Cô vợ đáng yêu có một không hai của Tổng Giám đốc-Chương 009

Chương 009: KHÔNG ĐƯỢC NỔ SÚNG
“Vậy anh nên trả quần áo cho tôi trước, hôm nay tôi xem như không nhìn thấy chuyện ở nơi đây.” Nhan Nhược ngẩng đầu lên thương lượng.”A? vậy sao.” Anh nói, “Tôi giết người thật, cô cũng có thể làm như không nhìn thấy?”

“A?” Nhan Nhược kinh hãi, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh không dám động đậy, lại giết người?

An Trân vẫn ngồi dưới đất, dần dần cảm thấy hành động của Dạ Tư Tuyệt đối với cô bé kia hoàn toàn không có sát khí, ngược lại càng làm cho cô thêm ghen ghét, đến phát cuồng, ánh mắt cô có chút rối loạn, con ngươi đỏ lên hiện ra nước mắt.

Nhan Nhược cảm thấy Dạ Tư Tuyệt hết thuốc chữa, phải bắt giữ anh mới có thể đi ra ngoài, bằng không chỉ có thể chờ chết. Cô đột nhiên ngẩng mặt nhìn anh nở nụ cười sáng lạn, ngón giữa lại lộ ra lưỡi dao sắc bén, nhân lúc không có ai phát hiện tùy thời ra tay.

Dạ Tư Tuyệt nhìn cô cười nhất thời giật mình, một chỗ mềm mại trong trái tim như dây cung bị gẩy lên, phát ra âm điệu uyển chuyển.

Mặt lưỡi dao sắc bén phản chiếu ánh sáng đưa tới sau lưng đến mức An Trân chú ý, chỉ nghe tiếng An Trân hô to, “Tuyệt, chú ý lưỡi dao trong tay cô ta.”

Nhan Nhược cảm thấy không ổn, nhưng đã không còn kịp nữa, tất cả mọi người lại giơ súng nhắm ngay vào cô một lần nữa, trong ánh mắt Dạ Tư Tuyệt có nụ cười đột nhiên trở nên khắc nghiệt, lưỡi dao cắt xuống cái mũi của cô…

Rốt cuộc An Trân nở nụ cười, đây mới là Dạ Tư Tuyệt cô biết, anh làm sao có thể ôn nhu đối với cô gái? Nếu như anh có, chỉ có thể cho cô.

Cô gần như dùng sự phản bội để chứng minh tất cả.

Nhan Nhược trợn tròn tròng mắt, bụm lấy cái mũi kêu to oa oa, La Phạm sắp bóp cò nổ súng về phía Nhan Nhược, ai ngờ Dạ Tư Tuyệt nói một câu, “Không được nổ súng.”

An Trân nhanh chóng trốn một bên, giật mình nhìn bọn hắn đánh nhau.

Nhan Nhược chiếm trước tiên cơ, tay kẹp lấy lưỡi dao đâm tới, bị Dạ Tư Tuyệt vất vả cầm cổ tay giữa không trung, chân dài quét tới, sắc mặt Dạ Tư Tuyệt không thay đổi, đưa tay đơn giản ngăn lại, cô giận dữ, hung hăng vung nắm tay lên mặt anh, anh quay đầu đi, tay quyền lập tức bay ra ngoài, Nhan Nhược bật dậy, nhanh chóng tránh đi, bay ra khỏi vài mét xa, nhưng chờ cô là họng súng đen ngòm.

“Được rồi! Anh thắng.” Nhan Nhược đối mặt nhiều họng súng, nhún nhún vai.

La Phạm tiến lên, “Lục thiếu, cô gái này muốn xử trí như thế nào?”

Dạ Tư Tuyệt không có trả lời, mở tay ra, ở giữa bao tay màu trắng có một vật giống như miếng da, La Phạm nhìn thấy, nhíu mày một cái, “Hóa trang?”

Không trách được vừa rồi Lục thiếu hỏi cô muốn cắt cái mũi hay là muốn cái cằm? Thì ra đã sớm biết cô hóa trang, che giấu mặt mũi, xem ra không đơn giản.

Nhan Nhược không nói gì, sắc mặt hững hờ nhìn thoáng qua An Trân trên mặt đất, An Trân cắn môi cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt của cô.

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào Nhan Nhược xuất thần, ánh mắt thay đổi, cơ hồ nhìn thấu mỗi một tấc da thịt của cô, trong đáy mắt giống như có sóng ngầm bốc lên.

Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa phá vỡ không khí giằng co ngột ngạt.

Tần Bát đẩy cửa vào, nhìn cảnh tượng này hơi kinh hãi, rất nhanh cúi đầu xuống, nói: “Tuyệt thiếu, cảnh sát đến.”

Một đám cảnh sát giơ súng xông vào, Cục trưởng thét ra lệnh, “Tất cả mọi người không được nhúc nhích…”

“Cảnh sát Cao, làm gì vậy?” Dạ Tư Tuyệt ngồi tại chỗ, vững vàng bất động, ánh mắt sắc bén đảo qua một cảnh sát xông vào.

Cảnh sát Cao nhìn chung quanh một chút, nói: “Có người tố cáo nói nơi này có người… gây rối.”

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *