Cô vợ đáng yêu có một không hai của Tổng Giám đốc-Chương 006

Chương 006: BI KỊCH DÀNH CHO CÔ GÁI

“Lục thiếu, là An Trân câu dẫn của tôi, đều là cô ấy cố ý quyến rũ tôi, tôi mới gây ra lỗi lầm lớn như vậy, xin ngài tha cho tôi lần này.” La Phạm hung hăng đạp người đàn ông nửa chết nửa sống trên mặt đất, đàn ông gào khóc thảm thiết.

Nhan Nhược thật sự chịu không được loại đàn ông nhu nhược này, khẽ co thân thể, lặng lẽ bò về phía cửa ra vào, nhưng một động tác nhỏ như vậy, lập tức có họng súng đen ngòm chỉa về phía cô, cô sợ tới mức nhấc tay đầu hàng, cười ngây ngô hắc hắc, tỏ vẻ mình không có chút lực sát thương.

Dạ Tư Tuyệt giống như tạm thời không để ý tới cô, Nhan Nhược lén nghĩ kế hoạch chạy trốn.

Vẻ mặt An Trân cũng tức giận, mặc dù thân thể bị trói, nhưng cô lại ngồi thẳng tắp, Dạ Tư Tuyệt hơi nghiêng người, giọng nói tàn nhẫn, “Cô tình nguyện phản bội tôi cũng muốn đi theo người đàn ông này?”

Ánh mắt An Trân nhìn thẳng vào anh, “Chẳng lẽ anh không biết tại sao em làm như vậy?”

Dạ Tư Tuyệt cười lạnh, “Ngu xuẩn, em cho rằng em làm như vậy, tôi sẽ mềm lòng với em?”

“Anh đương nhiên sẽ không, bởi vì anh là một người đàn ông nhẫn tâm. Cho dù em yêu anh yêu đến khổ sở, yêu đến tình nguyện đi theo những đàn ông khác để cho anh chú ý dù chỉ một chút, nhưng anh cũng chỉ cảm thấy đây là một chuyện ngu xuẩn.” Rốt cuộc An Trân không chịu đựng nổi, tư thế cô cao ngạo không ai bì nổi, ánh mắt của cô vừa cô đơn vừa tuyệt vọng, vừa đau buồn vừa thương xót mình.

Nhan Nhược lặng yên nghe An Trân buồn bã kể lể, không khỏi bóp cổ tay thở dài, hết lần này tới lần khác yêu người đàn ông không nên yêu, không chiếm được lại cố chấp giữ lấy, dùng phương thức ngu xuẩn nhất, kết quả vẫn thảm thiết.

Cô vụng trộm nhìn qua Dạ Tư Tuyệt, vẫn đẹp trai, tư thái ngồi cao như một vị thần, nhưng vẻ mặt anh lạnh lùng như băng như tuyết, giống như đỉnh núi tuyết thật cao, không chạm tới được.

Yêu người đàn ông như vậy, nhất định sẽ gặp bi kịch.

Trong lòng Nhan Nhược lặng lẽ đưa ra một nhận định.

“Đã biết mình làm phí công, cần gì phải ngu xuẩn?” Dạ Tư Tuyệt nói.

An Trân cười, trong nụ cười che giấu lệ.

“Cho cô một cơ hội sống sót, tự tay giết anh ta.” Giọng nói Dạ Tư Tuyệt không có chút cảm tình, nhìn vẻ mặt bi thương của An Trân.

Nhan Nhược sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, giết người? Mẹ ơi… Không phải là chơi đùa thật sao?

Trên thực tế, Dạ Tư Tuyệt chưa bao giờ làm giả, Nhan Nhược chưa kịp phản ứng, vệ sĩ đã dùng khăn ăn cuốn thành một ống nhét vào trong miệng người đàn ông, phòng ngừa anh ta lên tiếng quấy rầy Dạ Tư Tuyệt, sau đó cầm lấy một khẩu súng giảm thanh có người đưa tới, nới lỏng dây trói cho An Trân.

Người mắt mở thật to, nhìn An Trân không ngừng lắc đầu.

Vẻ mặt An Trân biểu lộ tiếp nhận súng, trong lòng có chút do dự.

Cô gái thật ác độc! lúc nảy trong lòng Nhan Nhược sinh ra đồng tình với cô trong nháy mắt đã biến mất tăm hơi.

Cô trợn tròn mắt, cuối cùng nhịn không được, kêu ra tiếng, “A a a a… Đừng giết người…”

Ít nhất đừng giết người trước mặt cô a a a a…

Có người bưng miệng của cô, Nhan Nhược giãy dụa, cô đột nhiên ý thức được một điều, người bị chết tiếp theo có thể là cô.

Không cần a a a a a…

Chú Quỷ cứu mạng ……….

Chú Quỷ rất sợ hãi Dạ Tư Tuyệt, đang lẩn quẩn canh giữ ở cửa ra vào.

Nhan Nhược: Ô ô ô ô…

Dạ Tư Tuyệt tùy ý nhìn lướt qua, xoa trán, “Được rồi, cất súng, ném người đàn ông này ra ngoài.”

Người đàn ông kia lập tức thở phào một cái, may mắn bảo vệ được mạng. Tay chân bởi vì sợ còn mềm nhũn, không có chút hơi sức.

Có người kéo anh ta ra ngoài, nhưng anh ta không biết phía trước có chuyện kinh khủng hơn chờ anh ta.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *