Cô vợ đáng yêu có một không hai của Tổng Giám đốc-Chương 013

Chương 013: TẶNG HOA

Ban đầu anh cũng giống như Nhan Y Y, không học hành, mỗi ngày lêu lỏng, mỗi ngày đánh nhau, nhận Xã Hội Đen làm đại ca, vẫn cùng một số anh em đi trộm mộ bán đồ cổ kiếm tiền, cho đến khi năm đó gặp cô.

Nhan Nhược mang đến một làn gió mát, thổi tan u ám đã lâu ở trong ngôi nhà này, cô cố gắng sống, cố gắng làm việc, mỗi ngày cô đều lạc quan tươi cười.

Được cô cảm hóa, anh thay đổi triệt để, từ lêu lỏng không lý tưởng, dưới sự giúp đỡ của Lục Á Thành tìm được một công việc liên quan đến đồ cổ, thì ra là làm cấp dưới của Phạm Đại Nhĩ, bình thường lúc không có chuyện gì làm sẽ cùng mấy anh em đi trộm mộ, hoàn toàn là làm cho vui.

Lúc ấy trộm được một bộ quần áo trong mộ, cùng Nhan Nhược đi tìm Phạm Đại Nhĩ xem giá thị trường, ở phương diện này, Phạm Đại Nhĩ rất rành, phán đoán càng chính xác, không nghĩ tới tên khốn kiếp kia lại một đường cài bẫy anh.

Anh cũng nổi giận, vốn muốn đi tìm Phạm Đại Nhĩ đòi lại đồ vật, ai biết bị phát bệnh viêm ruột thừa, trực tiếp đi làm giải phẫu, nghĩ thầm chờ hai ngày nữa tìm Phạm Đại Nhĩ tính sổ. Nhan Nhược lại thay anh đi tìm Phạm Đại Nhĩ, mới có chuyện xảy ra ngày hôm nay.

May mà con bé không có việc gì, bằng không anh nhất định tự tay làm thịt Phạm Đại Nhĩ.

“Anh trai, Y Y sanh non không lâu, chắc hẳn tâm tình không tốt, anh cũng đừng so đo với chị.” Nhan Nhược vừa ăn cháo, vừa nói.

“Hừ… Cả ngày nó ở chung với những người không đứng đắn, bị người bỏ rơi cũng là chuyện sớm hay muộn, đáng đời.” Sắc mặt Nhan Khoa Triển biến thành màu đen, nói đến đây càng tức giận.

Lúc trước Nhan Y Y và cô lui tới với một người anh kết nghĩa, nhưng anh nghiêm khắc phản đối, con bé kia cũng không nghe khuyên, bỏ nhà trốn đi theo sống chung với người ta, làm cho bụng lớn, người đàn ông kia bỏ rơi cô.

“Anh, anh chỉ mạnh miệng! Xảy ra chuyện kia, anh đi đánh người đàn ông kia một trận, thiếu chút nữa đánh chết người ta. Cho nên bị bắt, nếu không có Á Thành ra mặt, hừ hừ… anh thảm rồi!”

“Anh thiếu nợ nhân tình của Á Thành, đời này cũng không trả nổi.” Vẻ mặt Nhan Khoa Triển tối đi.

“Anh ấy cũng giúp em.” Nhan Nhược nói xong rót một chén trà đậm đặc đặt ở trên chỗ trống, Chú Quỷ đang ngây ngẩn ngồi ở đó.

Nhan Khoa Triển cũng không thấy gì kỳ quái, “Ông chú kia còn chưa đi sao?”

“Không có đâu! Chưa trả lại cho ông ấy bộ quần áo, đoán chừng vẫn muốn quấn lấy chúng ta.” Nhan Nhược nói.

Về chuyện cô có thể trông thấy quỷ, Nhan Khoa Triển là người duy nhất biết được, ban đầu không tin về sau từ từ tiếp nhận, đến bây giờ thản nhiên đối mặt.

“Được rồi, ngày mai anh đến nhà Phạm Đại Nhĩ đòi ông ta.”

“Vô dụng, quần áo đã không ở trong tay Phạm Đại Nhĩ.”

“Vậy ở nơi nào?”

“Ôi trời, anh, anh đừng hỏi, em đã chuẩn bị xong, anh đừng quan tâm.” Nhan Nhược không muốn nói đến chuyện Dạ Tư Tuyệt, Dạ Tư Tuyệt không thể trêu chọc, làm không tốt sẽ mất mạng, cô không thể để cho Nhan Khoa Triển đi rước họa vào mình.

Nhan Khoa Triển còn muốn hỏi, Nhan Nhược nói một tiếng vội vàng chạy vào buồng vệ sinh rửa mặt.

***

Bóng đêm mông lung, mưa phùn mê ly, tiếng mưa rơi lớn dần.

Mơ hồ có tiếng sóng biển truyền đến, ngưng kết thành gió lạnh trên bề mặt biển cuộn sóng đi xa, đi xa…

“Lạnh, lạnh quá.” Nhan Nhược kêu lên trong mơ, cô cuộn mình rúc thành một tư thế bảo vệ, “Đau quá, đau quá…”

Rầm một tiếng, một trận gió thổi cửa sổ đang mở, nặng nề đập vào trên vách tường, bột tường rơi đầy đất.

Chớp mắt một cái rồi mở ra, ôm chặt tấm chăn núp ở góc, theo ngọn đèn hơi yếu ngoài cửa sổ, bên cửa sổ là một đôi con ngươi sâu hoắm, hiện ra ánh sáng tối tăm.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *