Mật ngọt tình yêu 100 điểm: Vợ đẹp bất lương có chút ngọt ngào-Chương 436

Chương 436: Ta không muốn làm quả phụ

Diệp Loan Loan rũ đầu, cũng không có nói phát hiện của mình cùng với lão thái thái và bác sĩ Tôn, cô giống như có thể cho Tư Dạ Hàn đi vào giấc ngủ, rốt cuộc loại chuyện này nhân tố không xác định quá nhiều, huống chi hiện tại bác sĩ Tôn trả lời cũng là lập lờ nước đôi.

Vẫn là thử qua trước mới biết được có dùng được hay không ……

Tôn Bách Thảo kê cho Tư Dạ Hàn nhiều loại thuốc, ngay sau đó thở dài rời đi, lão thái thái phảng phất trong nháy mắt già nua mấy tuổi, biểu tình bi thống đưa Tôn Bách Thảo ra cửa.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng ngủ chỉ còn lại có Diệp Loan Loan cùng Tư Dạ Hàn hai người.

Trong phòng im ắng, không có một chút thanh âm, áp lực không khí bao phủ.

Người đàn ông an tĩnh mà nằm ở trên giường, cho dù là nghe được chính mình chỉ còn lại có nửa năm thọ mệnh, biểu tình cũng như cũ không có bất luận cái gì biến hóa.

Diệp Loan Loan há miệng thở dốc, rất nhiều lần muốn mở miệng nói chuyện, lại không có thể nói xuất khẩu.

Lúc này, đầu giường một trận tiếng chuông di động vang lên, đánh vỡ trầm mặc.

Tư Dạ Hàn tùy tay cầm lấy di động ở một bên, thanh âm trước sau như một lý trí trầm ổn, không có một tia sơ hở, “Uy? Là ta.”

“Smith tiên sinh, chào ngài.”

“Làm ngài lo lắng, thân thể ta cũng không lo ngại.”

“Đương nhiên, đàm phán hết thảy như cũ.”

“Được, vậy ba ngày sau……”

……

Tư Dạ Hàn nói nói đến một nửa, di động đột nhiên “Phanh” một tiếng bị đánh rơi trên mặt đất, phát ra đô đô đô cắt đứt tiếng vang liên lạc.

Diệp Loan Loan không biết khi nào đã đi tới, một phát đã bắt được cổ tay hắn, gần như hung tợn mà nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, gằn từng chữ một mà cắn răng mở miệng, “Tư, Dạ, Hàn,! Mẹ nó anh vừa rồi rốt cuộc có nghe được bác sĩ Tôn nói hay không!”

Cửa chỗ, mới vừa tiễn đi Tôn Bách Thảo trở về lão thái thái cũng nghe tới cháu trai điện thoại, đang nhíu chặt mày muốn nói chuyện, liền nhìn đến Diệp Loan Loan đã giống như con thú nhỏ gào thét nhào tới cháu trai, vì thế, không khỏi dừng bước chân.

Diệp Loan Loan nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh như băng của Tư Dạ Hàn, “Hiện tại anh đã chỉ còn lại có nửa năm thọ mệnh! Vì cái gì anh còn có thể giống như chuyện gì cũng không có phát sinh? Mấy công việc đó, những hạng mục đó, chẳng lẽ so với mạng của anh quan trọng hơn sao? Rốt cuộc anh có xem thân thể của mình để ở trong lòng hay không!!!”

Tư Dạ Hàn trầm mặc vài giây, sau đó ngữ khí bình tĩnh mà mở miệng: “Ta đều có đúng mực.”

Diệp Loan Loan tức khắc bị tức giận cười, “Ha! Anh có chừng mực? Anh có chừng mực cái gì? Có phải anh có chừng mực chuẩn bị chờ thân thể của anh suy yếu đến cơ quan nội tạng đều bắt đầu suy kiệt, sau đó cùng lắm thì thay đổi cơ quan nội tạng, thân thể càng suy yếu hơn, cơ quan nội tạng lại suy kiệt, sau đó kéo dài bệnh tiếp tục thay, vẫn luôn thay cho đến khi cả người anh đều bị đào rỗng mới thôi hay không!”

Diệp Loan Loan hít sâu một hơi, mới có thể làm cho mình bình tĩnh lại, “Anh đã quên bà nội vừa rồi nói gì, cho dù dung sức cả nhà cũng muốn giữ được tánh mạng anh, anh có nghĩ tới hay không, nếu anh chết đi, bà nội làm sao bây giờ? Anh chuẩn bị để cho bà người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao?”

Diệp Loan Loan dừng lại một lúc lâu, mới chậm rãi tiếp tục mở miệng, “Cho dù anh tình nguyện mạnh mẽ đến chết đi, cũng không cho phép chính mình có bất luận sơ hở cùng yếu thế gì, cho dù anh có nhiều thứ cần bảo vệ đi nữa, nếu anh chết đi, anh làm sao bảo vệ chúng? Anh cứ như vậy…… Như vậy không để bụng mạng của anh?”

Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm mặt cô gái, chậm rãi vươn tay đi, sờ trên cặp con ngươi đang phẫn nộ phảng phất như thiêu đốt người.

Diệp Loan Loan ngẩn ra, phục hồi lại tinh thần, hấp tấp mà xoay người sang chỗ khác, tùy tay lau đôi mắt, “Tư Dạ Hàn, ta không muốn làm quả phụ!”

Ta không muốn…… để anh chết……

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *