Cô vợ đáng yêu của Tổng Giám đốc kiêu ngạo-Chương 026

Chương 026: TẤT CẢ ĐỀU LÀ LỖI CỦA ANH

Đứng dậy, “Đi tắm, xuống lầu ăn cơm, sau đó em có thể đi về.”

Cô nghi ngờ nhìn anh một chút, bò dậy, muốn đi tới phòng tắm.

Nhưng buổi sáng vừa bò dậy khó tránh khỏi gấp gáp một chút, vì vậy đổi đường đi tới toilet bên cạnh.

Lúc trở ra, Hoắc Lôi Đình đã đi mất.

Cô đẩy cửa vào phòng tắm, hơi nước tràn ngập, lại có một mùi kỳ quái.

Giống như là mùi thuốc.

Cô nhìn kỹ trong bồn tắm, nước hơi có màu vàng, mùi từ trong nước bay ra.

Cô suy nghĩ, ngày hôm qua bác sĩ kê đơn thuốc cho cô bên trong có bồn ngâm mông, đoán chừng cả đống người đều đặt mông vào nơi này?

Cô cởi quần áo chậm rãi ngồi xuống.

Nước nóng kích thích cả người cô nổi da gà, lúc tràn qua bên hông, một cảm giác đau đớn kỳ quái truyền đến.

Cô cúi đầu xem xét, chỗ mà ngày hôm qua kẹt ở trên cửa xe lại xuất hiện một mảng bầm màu tím đậm thật lớn.

“Ôi! !” Cô ấn nhẹ một cái, đau. . . . . .

Đáng chết, đều do tên khốn kia! !

Tất cả đều là lỗi của anh !

Tắm xong, cô ăn cơm một mình do phục vụ đưa tới, sau đó hỏi người ta muốn quần áo, xuống lầu.

Cô không muốn đi ra ngoài từ cửa chính, nếu gặp bạn của cha sẽ không biết ăn nói thế nào.

Vì vậy hỏi nhân viên làm việc, lặng lẽ chạy trốn từ cửa sau.

Cô hít một hơi thật sâu không khí mùi vị đầy ánh mặt trời, cô tự do, có lẽ chỉ là tạm thời thôi.

Đi tới một đầu hẻm hơi vắng vẻ, cô dừng bước lại nhìn xung quanh một chút.

Phát hiện con đường này cô đã đi qua, chỉ cần đi qua ngã ba này thì nhà mình ở con phố bên kia rồi.

Cô quyết định từ nơi này đi tới, tránh đi vòng xa.

Mới vừa đi hai bước, chỉ nghe thấy sau lưng một hồi tiếng xe hơi.

Chỗ này vắng vẻ như vậy, rất ít có người đến.

Chẳng lẽ. . . . . .

Theo bản năng cô cho rằng Hoắc Lôi Đình đuổi tới, nhanh chóng chạy mấy bước.

Lại nghe được tiếng nói của người đàn ông lớn tuổi.

“Cục cưng của anh, công phu miệng của em cũng thật là lợi hại, mới vừa rồi anh cũng muốn bị em hút khô. . . . . .”

Xe chậm rãi chạy ra phía trước, bên trong người đàn ông trung niên to béo ôm một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.

Niên kỷ của người đàn ông cũng xấp xỉ cha cô.

Hạ Bạch bất đắc dĩ liếc mắt, bước về phía trước.

Thật sự có chút xui xẻo, đi đến nơi nào cũng có thể nghe lời nói kinh tởm như vậy?

“Tới đây, hôn lại hai cái, nếu không không thả em đi……” Ông ta dụ dỗ cô gái trẻ tuổi.

Ngay sau đó Hạ Bạch nghe được âm thanh rên rỉ chán ghét! !

Cái lão già chán ghét này còn ghê tởm hơn Hoắc Lôi Đình.

Cô đột nhiên cảm thấy rất cám ơn Hoắc Lôi Đình, cho dù anh đáng ghét, cũng không để cho cô dùng những bộ vị khác.

Nếu như anh buộc cô dùng tay, hoặc là miệng, cô tuyệt đối đập đầu vào tường tự sát tại chỗ!

Tuyệt đối!

Đang muốn cách xa, đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc.

“Anh Mã, anh thật xấu, ha ha ha. . . . . .” Giọng nói của cô gái kia ngọt ngào mềm mại đáng yêu, “Chỉ biết bảo người hút cho anh, cũng không biết chăm sóc em gái người ta, ghét ghê…….”

“Ha ha ……. Em gái của em thế nào? Phía dưới ướt khó chịu?” Lão già có chút nhẫn nại nói, “Đừng nóng vội, vợ anh mới vừa thúc giục anh về nhà, buổi tối anh gọi điện thoại cho em, chúng ta đi khách sạn, anh sẽ chìu em.”

“Vậy anh không được nuốt lời nha, em chờ anh.”

“Không chờ anh sẽ cắn chết em!”

“Ha ha ha ……”

Ngay sau đó, cửa xe mở ra, cô gái trẻ uốn éo thân hình giống như rắn nước xuống xe, đưa mắt nhìn người đàn ông lái xe đi.

Từ từ, cô xoay đầu lại, nhìn dây điện lộn xộn trên đỉnh đầu, nước mắt lã chã rơi xuống. . . . . .

Hạ Bạch đã ngây người, từ một bên đi ra ngoài, nhìn chằm chằm cô gái kia, “Triệu Hà?”

Bài trước đó
Bài kế tiếp
One Comment

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Alert: Content is protected !!