Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0010

Chương 0010: NGƯỜI NÀY

“Tôi . . . . .” Đường Khả Hinh nhất thời sửng sốt, liền nhìn viên cảnh sát, giả bộ ngu nói: “Tôi nhìn thấy anh ta nhào tới tôi, thần trí có chút mơ hồ. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi a một tiếng, cười lạnh nói: “Như vậy, cô liền kết luận tôi hút ma túy, hít hàng trắng?”

Đường Khả Hinh có chút chột dạ nói: “Tôi . . . . . trong quán bar chúng tôi có rất nhiều loại khách này! Đương nhiên có thể suy nghĩ đến phương diện này nha!”

Khuôn mặt Tưởng Thiên Lỗi cứng ngắc, nở nụ cười lạnh, nhìn cô nói: “Nếu tôi hít hàng trắng, bây giờ thần trí tôi còn tỉnh táo ngồi ở chỗ này hỗ trợ điều tra sao? Cô thấy người hít hàng trắng có nhanh chóng khôi phục không?”

Đường Khả Hinh không lên tiếng.

Cảnh sát cũng cảm thấy có chút không ổn, nhìn cô hỏi: “Rốt cuộc cô có nhìn thấy Tưởng Tiên Sinh hút ma túy, hít hàng trắng hay không? Tận mắt nhìn thấy không?”

Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, cúi đầu, lầu bầu nói: “Tôi . . . . . Thật ra tôi không nhìn thấy. . . . . nhưng cảm thấy, anh ta có chút giống. . . . . người hút ma túy, hít hàng trắng . . . . .”

Lần này viên cảnh sát thật sự hơi tức giận nhìn Đường Khả Hinh nói: “Em gái, dường như cảnh sát nhàn rỗi không có chuyện gì để làm sao? Buổi tối không cần ngủ sao? Báo cảnh sát đùa giỡn? Cô không có đóng thuế đúng không?”

Đường Khả Hinh lập tức có chút ủy khuất cúi đầu, lầu bầu nói: “Có đóng nha. . . . . . mỗi tháng tôi cũng đóng 23 đồng tiền thuế.”

Cảnh sát lập tức để bút máy xuống, nhìn cô.

Đường Khả Hinh vội vàng sợ hãi, từ nhỏ cô chỉ sợ cảnh sát.

Tưởng Thiên Lỗi đã rất không nhịn được, nhắc cổ tay xem đồng hồ, nói ngay: “Nếu cô không phát hiện tôi phạm tội khác! Vậy cô mau hủy bỏ tố cáo, tôi muốn đi về nghỉ?”

“Cô muốn hủy bỏ tố cáo không?” Cảnh sát nhìn Đường Khả Hinh hỏi.

Đường Khả Hinh ôm chai rượu đỏ, suy nghĩ một lúc có chút bất đắc dĩ nói: “Nếu chỉ là. . . . . . Hiểu lầm. . . . . .”

“Đây vốn chính là một chuyện hiểu lầm!” Tưởng Thiên Lỗi nhắc cô!

Đường Khả Hinh bất đắc dĩ thở dài, nói “Vậy thì hủy bỏ bản án thôi. . . . . .”

Cảnh sát nhìn Đường Khả Hinh một cái, bất mãn lắc đầu, nhưng vẫn cho hai người bọn họ kí tên hủy bỏ bản án.

Đường Khả Hinh ôm chai rượu đỏ, nhìn Tưởng Thiên Lỗi đang kí tên vào tài liệu của cảnh sát, cô có chút lo lắng nhìn bầu trời tối tăm bên ngoài cục cảnh sát, chỉ sợ mấy người đàn ông áo đen vẫn còn ở bên ngoài, có chút lo sợ quay đầu, nhìn cảnh sát nói: “Chú cảnh sát, trong cục cảnh sát này có chỗ cho người ta nghỉ ngơi một chút hay không? Tôi chờ đến trời sáng mới đi!”

Viên cảnh sát cầm bút máy, cười như không cười ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: “Có. . . . . .”

Ánh mắt của Đường Khả Hinh lập tức sáng lên.

“Nhà giam! Cô muốn đi không?” Viên cảnh sát nhìn cô nói.

Sắc mặt của Đường Khả Hinh tối sầm lại, nhìn chằm chằm viên cảnh sát này.

“Không có việc gì, đi sớm một chút đi! Đừng giằng co!” Cảnh sát không muốn để ý tới cô nữa, chẳng qua ký tên xong, cục trưởng cục cảnh sát tiễn Tưởng Thiên Lỗi đi ra ngoài.

Đường Khả Hinh vừa nhìn thấy cũng lập tức đi theo phía sau lưng Tưởng Thiên Lỗi, cùng đi ra khỏi cục cảnh sát, hai người cùng đứng ở trước bậc thềm cục cảnh sát.

Tưởng Thiên Lỗi không để ý tới Đường Khả Hinh nữa, mặt lạnh đi về phía chiếc Rolls-Royce màu đen phiên bản dài!

Đường Khả Hinh không một chút khách khí liếc nhìn anh, cũng muốn xoay người đi ra ngoài, nhưng con ngươi trừng lớn, nhìn thấy mấy người đàn ông áo đen đuổi giết mình lại đứng ở chỗ tối gần đó, mặt sắc âm trầm nhìn mình, cô kinh ngạc há hốc, không nói hai lời, liền từ sau lưng Tưởng Thiên Lỗi, vọt vào trong xe của anh, phịch một tiếng, còn giúp anh kéo cửa xe!

Tưởng Thiên Lỗi thật sự không tin nổi, nhăn mặt nhìn người này!

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *