Cô vợ đáng yêu có một không hai của Tổng Giám đốc-Chương 007

Chương 007: ÔM ĐÙI CẦU XIN THA MẠNG

“Anh có từng yêu em sao?” An Trân ngẩng mặt lên, ánh mắt tràn ngập chờ mong.

“Cô cứ nói đi?” Dạ Tư Tuyệt cũng không nâng mí mắt, lạnh lùng hỏi lại.

“Em vì anh không tiếc phản bội Nhị thiếu gia, làm nhiều như vậy, chẳng lẽ anh không có chút cảm giác đối với em sao?” An Trân lên án.

“Tôi không thích phản bội.” Anh xoay chiếc nhẫn màu đen trên ngón trỏ, câu chữ đơn giản.

“Em…” An Trân ủy khuất đến cực điểm, quỳ dưới chân của anh, nắm ống quần trắng của anh, lại bị anh không chút lưu tình né tránh.

“Tuyệt, anh đừng đối với em như vậy. Em yêu anh, em biết em chạy theo người đàn ông khác ở sau lưng anh là lỗi của em, nhưng cho tới bây giờ em cũng không muốn rời khỏi anh. Em chỉ là muốn chứng minh anh cũng yêu em, chỉ muốn kích thích anh.”

Nhan Nhược trợn trắng mắt, loại hành vi cũng thiếu não này cũng làm ra được? ? Cô gái này còn có thể cứu sao?

Từ đầu đến cuối Dạ Tư Tuyệt cũng chẳng thèm ngó tới.

An Trân nản lòng thoái chí, chợt hung hăng đập đầu vào bàn trà thủy tinh thật dày ở trước mặt.

Nhan Nhược giật mình, vội hô lên, An Trân bị Dạ Tư Tuyệt nhanh chóng đá trở về, vệ sĩ lập tức gắt gao đè cô xuống đất, An Trân đột nhiên cười rất vui vẻ, “Em biết, anh không nỡ để em chết.”

Lại chỉ muốn kiểm chứng tình yêu, Nhan Nhược trợn trắng mắt, cô gái này hết thuốc chữa.

“Cô rất thích chơi sao? Vậy tôi chơi đùa với cô.” Dạ Tư Tuyệt mất nhẫn nại, “Tôi nghĩ cô đã có nghiệt chủng.”

Trên mặt An Trân lập tức biến sắc, ý niệm đầu tiên chính là giải thích, rất sợ Dạ Tư Tuyệt hiểu lầm cô yêu anh ta, “Không, Tuyệt, không phải như anh nghĩ, ngày đó em uống say mới có thể nhầm lẫn anh ta là anh, đứa bé này em không có ý định giữ lại, thật mà…”

“Đã như vậy, tôi giúp cô giải quyết sạch sẽ, cô cũng sẽ không phản đối, có phải không?” Dạ Tư Tuyệt cười lạnh, lập tức ra hiệu cho La Phạm, La Phạm hiểu ý.

Nhan Nhược sợ tới mức máu chạy ngược toàn thân, trơ mắt nhìn tên vệ sĩ mặc đồ đen cầm một cây bóng chày lớn hung hăng đập xuống bụng An Trân, cô không để ý nguy hiểm, cơ hồ không kịp suy nghĩ nhào tới, dùng thân thể ngăn trở bụng An Trân, một gậy hung hăng đánh vào lưng Nhan Nhược đau đến nổi cô gần như muốn ngất đi.

Cô thật sự không có biện pháp trơ mắt nhìn đứa bé trong bụng của An Trân bị mất đi như vậy. Quá tàn nhẫn.

Ngay sau đó trong phòng vang lên thanh âm cực kỳ bi thảm, “Ôi… Đau chết mất.”

Tất cả mọi người đều giật mình, An Trân cũng không ngờ vào lúc bên bờ sinh tử lại có người chạy đến cứu cô.

Dạ Tư Tuyệt nheo đôi mắt ma mị nguy hiểm, trong giọng nói có chút tức giận, “Muốn chết sao?”

Vệ sĩ kéo Nhan Nhược, bắt chéo hai tay cô ra sau lưng, Nhan Nhược cũng chỉ nhất thời xúc động, lập tức mất hết khí phách, tội nghiệp nói: “Tôi nhiệt tình yêu thương hòa bình, quý trọng tánh mạng, một chút cũng không muốn chết.”

Dạ Tư Tuyệt lẳng lặng nhìn kỹ cô gái nhỏ ở trước mặt, đột nhiên nói: “Ai sai cô tới?”

“Tôi tự mình tới.”

“Nói thật.”

“Oa, anh đẹp trai, có phải anh bị chứng vọng tưởng hay không?” Nhan Nhược lại nhịn không được, “Tôi rõ ràng nói cho anh biết, bộ quần áo màu vàng đó là đồ đạc của tôi, tôi mang đến tiệm đồ cổ xem xét, kết quả bị ông chủ Phạm Đại Nhĩ tiệm đó cướp đi, tôi tới nơi này chỉ muốn lấy lại thứ thuộc về tôi, không có ý gì khác.”

Ngoài ý muốn Dạ Tư Tuyệt cũng không tức giận, ngược lại nhẹ nhàng cầm bộ đồ màu vàng đó, “Đây là của cô sao?”

Nhan Nhược vội gật đầu không ngừng, hiển nhiên Dạ Tư Tuyệt không tin, cô khẽ cắn môi, chẳng biết lúc nào hai tay tránh thoát hai vệ sĩ khống chế ở sau lưng, nhào tới bên người Dạ Tư Tuyệt, ôm đùi, mắt nước mắt lưng tròng cầu xin.

Không ai ngờ tới cô gái nói năng mạch lạc, động tác mau lẹ như thế, bọn họ lập tức kéo cô, Nhan Nhược liều chết cũng không buông chân Dạ Tư Tuyệt.

“Buông ra …….” Thân thể Dạ Tư Tuyệt khẽ cứng ngắc, muốn đá động tác của cô, ma xui quỷ khiến rụt trở về, phất phất tay ý bảo bọn thủ hạ lui ra, ngoài ý muốn giằng co với cô.

Nhan Nhược quệt nước mắt nước mũi trên quần của anh, rất không có khí cốt cầu xin, “Tuyệt thiếu, tôi trên có già dưới có trẻ, còn có một người anh trai bị bại liệt nằm trên giường chờ tôi chăm sóc, anh ngàn vạn lần đừng giết tôi, quần áo này anh thích thì anh cầm lấy là được, tôi cũng không cần, ô ô ô ô…”

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *