Cô vợ đáng yêu có một không hai của Tổng Giám đốc-Chương 005

Chương 005: NỤ HÔN ĐẦU TIÊN MẤT ĐI MỘT CÁCH KHÓ HIỂU

Cờ rắc, lập tức có người móc súng lục ra nhắm ngay đầu của cô.

Nhan Nhược giật mình một cái, rất nhanh thay đổi vẻ mặt, “Tôi không hiểu ý của Lục thiếu.”

“Không hiểu?” Dạ Tư Tuyệt cũng không nhướng mắt, chỉ chỉ miệng bình rượu đỏ, “Bột phấn trắng trên miệng từ đâu có?”

“A?” Nhan Nhược kinh hoảng, nhìn chăm chú, trên miệng quả thật có một chút màu trắng, là cô chủ quan để lại chứng cứ, nhưng nếu không cẩn thận nhìn căn bản không thấy, không nghĩ tới người đàn ông này quan sát cẩn thận như vậy, muốn chết!

“Cái kia là..” Nhan Nhược đảo tròng mắt, “Bột mì.” Cô cố bình tĩnh giải thích.
“Bột mì?” Đàn ông ngoắc môi một cái, ra lệnh, “Cô uống ly rượu này đi.”
“Tôi… tôi không uống rượu.”

Người đàn ông không nói, La Phạm lập tức quát, “Uống đi.”

Phạm Đại Nhĩ sợ tới mức núp ở bên, không dám lên tiếng.

Nhan Nhược cẩn thận lui về sau một bước, lập tức có người đi lên muốn bắt cô, trong chớp nhoáng, từ trong lồng ngực cô móc ra một quả đạn khói ném xuống dưới đáy bàn, lập tức khói mù lượn lờ, cả hội trường mờ mịt, trong hội trường tiếng người ào ào, bước chân rối loạn cả lên.

La Phạm bắn một phát súng trên không trung, hét lớn, “Tất cả đứng nguyên tại chỗ cho tôi, không được nhúc nhích.”

Xảy ra hỗn loạn, không có chuẩn bị một hai cái làm sao được? Nhan Nhược đã sớm đội bịt mắt bảo hộ, hướng về phía vị trí trung tâm, lén lút cầm bộ quần áo, giọng nói lạnh lùng của Dạ Tư Tuyệt bỗng nhiên vang ở bên tai, cổ bị anh kềm chặt, “Còn rất thông minh.”

“Buông ra ……….” cô giãy dụa.

Nhan Nhược cảm thấy giọng nói vừa quỷ mị vừa dễ nghe còn đáng sợ hơn thanh âm của Chú Quỷ, cô hít thở khó khăn, khuôn mặt lập tức đỏ lên.

Trong làn khói mù, khuôn mặt của anh gần trong gang tấc, chỉ cảm thấy tròng mắt đen của anh bắn ra bén nhọn như dao găm đâm vào hai má của cô, thật đau.
Nhưng cho tới bây giờ Nhan Nhược cũng không phải là người ngồi chờ chết, chân dài đạp vào đầu gối của anh, Dạ Tư Tuyệt linh hoạt cong bắp chân ngăn cản, Nhan Nhược thừa cơ hung hăng cắn vào cánh tay anh đang khóa trên cần cổ của cô.

“A ………” Dạ Tư Tuyệt thả tay, Nhan Nhược cuống quít muốn chạy trốn, không biết bị vấp phải cái gì, ngã thẳng tắp ra phía trước, đồng thời cũng hung hăng đụng ngã Dạ Tư Tuyệt trên ghế sa lon, cánh môi rơi vào trên môi anh lành lạnh, hai người bốn mắt nhìn nhau, không có phản ứng.

Khói mù đã được xua tan, Tần Bát vội vàng chạy tới, bọn người La Phạm thấy cảnh tượng như vậy đều ngây người.

Nhan Nhược thét chói tai tát tới, Dạ Tư Tuyệt lệch mặt, trên khuôn mặt lạnh lùng nổi lên dấu vết, đột nhiên nắm lấy tay cô, tức giận nói: “Bắt cô gái này lại cho tôi.”

……….

Cô bị người che miệng lôi vào hàng ghế, hung hăng ném xuống đất, Nhan Nhược cảm thấy mơ hồ, lần lượt có người lướt qua cô, rầm một tiếng, cửa bị đóng lại, trong hội trường vốn đang tối tăm lập tức sáng như ban ngày.

Lúc này Nhan Nhược mới chú ý tới vị trí của mình, một góc nhỏ, bên cạnh có hai người cao lớn đeo súng trông coi cô.

La Phạm đưa cho Dạ Tư Tuyệt khăn tay sạch sẽ, Dạ Tư Tuyệt đã nhanh chóng khôi phục vẻ mặt lạnh băng, tựa vào trên ghế sa lon, đầu gối ưu nhã bắt chéo, cầm khăn tay lau miệng nhiều lần, giống như dính cái gì dơ bẩn nóng lòng lau sạch sẽ.

Nhan Nhược bĩu môi, đến mức đó sao? Dường như thua thiệt là cô có được không? Nụ hôn đầu tiên cứ như vậy mất đi một cách khó hiểu, hiện tại ngay cả khóc cô cũng không có tâm tình.

Trong lòng La Phạm rất hiểu rõ giờ phút này trong nội tâm Dạ Tư Tuyệt phát điên và khó chịu, anh có chứng thích sạch sẽ nghiêm trọng, bình thường sẽ không tùy tiện tiếp xúc với người, cự ly tiếp xúc như vừa rồi, Tuyệt thiếu lại không một tát tai đánh chết cô gái kia, thật sự là khó được, khó được.

Nhan Nhược chú ý tới trước mặt Dạ Tư Tuyệt có hai nam nữ bị trói, cô gái rất xinh đẹp, sắc mặt không có sợ hãi, ngược lại người đàn ông bên cạnh bị đánh cho mặt mũi bầm dập, vô cùng hoảng sợ.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *