lên.
Trong đầu gào thét bay qua vô số hình ảnh rách nát mãnh liệt, khẩu súng trong tay thật giống như chưa từng buông.
“Ta…… Bắn thử trước một lần được chứ?” Kỳ Nguyệt cầm lấy súng lại buông, mở miệng nói.
Diệp Lâm Linh có chút không kiên nhẫn mà ngước mắt, “Tùy ngươi, nhanh lên là được, trời cũng sắp tối.”
Kỳ Nguyệt: “Ừ.”
Trong nháy mắt tiếng thúc giục của Diệp Lâm Linh rơi xuống. Giây tiếp theo, súng trong tay nâng lên một lần nữa.
“Đoàng” một tiếng ——
Viên đạn từ họng súng bắn ra, xoay tròn, phá vỡ không khí, bắn về phía bia ngắm……
Cùng với súng vang lên, lúc này mọi người mới theo bản năng nhìn về phía bia ngắm.
Trường bắn này là tỉ số tự động, đại khái trong vài giây, bảng đo tỉ số tự động biểu hiện số vòng ——
10.9 vòng!
Đầy vòng, 10.9 vòng!
Vừa rồi người còn đang tốp năm tốp ba nói chuyện phiếm toàn bộ đều trợn mắt há hốc mồm sững sờ ở nơi đó, giống như gặp quỷ nhìn số vòng trên bảng đo tỉ số.
Không biết qua bao lâu, là Tống Thu Thu thét chói tai phá vỡ im lặng.
“A a a —— Nguyệt bảo! Nguyệt bảo, ngươi là đầy vòng! 10.9 vòng! 10.9 vòng a a a!”
Tống Thu Thu kích động không thôi mà ôm lấy Kỳ Nguyệt.
Kỳ Nguyệt còn có chút phát ngốc, cô ngơ ngẩn nhìn số vòng mình bắn ra, tựa hồ còn có chút không phục hồi tinh thần. Giờ phút này, trong chỗ sâu linh hồn của cô, thật giống như có một ngọn lửa đang tro tàn lại cháy.
Khóe miệng Kỳ Nguyệt lộ ra một nụ cười khổ không dễ phát hiện, cô cho rằng mình đã sớm quên mất, nhưng không nghĩ rằng ký ức thân thể lại chưa từng quên đi……
“Cô vừa rồi nói là bắn thử, lại không phải chính thức, không tính được!” Bên cạnh Diệp Lâm Linh, cô gái mặc áo vàng thoạt nhìn có quan hệ thực tốt với cô mở miệng nói.
“Đúng vậy, không tính được! Nếu là bắn thử, vốn dĩ phải so một lần nữa ……” Nữ sinh khác cũng nói chuyện thay Diệp Lâm Linh.
Ngay tại lúc mọi người mồm năm miệng mười nói chuyện.
Đoàng ——
Lại một tiếng súng vang lên.
Kỳ Nguyệt đã bắn phát súng thứ hai.
“Đinh” tiếng nhắc nhở vang lên.
Trên bảng đo tỉ số biểu hiện ra thành tích phát súng thứ hai của Kỳ Nguyệt.
Phát súng thứ hai: 10.9 vòng.
Lại là một cái đầy vòng.
Toàn bộ trường bắn có thể nghe tiếng kim rơi.