Cô vợ đáng yêu có một không hai của Tổng Giám đốc-Chương 015

Chương 015: MUỐN XIN LỖI CÔ

“Này, anh xuống xe cho tôi.” Nhan Nhược chỉ lo đuổi theo xe, vô tình chạy vào khu biệt thự cao cấp, mắt nhìn thấy chiếc Maybach dừng ở trước tòa biệt thự chiếm diện tích rất lớn, cô nhanh chóng xuống xe, cong ngón tay gõ cửa sổ xe.

Cửa sổ xe chậm rãi trợt xuống, hé ra khuôn mặt vừa lạnh lùng vừa yêu nghiệt làm cho Nhan Nhược sợ tới mức thiếu chút nữa nghẹn ngào thét lên, Dạ Tư Tuyệt.

Mẹ nó… Vận khí làm sao có thể đen đủi như vậy, hôm nay cô đến đây chui đầu vô lưới.

Đàn ông chằm chằm vào khuôn mặt kinh hãi quá độ của cô, cong môi một cái, “Nhan Nhược tiểu thư.”

Cô không hề nghĩ ngợi, lòng bàn chân nhanh chóng chuồn đi.

“Không muốn quần áo nữa sao?” giọng nói quỷ dị của người đàn ông xuyên qua không khí, bức bách cô.

Bước chân cô nhanh chóng dừng lại, do dự, thời điểm không ổn, ngày khác tới lấy?

“Tôi là sói sao? sợ tôi như vậy.” chẳng biết lúc nào người đàn ông đến gần phía sau cô, chỉ cảm thấy cần cổ ấm áp, Nhan Nhược thất kinh xoay người, “Anh…”

Rõ ràng chiều cao khác biệt, nhìn kẻ lạnh lùng ở trước mặt, Nhan Nhược cảm thấy bầu trời tối tăm, một loại cảm giác áp bách làm cho người hít thở không thông đập thẳng vào mặt.

“Anh muốn trả quần áo cho tôi ?” Cô lui ra phía sau vài bước, kéo giãn khoảng cách với anh, hỏi đơn giản.

Dạ Tư Tuyệt từ chối cho ý kiến, thuận tay cầm hoa trên xe cô, Nhan Nhược phản ứng rất nhanh, đưa tay ra muốn đoạt lại.

Hiển nhiên, tốc độ của Dạ Tư Tuyệt nhanh hơn, cánh tay dài vừa nhấc, bó hoa đã ở giữa không trung, cô với tay không tới, nhón chân cũng với không tới, vì vậy, giận tức.

“Đó là của tôi hoa, trả cho tôi.”

“Hoa của cô?” Dạ Tư Tuyệt vừa chuyển bước chân, đi về phía cánh cửa sắt cao cao, “Nhưng tôi nhớ rõ đã trả tiền rồi.”

Nhan Nhược sững sờ, chạy tới nhìn xem, đường cây dương, đúng địa điểm cô muốn đưa hoa tới.

Nơi này là khu biệt thự ngự cảnh, người nổi tiếng ở thành phố H mới có thể ở khu biệt thự rất sang trọng này, Nhan Nhược dần dần hiểu ra.

Nhan Nhược sững sờ tại cửa ra vào, một quản gia đi lên trước, cung kính, “Nhan Tiểu Thư, mời vào trong.”

Vườn hoa rất lớn, hai hàng Ngọc Lan trắng cao lớn kéo dài thẳng tắp.

Biệt thự thình lình xuất hiện tại trước mặt, Nhan Nhược chỉ có thể cảm thán, thật là kẻ có tiền!

“Này, đưa cho tôi bộ quần áo cổ.” Nhan Nhược chằm chằm vào bóng lưng người đàn ông, ánh mắt rất cảnh giác, giọng nói cũng rất cẩn thận.

“Đương nhiên.” Người đàn ông cũng không nhìn cô, vẫn đi đến trước bàn ăn dài to lớn, người giúp việc tự động mang thức ăn lên, thức ăn quả thực chính là tác phẩm nghệ thuật tinh tế, tuy nhìn chảy nước miếng, nhưng thật không đành lòng phá hư mỹ cảm.

Nhan Nhược được quản gia mời vào bàn ăn, cô mới không lãng phí thời gian với Dạ Tư Tuyệt, “Anh đưa quần áo cho tôi, tôi muốn đi! tôi là người phải kiếm ăn, từng phút từng giây thời gian đều là tiền, anh hiểu không?”

Quản gia ở bên cạnh chảy mồ hôi, thời giờ như vàng bạc, bất quá dùng tại trên người thiếu gia bọn họ rất phù hợp, một phút đồng hồ có thể hoàn thành hàng triệu cuộc mua bán, nguyện ý phí thời gian với cô cũng nên lén vui vẻ. Không phải cô gái nào cũng có thể được ưu ái như vậy.

Rốt cuộc cô gái nói khoác mà không biết ngượng này ở đâu? Thiếu gia có vẻ rất hứng thú.

“Chẳng những tôi sẽ trả, tôi còn bồi thường bộ quần áo trên người của cô.” Hai tay của người đàn ông đan nhau chống cằm, quản gia hiểu ý, bảo nữ giúp việc dẫn cô đi thay quần áo.

Nhan Nhược bán tín bán nghi, “Anh muốn bồi thường quần áo cho tôi ?”

“Cô lái xe đuổi theo, không phải là muốn tôi bồi thường quần áo cho cô sao?”

“Đương nhiên không chỉ như thế.” Nhan Nhược hừ một tiếng, một tay đập trên bàn, hùng hổ, “Tôi còn muốn anh xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.”

Dạ Tư Tuyệt khẽ nâng mí mắt, trong mắt ánh sáng khiếp người.

Bài trước đó
Bài kế tiếp
14 Comments

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *