Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0067

Chương 0067: CÂU HỎI THĂM ĐẦU TIÊN

Cửa thang máy mở ra! !

Tưởng Thiên Lỗi cùng Laurence mặt mày vẫn hồng hào sau bao năm không gặp, người khoác áo bành tô màu đen, ăn mặc vô cùng lịch lãm cùng xuất hiện ở bên trong thang máy, Đông Anh và hai người thư ký đuổi theo phía sau!

“Tổng Giám đốc. . . . . . Laurence tiên sinh! Chào mừng ngài!” Quản lý nhà hàng cùng tất cả nhân viên đều rối rít vui vẻ khom lưng cúi đầu, cung kính gọi nhỏ, phải biết, Laurence là chuyên gia hầu rượu hàng đầu của Khách sạn Á Châu cũng là người phụ trách chủ trì buổi tiệc tối long trọng hôm nay, ông ta đã từng phục vụ cho hơn năm mươi nhà lãnh đạo tối cao và hoàng tử trên toàn thế giới, bao gồm rất nhiều nguyên thủ quốc gia và quan chức cao cấp, là người Tưởng Thiên Lỗi tin cậy.

Ba năm trước đây, bởi vì khứu giác của Laurence đột nhiên không nhạy, bất đắc dĩ buộc phải rời khỏi khách sạn, sau ba năm, tình trạng thân thể và khứu giác dần dần khôi phục, Tưởng Thiên Lỗi nhiều lần liên lạc với ông ta, đưa ra thành ý muốn mời, thậm chí ở trong thành phố, thu mua ba nhà hàng Pháp cao cấp, cộng thêm một tòa biệt thự tặng cho Laurence để cho ông ta cùng người nhà có thể an tâm đoàn tụ ở Trung Quốc, cũng hi vọng trong tương lai ông ta có thể đào tạo ra nhiều hơn nhân tài ưu tú cho sự nghiệp của khách sạn.

Laurence vẫn tình thâm nghĩa dày với Tưởng Thiên Lỗi, cuối cùng sau ba năm quyết định trước lúc bắt đầu trận đấu sàng lọc chuyên gia rượu đỏ của Khách sạn, nhanh chóng chạy về giúp Tưởng Thiên Lỗi giúp một tay!

“Laurence tiên sinh, nhiều năm không gặp mặt mày vẫn hồng hào, tinh thần phấn chấn, giống như Xích Hà Châu lên men, càng vô cùng quyến rũ!” Tưởng Thiên Lỗi hơi cười giơ tay, hết sức thân sĩ mời Laurence đi ra thang máy, hai người cùng nhau đi tới nhà hàng tây!

Laurence mỉm cười, vừa đi về phía nhà hàng tây, vừa nói với Tưởng Thiên Lỗi: “Tổng Giám đốc Tưởng tiến triển cực nhanh, tôi mới rời khỏi ba năm, tập đoàn Khách sạn Á Châu chúng ta đã lên đỉnh cao, chứng minh năng lực của Tổng Giám đốc Tưởng như rồng cuốn hổ chồm a! Có thể cùng ngài hợp tác thật sự là vinh hạnh của tôi.”

Hai người cùng nở nụ cười, bước vào nhà hàng tây sang trọng, thấy tấm màn lụa màu vàng gần cửa sổ chỉ kéo xuống tám phần, bảo đảm ánh sáng phòng ăn êm dịu nhất, một số khách đang ngồi trước gần 50 bình Hoa Bách Hợp ở giữa phòng ăn, vừa uống rượu đỏ, vừa nhìn Hoa Bách Hợp xinh tươi trước mặt. . . . . . Vẻ mặt Trần Mạn Hồng tươi cười, cẩn thận dẫn Tưởng Thiên Lỗi và Laurence đi về phía một phòng VIP trang nhã ở lầu hai. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi giơ tay, biết Laurence thích cảnh biển, liền tự mình chọn một vị trí tốt nhất gần cửa sổ, có thể nhìn cảnh biển mênh mông, trong lúc ăn cơm ở nơi này.

Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt lập tức phân chia ra ở trước và sau hai bên bàn ăn, đôi tay vịn nhẹ vào tấm gấm màu vàng trên thành ghế, khẽ kéo ghế dựa ra, Tưởng Thiên Lỗi và Laurence cùng lịch sự giơ tay mời đối phương ngồi xuống rồi buông lỏng cúc áo ngồi vào chỗ, Cát Lệ dẫn nhân viên phục vụ đưa tới khăn ăn màu trắng đã gấp thành hình Hoa Mẫu Đơn, dọc theo mép khăn ăn, dùng thủ công Tô Hàng thượng đẳng thêu cánh hoa mẫu đơn màu hồng phấn, thỉnh thoảng điểm một chút màu tím, giống như khăn ăn chứa một chút mùi thơm, ý nghĩa xuất từ câu ngạn ngữ của Trung Quốc: tặng hoa cho người, tay giữ lại dư hương. . . . . .

Hai nhân viên phục vụ khác lập tức đưa lên ba cái ly thủy tinh Tulip chân cao đựng nước nóng, nước đá, nước lọc, cẩn thận đặt xuống ở bên cạnh Tổng Giám đốc và Laurence.

Lúc nhân viên phục vụ bận rộn, Laurence ngẩng đầu nhìn Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt mỉm cười nói: “Quản lý Trần và Quản lý Tào ba năm không thấy, vẫn là một người xinh đẹp duyên dáng động lòng người, một người vô cùng đẹp trai, lúc ấy tôi còn tưởng rằng mọi người là tài tử giai nhân, có thể trở thành đôi tình nhân đầu tiên của nhà hàng tây chúng ta.”

Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt vừa nghe, lập tức có chút đỏ mặt nở nụ cười, bởi vì thấy Tổng Giám đốc ở chỗ này, cho nên không dám nói đùa lung tung nhưng hai người bọn họ luôn có quan hệ rất tốt với Laurence tiên sinh, cho nên cũng có chút không kiêng kỵ nói với ông ta: “Nhiều năm không gặp Laurence tiên sinh vẫn thích trêu chọc chúng tôi.”

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, chỉ hơi nhấc mí mắt nhìn về phía Tào Anh Kiệt nói: “Quản lý Tào là nhân tài của khách sạn, chịu thiệt ở nhà hàng tây làm quản lý, có thể thoải mái vui vẻ như vậy cũng thật sự là chuyện hiếm thấy, cho nên cuộc sống phải biết đủ mới có thể vui vẻ lâu bền. . . . . . Ba năm nay đã quen thuộc chưa?”

Đây là câu thăm hỏi đầu tiên của Tưởng Thiên Lỗi kể từ khi Tào Anh Kiệt vào Khách sạn Á Châu.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *