Cô vợ đáng yêu có một không hai của Tổng Giám đốc-Chương 008

Chương 008: ĐỪNG HỦY KHUÔN MẶT TÔI

“Lục thiếu, hay là giao cô gái này cho thuộc hạ giải quyết.” La Phạm lo lắng nói.
Nhưng Dạ Tư Tuyệt không nói gì, anh không có động tác.

Mọi người đều sợ ngây người, Tuyệt thiếu lãnh khốc, có chứng thích sạch sẽ nghiêm trọng ở đâu? đi đâu cũng không chịu đựng nổi một chút vết bẩn trên quần áo, đừng nói là hành vi của cô gái này như thế… Không đành lòng nhìn thẳng.

La Phạm nghĩ cô sẽ chết, hơn nữa sẽ chết cực kỳ thê thảm.

Vài tên thủ hạ tâm phúc nhìn thấy Tuyệt thiếu chợt lóe lên ôn nhu cảm thấy khủng bố, bước chân không tự giác lui về phía sau một bước, có sát khí.

An Trân cũng lựa chọn im lặng, trong lòng biết lành dữ khó đoán.

Nhan Nhược cứ nói huyên thuyên không dứt, các loại ngược tâm máu chó, đem thân thế của mình nói ra muốn thảm thế nào thì thảm thế ấy.

“Cô nói thật?” Dạ Tư Tuyệt hỏi.

“Đương nhiên là thật sự, so với vàng còn thật hơn.” Trong đôi mắt to ngập nước của Nhan Nhược biểu hiện vô hạn bi thương và khổ sở, khóc không được còn âm thầm nhéo bắp đùi của mình.

Nâng cằm của cô, anh giống như cười mà không phải cười, trong lòng Nhan Nhược hơi bồn chồn, đột nhiên trong tay anh xuất hiện một cây dao nhỏ, Nhan Nhược há miệng thành chữ o, hiển nhiên là kinh hãi quá độ, “Anh… anh anh anh…”

Anh dùng mặt dao lạnh như băng vỗ vỗ trên mặt cô, “Cô nói tôi trừng phạt cô nói dối nhiều lần như thế nào đây?” Giọng nói từ tính làm say lòng người, hết lần này tới lần khác muốn nói lời tà ác làm cho cô sợ hãi.

“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi xin lỗi anh, xin anh nhẹ tay, đừng hủy gương mặt của tôi, ô ô ô…” Nhan Nhược lanh trí, hiểu tiến thối, anh trai thường nói, bảo vệ tánh mạng quan trọng hơn, cái khác đều là mây bay.

“Cô nói xem, tôi cắt cái mũi của cô? Hay là cắt càm của cô?” Dạ Tư Tuyệt một tay giữ sẵn cái ót của cô, mặt dao chậm rãi chạy trên mặt cô.

“Ô ô ô ô ô ô… Ô ô ô ô…”

“Cô không chọn?” Anh nghiền ngẫm cong môi, trong mắt vui vẻ khác thường.
“Có thể đưa quần áo cho tôi trước được không ? Bộ quần áo này rất quan trọng đối với tôi.” Nhan Nhược biết mình trốn không thoát, đành phải lấy lui làm tiến, bộ quần áo này rất quan trọng đối với Chú Quỷ, không để cho ông ta cầm về, linh hồn của ông ta vĩnh viễn thể siêu thoát.

“Quan trọng thế nào?”

“Đó là đồ của anh trai tôi và tôi trộm được từ trong mộ, không cẩn thận quấy rầy linh hồn nghỉ ngơi dưới lòng đất, tôi phải trả lại, tôi cũng đã hứa với người ta.” Nhan Nhược hít hít lỗ mũi, cẩn thận theo dõi cây dao trong tay anh, rất sợ vị đại ca này không cẩn thận sẽ làm tổn thương mặt của cô.

“Giả thần giả quỷ.” Anh cười nhạo.

Nhan Nhược không có tâm tư nói nhảm với anh, tiếp tục năn nỉ, “Anh có tiền như vậy, gây khó dễ với người nghèo hèn như tôi làm gì?”

“Tôi thích.” Anh nhướng mày nói.

Nhan Nhược tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, giả bộ đáng thương cũng không được, vậy thì không giả bộ, lúc tất cả mọi người cho rằng bọn họ đang tán gẫu, Nhan cô nương rất nghiêm túc suy nghĩ đối sách, từ trong khe giày lén lút lấy ra lưỡi dao kẹp ở ngón giữa và ngón cái, chờ thời cơ hành động.

Cô cố ý tới gần Dạ Tư Tuyệt chính là vì chiêu này.

Có người đẩy Phạm Đại Nhĩ đến, Dạ Tư Tuyệt không đếm xỉa tới, hỏi: “Cô nói là ông ta đoạt đồ của cô?”

Phạm Đại Nhĩ sợ tới mức nhũn chân ngã trên mặt đất, trên mặt đất còn một vũng máu, vừa rồi còn trông thấy mang bao bố đầy máu ra đi, cho rằng Dạ Tư Tuyệt bắt đầu hỏi tội, ông ta rất chột dạ, vừa tiến đến không đánh đã khai.

“Nghe đi, nghe đi! Chính là ông ta đoạt đồ đạc của tôi, cố ý nịnh nọt anh.” Nhan Nhược cho rằng rốt cục đã có cơ may thay đổi rồi, âm thầm giấu kỹ lưỡi dao.

Mềm nhũn ngã xuống, Phạm Đại Nhĩ bị kéo đi ra ngoài, kết cục như thế nào Nhan Nhược không còn lòng dạ muốn biết, vẻ mặt Dạ Tư Tuyệt cũng không thay đổi, “Vậy thì thế nào?”

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *