Cô vợ đáng yêu có một không hai của Tổng Giám đốc-Chương 004

Chương 004: AI SAI CÔ TỚI

Chú Quỷ xuất hiện làm cho sắc mặt của Nhan Nhược ngưng lại, nhìn thấy ông ta nhổ một bải nước miếng màu đen trên cái cổ của Tần Bát, toàn thân Tần Bát run lên, lập tức choáng váng, thủ hạ ở bên cạnh vội vàng dìu ông ta đi nghỉ ngơi, không để ý đến Nhan Nhược nữa.

Cô thở ra một hơi, Chú Quỷ thật giỏi, bất quá như đã nói, Tần Bát này quả nhiên làm khó, xem ra cô phải tranh thủ thời gian làm xong việc rồi rời đi thôi, đỡ phải bị Chú Quỷ giày vò, cũng sẽ bị Tần Bát ngược chết.

Trên ghế sa lon sang trọng kiểu Anh, một đàn ông hơi nghiêng người ngồi trên ghế sa lon, một chân gát lên một cái chân thon dài khác, thần sắc lạnh lùng, đôi mắt khẽ rũ xuống, bên cạnh, trợ lý La Phạm rất có chừng mực đứng cách vị trí Dạ Tư Tuyệt không xa không gần.

Không biết vì sao, Nhan Nhược không dám nhìn thẳng vào anh, do trên người anh phát ra khí thế mạnh mẽ đã làm cho hai chân cô phát run, chột dạ.

Nhưng cô nghĩ nha! Bây giờ cô là phục vụ, đàng hoàng nâng chai rượu đỏ và ly, không khác gì với phục vụ nơi này, đi tới gần bọn họ cũng sẽ không có người nào ngăn trở.

“Lục thiếu, đây là bảo vật ngài muốn, nghe nói là Ngũ Đại Thập Quốc để lại gì đó, dùng tơ Kim Thiền (ve sầu) dệt thành, truyền thuyết sợi tơ được ngâm trong máu Phượng Hoàng chín chín tám mươi mốt ngày, cho nên nhìn bộ quần áo này, trong màu vàng rực rỡ ẩn hiện màu máu, mặc lên người có công hiệu bảo vệ kéo dài thanh xuân. Về sau bộ quần áo này rơi vào trong tay một thương nhân nổi tiếng đời Minh, thương nhân chết đi được chôn cất theo. Cho đến trước đó không lâu lại nhìn thấy được, mấy ngày trước đây có người đến cửa tiệm bán, tôi biết, không lâu sau là đến mừng thọ của Đổng Sự Trưởng, đặc biệt đưa tới cho ngài, tin tưởng Đổng Sự Trưởng nhất định sẽ thích.”

Ánh mắt Nhan Nhược đảo qua người đàn ông bịa chuyện, nhưng không phải là người đàn ông cô muốn tìm hôm nay sao?

Phạm! Đại! Nhĩ!

Người này đoạt đồ đạc của cô, cuối cùng chạy tới nơi này tặng cho người để tranh công? Lúc ấy cô tới nơi đó, rõ ràng nói đến cửa hàng đồ cổ kiểm tra thật giả, tìm hiểu giá trị, ai ngờ hàng này phi pháp, cô không bán, lại vô duyên vô cớ đoạt mất.

Gặp qua một kẻ không biết xấu hổ nhưng vẫn chưa thấy một kẻ không biết xấu hổ như vậy, chậc chậc, nhìn ông ta để mái tóc đuôi sam, đôi mắt chuột, đảo tới đảo lui, vừa nhìn nhất định là trong bụng có ý nghĩ xấu.

Chú Quỷ sợ Dạ Tư Tuyệt, lại lặng lẽ đứng ở sau lưng Phạm Đại Nhĩ, con mắt rất chăm chú nhìn chằm chằm vào bộ quần áo vàng óng ánh hiện ra màu máu nhạt trên mặt bàn, miệng lẩm bẩm, “Quần áo, quần áo, quần áo…”

Thanh âm vừa hư ảo vừa âm trầm, Nhan Nhược cảm thấy hoảng sợ.

“Nhìn cái gì?” Đột nhiên có người thấp giọng quát Nhan Nhược một tiếng, thân thể cô run lên, lập tức phục hồi lại tinh thần, quát cô chính là trợ lý mặt than La Phạm ở bên cạnh Dạ Tư Tuyệt.

Phạm Đại Nhĩ cũng chú ý tới cô, Nhan Nhược cũng không bối rối, bởi vì hôm nay đi ra ngoài, cô đặc biệt hóa trang đơn giản cho mình, dùng đất sét thay đổi mặt mũi, lại trang điểm, hình dạng cả người cũng thay đổi, bình thường sẽ không dễ dàng nhận ra.

Quả nhiên, Phạm Đại Nhĩ chỉ nhìn cô một cái, cũng không phát hiện điều gì, Nhan Nhược thoáng buông lỏng.

Dạ Tư Tuyệt lặng lẽ liếc cô một cái, Nhan Nhược lập tức cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.

Cô đè nén khó chịu trong lòng, ngoan ngoãn đem rượu rót vào bình giải rượu, chờ giải rượu cho anh, ánh mắt lại vụng trộm ngó chừng vào bộ quần áo trên mặt bàn, nghĩ thầm, bây giờ là thời cơ tốt nhất, một khi Dạ Tư Tuyệt ngất xỉu, hiện trường nhất định hỗn loạn, không có người chú ý tới cô, đến lúc đó cô có thể thừa dịp rối loạn cầm quần áo nhanh chóng chạy trốn, thần không biết quỷ không hay.

Giải rượu được năm phút đồng hồ, Nhan Nhược chậm rãi rót một ly đưa cho anh, nghĩ thầm, uống đi! Uống nhanh đi! Uống chết anh.

“Ai sai cô tới?” Tay anh mang găng tay trắng chống cằm, không có ý tiếp nhận.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *