Cậu ấm phong lưu VS người đẹp lạnh lùng kiêu ngạo-Chương 33

Chương 33: Tôi yêu mến ngươi rồi, ngươi cảm nhận được sao? [ đại kết cục ]

Thời gian tựa hồ một ngày như vậy thiên qua đi xuống, thẳng đến gần đây khiêm tốn Lam Á khi ĐH năm 2 học kỳ sau thời điểm, đột nhiên bị người khi sân trường trên mạng bộc ra bị bao dưỡng gièm pha, nhưng lại dán lên rất nhiều trương cô lên một cỗ xe xịn ảnh chụp, tuy nhiên thiếp mời (*bài viết) rất nhanh sẽ xóa bỏ đấy, nhưng cũng đã bị nhiều lần đăng lại rồi.

Rất ít chú ý qua sân trường lưới Lam Á ngay từ đầu cũng không biết rõ tình hình, chỉ là cảm thấy vô luận đi đến sân trường chính là cái kia nơi hẻo lánh, đều cảm giác được có người khi đối với cô chỉ trỏ đấy.

Thẳng đến có bạn học chủ động nói cho cô biết rồi, cô mới biết được, chưa từng có i qua những điều này cô, thoáng cái sẽ mộng rồi.

Mấy ngày nay Tiêu Đằng chưa có tới, cô cả đêm mất ngủ, tinh thần áp lực ở vào sụp đổ trạng thái.

“Không phải, tôi không phải . . . ”

“Á, làm sao vậy?” Tiêu Đằng dao động tỉnh cô, cũng ôn nhu hỏi.

Lam Á trước là có chút mờ mịt nhìn xem Tiêu Đằng, sau một khắc sẽ khóc lên.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Tiêu Đằng ôm lấy cô, vỗ nhẹ lưng của cô, ân cần hỏi.

Lam Á vẫn luôn khóc chỉ là lắc đầu, lại không nói lời nào.

“Ngươi muốn chính mình nói cho tôi biết, vẫn là tôi gọi điện thoại lại để cho người đi điều tra?” Tiêu Đằng nói thẳng đến.

Lam Á sững sờ nhìn xem Tiêu Đằng, cuối cùng du du nói,

“Tiêu Đằng, ngươi có thể buông tha tôi sao? Ngươi có thể buông tha tôi được không nào?”

Tiêu Đằng lông mi cau chặt, nhìn thẳng Lam Á.

“Có người ở trường học mạng lưới phát bài viết nói tôi bị bao nuôi, nhưng lại dán ra ảnh chụp, hiện trong trường học tất cả mọi người đã biết.”

“Cái kia thì thế nào? Có người quy định chồng hứa hôn không thể dưỡng vợ hứa hôn đấy sao?” Tiêu Đằng lạnh nhạt nói.

Lam Á vốn là không có kịp phản ứng, về sau cười khổ một cái nói,

“Trên thực tế, chúng ta cũng không phải!”

“Ngươi cần danh phận sao? Cần lời mà nói…, tôi có thể cho ngươi!”

Lam Á nhìn xem Tiêu Đằng, một hồi lâu mới nói,

“Nếu như ngươi thực sẵn lòng cho tôi chút gì đó lời mà nói…, sẽ cho thời gian của tôi nha, nói cho tôi biết, lúc nào ngươi mới sẵn lòng buông tay, để cho tôi có thể qua cuộc sống của mình!”

Tiêu Đằng yên lặng nhìn xem lam á, thâm thúy hai con ngươi có chút nheo lại.

Dùng Lam Á cùng anh ở chung cũng không tính ngắn ngủi thời gian, bao nhiêu cũng có chút hiểu rõ đến xem, cô biết rõ chính mình là triệt để chọc giận Tiêu Đằng.

Thế nhưng mà cô lại có thể như thế nào đây?

Cô bây giờ ngoại trừ đập nồi dìm thuyền bên ngoài, còn có cái gì đường lui hả?

Khá tốt cô bây giờ đang ở tại đây đến trường, rời xa quê quán, bằng không thì cô thật không có biện pháp tưởng tượng, nếu cha mẹ đã biết chuyện này sẽ là dạng gì phản ứng.

“Có thể, chờ tôi cái chết thời điểm, tôi sẽ sẽ bỏ qua ngươi. Khi tôi không có trước khi chết, ngươi tốt nhất bỏ đi rời khỏi ý nghĩ của tôi!” Tiêu Đằng hung dữ nói.

Sau đó đứng dậy xuống giường, đi ra phòng ngủ.

Lam Á ngồi ở giường. Thượng có chút mờ mịt, lại có chút tuyệt vọng.

Cô đã yêu một cái người không nên yêu, dùng một loại dị dạng thân phận.

Sau đó cái này sẽ không yêu cô đàn ông, lại vui với đem cô giam cầm khi bên cạnh mình.

Lần thứ nhất, Lam Á phát giác nhân sinh của mình trở nên không có mong đợi.

Tuy nhiên biểu hiện thượng xem ra, cô vẫn là như thường ngày như vậy ở trường học cùng khu nhà ở tầm đó hai điểm tạo thành một đường thẳng (*cơ bản), nhưng dáng tươi cười lại rõ ràng giảm bớt.

Thanh tú đến cực điểm một trương khuôn mặt nhỏ nhắn , giờ phút này gần như gầy được chỉ còn lại có lớn cỡ bàn tay rồi.

Mà đó cũng không phải Lam Á lớn nhất hạo kiếp.

Không biết là cái nào người có ý chí gọi điện thoại đến nhà cô nói cho cha mẹ của cô, cô bị bao dưỡng sự tình, sau đó gửi ảnh chụp cho bọn họ nhìn.

Cùng ngày, cha mẹ sẽ gọi điện thoại cho cô, hỏi thăm sự thật chân tướng.

“Tôi không có, đây chẳng qua là một người bạn xe, ngày đó anh có rảnh sẽ tiếp tôi cùng đi ăn cơm mà thôi.” Lam Á khó chịu nổi giải thích đến.

Như vậy trái lương tâm vung lấy dối.

Khi cha mẹ trong mắt, cô vẫn luôn là một cái ngoan ngoãn hiểu chuyện đứa bé, mà bây giờ cô lại nói dối rồi.

Nhưng cha mẹ cũng không có tin tưởng cô…, khi ngày hôm sau an vị lên xe lửa, hai ngày sau phong trần mệt mỏi tới trường học đến tìm cô.

Mới biết được, cô chưa bao giờ ở trong trường học.

Cha mẹ đứng ở trường học công cộng buồng điện thoại vừa gọi điện thoại cho cô, cô từ khu nhà ở chạy tới trường học đi đón cha mẹ.

“Nha Nha, ngươi cùng ba mẹ nói thật!” Mẹ đau lòng nhìn xem cô nói.

“Ba mẹ, tôi không có, chúng ta chỉ là khi nói yêu thương mà thôi.” Lam Á thấp giọng khóc nức nở nói, biết rõ sự tình đã dấu diếm không nổi nữa.

Nhưng vẫn là không muốn lại để cho cha mẹ biết rõ chính mình là bị bao nuôi, đây đối với gần đây truyền thống bảo thủ cha mẹ, tuyệt đối là ngập đầu đả kích.

Lam Á điện thoại vang lên, cô không có tiếp.

Lần thứ hai vang lên, cô mới tiếp lên, là Tiêu Đằng đánh tới đấy.

Tiêu Đằng hỏi cô ở nơi nào, cô nói cha mẹ đã đến, cô ở trường học một nhà trong quán ăn.

Tiêu Đằng làm cho cô cái gì đều không cần nhiều lời, anh sẽ đi qua giải thích.

Nửa giờ sau, Tiêu Đằng sẽ xuất hiện ở đằng kia gia quán cơm nhỏ trong rạp.

“Là ngươi!” Lam Á cha mẹ khi nhìn thấy Tiêu Đằng về sau, gần như không hẹn mà cùng khiếp sợ nhìn xem anh .

Dù cho đã nhiều năm không gặp, bọn họ vẫn là liếc sẽ nhận ra anh .

Tất càng như thế xuất sắc nam hài cũng ít khi thấy, chẳng qua là khi năm nam hài hiện tại đã trưởng thành một tuấn mỹ đàn ông.

“Bá phụ, bá mẫu, các ngươi tốt! Không biết xấu hổ, cũng không biết các ngươi muốn tới, bằng không thì tôi cùng Lam Á sẽ đi đón các ngươi.” Tiêu Đằng khách sáo nói.

“Chúng ta không cần ngươi tiếp, chúng ta chỉ là đến xem con gái của mình.” Lam Á cha kéo căng lấy khuôn mặt nói.

“Bá phụ bá mẫu xe ngựa mệt nhọc cần phải cũng mệt mỏi rồi, nếu như không ngại lời mà nói…, tới trước khách sạn nghỉ ngơi một chút. Sự tình khác, tôi cùng Lam Á buổi tối lại cùng bá phụ bá mẫu hảo hảo báo cáo.”

“Tôi chỉ muốn nghe con gái của tôi chính miệng nói.” Lam Á cha quay đầu nhìn về phía lam á, “Sự kiện kia có phải thật vậy hay không?”

Lam Á quay đầu nhìn Tiêu Đằng, không biết lời thế nào.

“Lam á, lời tôi!” Lam Á cha lớn tiếng quát lớn đến.

“Tôi . . .” Lam Á gấp đến độ tay đều đi theo run rẩy lên.

“Bá phụ, tôi không biết ngài đã nghe được cái gì kỳ quái nghe đồn, nhưng tôi cùng Lam Á xác thực là ở nói yêu thương, vốn ý định mùa hè này trở về nhìn ngài cùng bá mẫu, cũng cầu hôn. Nhưng hiện tại xem ra muốn cầu hôn rồi.” Tiêu Đằng nắm Lam Á tay không nóng không lạnh giải thích đến.

“Ngươi không muốn theo chúng ta lam gia đứa bé dây dưa không rõ đấy.” Lam Á cha một bả kéo qua Lam Á cũng đối với Tiêu Đằng cảnh cáo đến.

“Tiêu tiên sinh, ngươi hãy bỏ qua nhà của chúng ta Nha Nha nha. Tuy nhiên Nha Nha cùng Lam Mặc vẻ ngoài có vài phần như, nhưng cô dù sao không phải cô ah!” Lam Á mẹ rốt cục mở miệng nói.

Qua nhiều năm như vậy, đã không người nào dám khi Tiêu Đằng trước mặt nâng lên Lam Mặc sự tình rồi.

Không có người đề, Tiêu Đằng có thể chết lặng không đi hồi ức.

Mà bây giờ có người nhấc lên, hơn nữa còn là Lam Mặc thân mẹ ruột.

“Tôi biết rõ, cô không phải cô!” Tiêu Đằng ngẩng đầu nhìn thẳng Lam Á mẹ, nói.

“Vậy ngươi vì cái gì muốn quấn quít lấy nhà của chúng ta Nha Nha à?” Lam Á mẹ vô cùng đau đớn chất hỏi.

Lam Á tắc thì hoàn toàn giật mình.

Tuy nhiên cô không rõ ràng lắm sự tình tiền căn hậu quả, nhưng cô cũng không ngốc, cô biết rõ sự tình cũng không có đơn giản như vậy.

Mà làm cho cô hiểu rõ một chút đúng là Tiêu Đằng cùng cô cùng một chỗ, động cơ cũng không chỉ … mà còn tinh khiết, mà là cô cùng trong miệng mẹ chính là cái kia Lam Mặc có vài phần tương tự.

Nguyên lai cô cũng chỉ là người nào đó thế thân mà thôi.

Tiêu Đằng đối với cô Ôn Nhu che chở, đều đơn giản là cô cùng người nào đó tương tự mà thôi.

Mà cô lại lâm vào loại này nhu tình trong không thể tự kiềm chế, như vậy chân tướng, làm cho cô tình làm sao chịu nổi.

Vì vậy sau đó, Tiêu Đằng cùng cha mẹ của cô nói cái gì nữa, cô sẽ một câu đều không có nghe lọt rồi.

“Tôi là thật tâm yêu Lam Á đấy, mời bá phụ bá mẫu thành toàn chúng ta.”

“Nếu chúng ta không thành toàn hả?”

“Tôi tin tưởng bá phụ cùng bá mẫu cùng tôi giống như hy vọng Lam Á hạnh phúc, cho nên tôi vẫn là thành tâm hy vọng bá phụ bá mẫu có thể thành toàn.”

“Ngươi khi uy hiếp chúng ta?”

“Không phải uy hiếp, là thỉnh cầu!”

“Nếu như ngươi thật sự yêu thích chúng tôi gia lam á, cam đoan có thể cho cô cả đời hạnh phúc, vậy hãy để cho người nhà của ngươi đến cùng nhà của tôi cầu hôn!”

“Phó duy . . .” Lam Á mẹ không thể tin được nhìn về phía trượng phu của mình.

“Ngươi muốn cùng con gái của tôi cùng một chỗ, muốn danh chính ngôn thuận đường đường chính chính! Con gái của tôi thanh bạch đấy, trừ hai người chúng ta lão nhân so sánh bất tranh khí (*), không có thể cho cô một cái hiển hách gia đình bối cảnh bên ngoài, tôi không biết là con gái của tôi ở đâu không xứng với ngươi đấy.” Lam Á cha nói tiếp đến.

“Đúng vậy, tôi có thể đủ cưới được Lam Á là vận may của tôi! Cảm (giác) Tạ bá phụ bá mẫu thành toàn! Ngày gần đây tôi sẽ nhượng cho cha mẹ của tôi đến nhà bái phỏng cầu hôn!” Tiêu Đằng đứng dậy hướng lam gia Nhị lão cúi đầu cũng tạ đến.

Lam gia cha mẹ khi sau khi ăn cơm tối, cùng ngày sẽ mua vé xe lửa, đi trở về, từ chối nhã nhặn Tiêu Đằng mọi thứ sắp xếp.

Lam Á đứng ở sân ga, nhìn xem xe lửa khởi động, sau đó dần dần đã đi ra ánh mắt.

Nước mắt rơi như mưa.

Tiêu Đằng nhẹ ôm lấy cô, làm cho cô khi trong lòng ngực của mình thỏa thích khóc.

Thẳng đến tâm tình của cô hơi chút ổn định lại về sau, mới ôm lấy cô đã đi ra nhà ga, trở lại khu nhà ở.

Cái kia một ngày sau đó, Lam Á càng thêm đã trầm mặc.

Tiêu gia rất nhanh đi ra lam gia đi cầu hôn rồi, bọn họ đính hôn yến sẽ đính khi ngày mồng một tháng năm nghỉ dài hạn sau.

Tiêu gia cũng đăng báo thông báo rồi, đính hôn khách sạn cũng thiết lập tại xa hoa nhất khách sạn năm sao.

Cái này trong trường học đưa tới một mảnh xôn xao, trước khi đối xử lạnh nhạt hiện tại chuyển thành cực kỳ hâm mộ.

Lam Á khi không đến nửa tháng trong thời gian, đã i qua băng hỏa lưỡng trọng thiên.

Mà đây đối với Lam Á mà nói đã không có bất cứ ý nghĩa gì rồi.

Ngay tại đính hôn trước giờ, Tiêu Đằng như thường ngày như vậy thoái thác xã giao, sau khi tan việc đúng giờ trở lại biệt thự.

Mở cửa đi vào, đóng cửa cũng đổi giày, kêu một tiếng Lam Á.

Nhưng không ai ứng.

“Vẫn chưa về sao?” Tiêu Đằng tự nhủ nói.

Đợi đến lúc anh đi vào phòng khách, sẽ nhìn thấy Lam Á chính mình một cái lẳng lặng yên ngồi ở phòng khách trên ghế sa lon, vẫn không nhúc nhích, ánh mắt có chút mờ mịt cùng trống rỗng.

Lòng anh cả kinh, bước nhanh đi tới,

“Lam Á . . . ”

Lam Á rốt cục phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn về phía Tiêu Đằng.

Cô thấy được trên mặt anh lo lắng thâm tình, nhịn không được nhu hòa cười cười.

“Tiêu Đằng, ngươi đã về rồi!”

“Ngươi làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Tiêu Đằng buông cặp công văn, khi bên người cô ngồi xuống, ân cần hỏi.

“Không có, tôi rất tốt!” Lam Á lắc đầu đáp lời, cô cứ như vậy yên lặng nhìn xem Tiêu Đằng, đã qua một hồi lâu mới nói, “Tiêu Đằng, tôi có thể thương lượng với ngươi một sự kiện sao?”

“Chuyện gì? Nói đi!”

“Để cho tôi đi được không nào?”

“Ngươi nói cái gì?” Tiêu Đằng cho là mình nghe nhầm rồi.

Khi bọn họ sắp đính hôn trước giờ, anh chuẩn vợ hứa hôn rõ ràng đưa ra phải đi.

“Cần gì phải hả? Ngươi yêu chính là cái người kia, cô đã bị chết, không bao giờ … nữa khả năng trở về rồi. Mà tôi không phải cô, ngươi vừa muốn lừa mình dối người tới khi nào hả?” Lần thứ nhất Lam Á nhìn thẳng Tiêu Đằng bình tĩnh nói đây chút ít lời nói.

Tiêu Đằng sắc mặt thoáng cái sẽ tái nhợt mà bắt đầu…,

“Ngươi đến cùng muốn làm gì?”

“Tôi không muốn làm cái gì, tôi chỉ là muốn rời đi nơi này cách khai ngươi, qua tự chính mình nghĩ tới sinh hoạt mà thôi.” Lam Á thì thào nói.

“Tôi đã nói rồi, trừ phi tôi chết đi, bằng không thì đời này ngươi sẽ chớ muốn rời đi bên cạnh tôi nửa bước!” Tiêu Đằng thoáng cái sẽ cầm Lam Á đích cổ tay, lạnh lùng nói.

“Vậy sao? Nếu như tôi chết đi, cỗ thi thể này ngươi cũng muốn sao?” Lam Á đột nhiên bỏ qua tay của anh , lui ngược lại khoảng cách Tiêu Đằng 2m xa phương đứng vững, u nhiên mỉm cười hỏi lại đến.

“Lam á, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?” Tiêu Đằng đứng dậy muốn đi đi qua.

“Không được qua đây, ngươi gần chút nữa tôi nửa bước, tôi sẽ đâm đi vào!” Lam Á đột nhiên thê lương kêu lên.

Lúc này thời điểm Tiêu Đằng mới chú ý tới Lam Á tay phải rõ ràng nắm một thanh dao găm Thụy Sĩ, mà giờ khắc này chính đối với mình trái tim.

Cái thanh kia mã tấu, anh vẫn luôn đều thu được thư phòng mình ngăn kéo tầng dưới chót nhất, bởi vì quá mức sắc bén rồi.

Tiêu Đằng thoáng cái sẽ đứng vững, yên lặng nhìn xem Lam Á.

“Á, chúng ta lập tức muốn đính hôn rồi, ngươi không muốn làm chuyện điên rồ!”

“Không có đính hôn, lại càng không có hôn lễ, tôi không muốn gặp lại ngươi, cả đời đều không muốn gặp lại.” Lam Á kêu lên.

Tiêu Đằng trong lòng bàn tay mạo hiểm đổ mồ hôi, nếu như là bình thường lời mà nói…, anh có nắm chắc khi tốc độ nhanh nhất khống chế đối phương, cũng đá rơi xuống mã tấu.

Mà khi anh đối mặt chính là Lam Á lúc, lại đã mất đi bình thường cực kì cho rằng nhất vi ngạo tỉnh táo cùng lý trí.

Anh căn bản không có nắm chắc, mình có thể làm được.

Nếu như anh ra sai lầm lời mà nói…, như vậy anh lúc này đây mất đi không chỉ là tình yêu, còn có tương lai nhân sinh chỗ có ý nghĩa rồi.

“Tôi có thể thả ngươi đi!” Tiêu Đằng rốt cục mở miệng nói.

“Thật vậy chăng?” Lam Á hai mắt lập tức đã có sức sống, có chút không dám tin tưởng nhìn xem Tiêu Đằng.

“Chúng ta đính hôn về sau, ngươi nghĩ đi nơi nào cũng có thể, tôi sẽ không lại can thiệp tự do của ngươi, chỉ cần để cho tôi biết rõ xin chào tốt có thể.” Tiêu Đằng du du nói.

“Tôi sẽ không rồi trở về đấy, chúng ta đính hôn không có bất kỳ ý nghĩa!”

“Ngươi không trở lại, cũng không có sao, tôi có thể đợi ngươi, chỉ là nhất định phải đính hôn!”

“Chỉ cần đính hôn rồi, ngươi sẽ thật sự sẽ bỏ qua tôi sao?”

“Có thể!”

“Tôi không tin ngươi! Tôi muốn ngươi viết giấy cam đoan, cam đoan về sau không bao giờ … nữa xuất hiện ở trước mặt tôi, không bao giờ … nữa sẽ quấy nhiễu cuộc sống của tôi!” Lam Á đột nhiên lắc đầu nói.

“Á, ngươi không nên kích động, tôi có thể ghi giấy cam đoan, ngươi chờ một chút, tôi hiện tại sẽ ghi cho ngươi!” Tiêu Đằng không nghĩ tới quan hệ của bọn họ có một ngày sẽ đi đến tình trạng như vậy.

Có lẽ anh ngay từ đầu sẽ dùng sai rồi phương thức, có lẽ là anh chưa từng có nghĩ tới chính mình sẽ yêu mến lam á, càng có lẽ anh cho tới bây giờ sẽ không có thử đi giải cái này bề ngoài nhìn như nhu nhược ngoan ngoãn cô gái.

Cho nên mắc thêm lỗi lầm nữa anh , rốt cục đem quan hệ của bọn họ đưa vào tuyệt cảnh.

Tiêu Đằng đang tại Lam Á mặt đã viết giấy cam đoan, cam đoan tương lai quãng đời còn lại sẽ không xuất hiện khi tầm mắt của cô ở bên trong, cam đoan sẽ không lại quấy rầy cuộc sống của cô, dùng đảm nhiệm phương thức.

Lam Á cầm cái kia trương giấy cam đoan, rốt cục buông xuống mã tấu.

Bọn họ đính hôn yến đúng hạn đã tiến hành, thậm chí ngay cả ảnh chụp cô dâu cũng vỗ, không có người nhìn ra dấu vết nào.

Chỉ là khi đính hôn yến chấm dứt một tháng, Lam Á chính thức từ T lớn tạm nghỉ học, tất cả mọi người cho rằng cô là muốn trở về đem làm toàn chức đại thiếu gia bà rồi, nhao nhao chúc phúc cùng chúc mừng cô.

Mà cô chỉ là bảo trì mỉm cười thản nhiên, nói xong cám ơn, lại không có làm nhiều giải thích.

Lam Á dẫn theo hành lý mở cửa, lại nhìn thấy đứng ở cửa ra vào lộ ra có chút mỏi mệt Tiêu Đằng, cô trầm mặc không nói gì,

“Tôi đưa ngươi!” Tiêu Đằng thật sâu nhìn xem cô, sau đó lại nhìn thoáng qua bên người cô hành lý, nói.

“Không cần, tôi mình có thể đi.” Lam Á có chút không được tự nhiên cự tuyệt.

“Một lần cuối cùng, tôi duy nhất có thể vì ngươi làm đấy, về sau lộ muốn chính ngươi đi nha.” Tiêu Đằng cười khổ một cái nói, sau đó không để cho Lam Á lần nữa cự tuyệt đề cập qua bên người cô hành lý, hướng phía đỗ khi cửa ra vào xe đi đến.

Lam Á đi theo anh lên xe.

Trên đường đi, hai người đều không có mở miệng nói cái gì.

Mãi cho đến sân bay cửa ra vào.

Xe ngừng lại, Lam Á trầm thấp đạo : mà nói âm thanh tạ, cỡi giây nịt an toàn ra, duỗi tay muốn đi mở cửa, lại bị Tiêu Đằng cầm tay.

Cô có chút kinh ngạc xoay đầu lại nhìn về phía Tiêu Đằng.

“Nếu như tôi nói tôi yêu mến ngươi rồi, ngươi nguyện ý vì tôi lưu lại sao?” Tiêu Đằng dừng ở cô trầm thấp hỏi.

Lam Á sững sờ nhìn xem Tiêu Đằng, há mồm muốn nói điều gì, lại không phát ra được âm thanh nào, cuối cùng chỉ có thể nhẹ nhàng mà lắc đầu.

“Bảo trọng! Của tôi á!” Tiêu Đằng rốt cục buông lỏng ra cầm Lam Á tay, trầm thấp nói.

“Cũng mời ngươi bảo trọng.” Lam Á nói xong, trực tiếp mở cửa, xuống xe.

Tiêu Đằng cũng đi theo xuống xe, lôi kéo hành lý, vẫn luôn đưa cô đến kiểm an chỗ.

“Tôi đi rồi, bye bye!” Lam Á kéo qua rương hành lý, cúi đầu nhẹ nhàng mà nói.

Tiêu Đằng lại chưa cùng cô nói bye bye, tay vẫn còn lôi kéo rương hành lý, đã qua một hồi lâu mới buông lỏng tay ra.

Lam Á không quay đầu lại, đã qua kiểm an chỗ, trực tiếp hướng đưa đón khách quý xe đi đến.

Nước mắt đã hoàn toàn mơ hồ mắt của cô.

Cô không có dũng khí quay đầu lại, chỉ sợ vừa quay đầu lại, sẽ thấy cũng đi không thoát.

Cô như vậy yêu Tiêu Đằng, yêu được đã mất đi nguyên tắc.

Nhưng lại không thể chịu đựng được trở thành bất luận kẻ nào thế thân.

“Nếu như tôi nói tôi yêu mến ngươi rồi, ngươi nguyện ý vì tôi lưu lại sao?”

Cô sẵn lòng, Nhưng anh xác định anh yêu chính là lam á, mà không phải Lam Mặc thế thân sao?

Cho nên cô không muốn lưu lại.

Đem làm máy bay rốt cục bay lên một khắc này, cuối cùng không có biện pháp ức chế chính mình khóc lên.

Đời này kiếp này, tương kiến không hẹn!

[ nước ngoài một ]

Khi dị quốc tha hương đầu đường, Lam Á đứng ở lộ thiên màn ảnh trước, giờ phút này đang tại phát ra chính là một đương tài chính và kinh tế tiết mục.

Người chủ trì DJ đang tại phỏng vấn bị tuần san định giá buôn bán hiếm thấy Tiêu Đằng.

“Tiêu tiên sinh, nghe nói ngài đính hôn nhiều năm, khi đạt được phần này vinh hạnh đặc biệt đồng thời, có không có tính toán đến song hỷ lâm môn hả?” Người chủ trì DJ khi phỏng vấn khâu cuối cùng cười hỏi.

“Cái kia được nghe tôi vợ hứa hôn ý tứ!” Tiêu Đằng hai tay giao xiên đặt ở trên đầu gối, mỉm cười nói.

“Ha ha, Tiêu tiên sinh thực hài hước, xem ra Tiêu tiên sinh thật sự rất yêu ngài vợ hứa hôn hả!”

“Đúng vậy, tôi rất yêu cô!” Tiêu Đằng đang nói những lời này là đối với màn hình, thâm thúy hai con ngươi lại để cho người không thấy được đáy ngọn nguồn.

Về sau người chủ trì DJ lại hỏi,

“Tiêu tiên sinh, cảm thấy khi trên sinh hoạt, hạnh phúc nhất chính là cái gì hả?”

“Tôi vợ hứa hôn lúc trở lại, đứng ở cửa ra vào mỉm cười nói với tôi một câu . . . thân yêu, tôi đã trở về!”

“Xem ra Tiêu tiên sinh là cái rất hạnh phúc hơn nữa dễ dàng thỏa mãn người! Vậy ngài cảm thấy trong sinh hoạt chuyện thống khổ nhất là cái gì hả?”

“Ngươi muốn cho tôi nói vợ hứa hôn cùng tôi chia tay sao?” Tiêu Đằng nhàn nhạt cười hỏi lại đến.

Hắn mà nói, lập tức khiến cho người chủ trì DJ kể cả ở đây người xem tiếng cười, tất cả mọi người cảm thấy Tiêu Đằng rất hài hước, nhưng lại không biết đây là anh phát ra từ nội tâm mà nói.

Lam Á đứng ở nơi đó, rơi lệ đầy mặt.

[ nước ngoài hai ]

Rất nhiều năm sau, Lam Á khi đó khi một chỗ thế giới trứ danh đại học ra sức học hành tiến sĩ học vị, bởi vì biểu hiện ưu dị đã bị bản trường học đặc biệt trúng tuyển lưu trường học đảm nhiệm dạy rồi.

Về sau cô khi T lớn rất nhiều lần mời về sau, vẫn là quyết định quay trở lại cái này đã từng niệm gần hai năm trường học cũ, làm một hồi buổi biểu diễn dành riêng toạ đàm.

Máy bay hạ cánh về sau, bình tĩnh nhiều năm tâm tình vẫn còn có chút phập phồng.

Chỉ là lúc này đây, cô hành trình chỉ có ba ngày, thì ra là cô sẽ quay trở lại làm xong toạ đàm sau liền trực tiếp quay trở lại trường học rồi, sẽ không làm nhiều dừng lại, hơn nữa cự tuyệt đảm nhiệm hình thức phỏng vấn.

Khi toạ đàm chuẩn bị kết thúc về sau, dựa theo lệ cũ sẽ có mười lăm phút vấn đáp thời gian.

Trong đó có một người nữ sinh đứng dậy tiếp nhận microphone hỏi,

“Lam giáo sư, đối với ngài mang đến chúng ta phi thường chờ mong, cho nên một tháng trước mà bắt đầu lên mạng tìm tòi ngài tương quan tư liệu. Cho nên kế tiếp mời muốn hỏi một chút so sánh bát quái vấn đề, hy vọng lam giáo sư bỏ qua cho. Trên tư liệu biểu hiện lam giáo sư ngài chưa lập gia đình thân phận, cho nên chúng ta rất ngạc nhiên, lam giáo sư trên ngón vô danh đeo đích chiếc nhẫn là đính hôn chiếc nhẫn sao?”

Lam Á vốn là sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn mình trên ngón vô danh chiếc nhẫn, rất nhanh sẽ phục hồi tinh thần lại, mỉm cười trở lại,

“Đúng vậy, là đính hôn chiếc nhẫn!”

“Chúc mừng lam giáo sư, vậy có phải hay không ý nghĩa ngài khỏe sự tình gần hả? Có không có tính toán về nước đến phát triển?” Khác một học sinh hỏi.

“Có tin tức tốt sẽ cùng mọi người chia xẻ đấy, cám ơn mọi người quan tâm!” Lam Á uyển chuyển đáp lại đến.

Tuy nhiên còn có rất nhiều người muốn hỏi, nhưng đã đến giờ rồi, Lam Á cuối cùng cùng mọi người cúi đầu tỏ vẻ cảm tạ, sau đó khi nhân viên công tác túm tụm hạ đã đi ra.

Vẫn đứng ở lễ đường bên ngoài cực lớn LED bình ở dưới tuấn rất người đàn ông, đang nhìn đến Lam Á cúi đầu gửi tới lời cảm ơn về sau, trở về đến trên xe.

Cách cửa sổ xe, cô xem thấy cô đi ra lễ đường, lên cái kia chiếc chuyên tới đón xe của cô, sau đó xe từ anh tọa giá bên người lái qua, chạy nhanh cách.

Bọn họ vẫn là như vậy gặp thoáng qua, cảnh tượng như vậy hàng năm đều trình diễn rất nhiều lần, chỉ là cô cho tới bây giờ cũng không biết.

Anh đã đáp ứng không đi quấy rầy cuộc sống của cô, không hiện ra ở trước mặt cô, cho nên chỉ có thể ở cô không biết rõ tình hình thời điểm, như thế nhìn chăm chú lên cô.

Đã từng cái kia người chủ trì DJ hỏi anh . . . trong sinh hoạt thống khổ nhất chính là cái gì?

Thật ra anh càng muốn lời chính là . . . ngươi yêu cô, cô lại không tin!
Lam Mặc đi rồi, vĩnh viễn sẽ không rồi trở về nữa.

Lam Á cũng đi rồi, sẽ hay không rồi trở về, thiên sứ cũng không biết…

Mọi thứ sẽ giao cho vận mệnh, giao cho duyên phận đến quyết định đi!

Có lẽ sau một khắc chỗ rẽ sẽ sẽ gặp phải cũng nói không chừng, ai biết được!

[ hết ]

Bài trước đó

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *