Cô vợ đáng yêu có một không hai của Tổng Giám đốc-Chương 001

Chương 001: CŨNG CHOÁNG VÁNG

Nơi giao dịch lớn nhất thành phố H, hiện trường long trọng, bảo vệ canh giữ rất nghiêm ngặt.

Người mua phi pháp, người bán đến từ khắp nơi trên thế giới, thu nạp báu vật trong thiên hạ, giao dịch giúp nhau lưu thông.

“Xin chào, đây là Cocktail bà muốn.”

Một cô gái cao gầy mặc quần áo phục vụ bưng một ly rượu xanh nhạt đưa cho một người phụ nữ đang giao dịch ở phía trước. Cô cười khéo léo, bình tĩnh.

Xoay người, bước chân nhanh nhẹn như con thoi qua lại giữa các vị khách, ánh mắt cực kỳ linh động nhìn xung quanh, tràn ngập sức sống và giảo hoạt, dường như cô đang âm thầm quan sát hoàn cảnh xung quanh, tìm kiếm cái gì. Cô bình tĩnh cũng không có làm cho bất kì người nào chú ý.

Tìm khắp nơi, Nhan Nhược đi về phía khúc quanh, ánh mắt xinh đẹp trong nháy mắt trợn to, phút chốc cả người hét lên một tiếng, người chung quanh khó hiểu nhìn sang, cô cố ý cao giọng, một chân giẫm góc tường, “Con gián thật lớn, giẫm chết mày, giẫm chết mày, giẫm chết mày…”

Ánh mắt chú ý của mọi người vừa chuyển hướng khác, cô thở dài một hơi, không tồi, thật mạo hiểm.

“Chú Quỷ, về sau mỗi lần xuất hiện có thể lên tiếng gọi hay không, đừng yên lặng như vậy, được chứ? Rất dọa người.” Nhan Nhược vội vàng trốn vào trong góc, nhỏ giọng oán giận.

“Quần áo, quần áo, trả quần áo cho tôi, trả quần áo cho tôi…” Ở trong không khí mơ hồ, có một âm hồn, mặt mũi coi như miễn cưỡng có thể phân biệt được, con mắt không có tròng, đầu tóc một làn khói đen, mơ hồ không rõ, thân thể khó phân biệt.

Âm thanh của ông ta vô cùng hư ảo, nói chỉ một câu, mỗi lần nói chuyện trong miệng thoát ra từng luồng khói đen.

“Chú nên ở nhà chờ tin tức của tôi, tôi đã hứa, nhất định sẽ làm được.”

“Quần áo, quần áo…” Dường như ông ta nghe chưa hiểu, nhắc lại hai chữ này.

“Tôi đã thăm dò nghe nói ông chủ Phạm sẽ đến đây giao dịch, chú nhẫn nại một chút, tôi nhất định sẽ tìm được cho chú.” Nhan Nhược xoa trán, nói.

Bởi vì ông ta là hồn phách, không có biện pháp tiếp xúc đồ vật người trần, hết lần này tới lần khác tìm được cô làm việc cho ông ta. Hơn nữa Nhan Nhược hổ thẹn trong lòng, dù sao chuyện này cũng bởi vì cô và anh trai Nhan Khoa Triển dựng lên, ông ta tìm đến cửa, cũng là đương nhiên, chỉ là ông chú này quá mức khó chơi.

“Đã gặp nhiều con quỷ nhưng lần đầu tiên gặp phải con quỷ khó chơi như vậy.” Cô nhỏ giọng thì thầm.

Chỉ tự trách mình vận khí quá kém, lại gặp phải chuyện như vậy, trộm vật trong mộ thuận tiện quần áo của chủ nhân, lại bị ông chủ Lương cướp đi, xui xẻo nhất là gặp phải chủ nhân ngôi mộ đòi lại quần áo, người kia hóa thành âm hồn một đường tìm tới, quấn lấy không ngớt, quấy nhiễu cô sống không được yên ổn.

“Trả quần áo cho tôi, trả quần áo cho tôi…” Chú Quỷ không ngừng lặp lại.

Chú Quỷ không ngừng lặp lại câu này, bất kể là cô đi đường, ăn cơm, hay ngủ, luôn cằn nhằn, Nhan Nhược phiền không chịu nổi, nhưng không biết làm sao tựa vào vách tường ở lối đi, bĩu môi, không có ý định phản ứng, mỏi mệt …

Chú Quỷ đột nhiên dùng một loại ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào cô, Nhan Nhược liếc qua, nghiêng người không nhìn ông ta, Chú Quỷ bỗng nhiên chuyển đến trước mặt cô, rất cố chấp.

Cô biết rõ, ông ta đang nhắc nhở cô.

“Biết rồi, biết rồi, chú Quỷ, ông Quỷ, tôi gạt anh trai, bất chấp nguy hiểm chuồn êm đến giả trang làm nhân viên phục vụ tới tìm kiếm, chú biết có bao nhiêu nguy hiểm không? Chú cũng đừng hối thúc tôi a! ông chủ cửa hàng đồ cổ Phạm Đại Nhĩ còn chưa xuất hiện, chúng ta chờ một chút.” Cô ôn hòa nói.

Bị một âm hồn thúc giục lần nữa, Nhan Nhược cũng choáng váng.

Đột nhiên, trong Hội Sở có tiếng động, cánh cửa bên trái mở rộng hai người đàn ông đi vào, đàn ông đi đầu mặc tây trang màu trắng tinh, cao lớn mạnh mẽ, ông chủ của Hội Sở giao dịch Tần Bát cung kính nghênh đón, “Lục thiếu, ngài đã tới.”

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *