Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0143
Một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi chạy tới đại sảnh Câu lạc bộ.
Tần Vĩ Nghiệp nhanh chóng đi xuống xe, sau đó đi qua một cửa xe bên kia, tự mình mở cửa xe cho vợ, sau đó cẩn thận đỡ Như Mạt diễm lệ động lòng người đi xuống xe, Như Mạt cũng nở nụ cười tao nhã, nhẹ kéo chiếc váy màu vàng, quyến rũ động lòng người tựa vào bên cạnh chồng, đi về phía Thủ tướng.
Nhậm Tử Hiền nghiêng mặt nhìn thấy Như Mạt tối nay ăn mặc như vậy, ánh mắt của cô nóng lên, hơi căng thẳng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi đang ở bên cạnh Thủ tướng, hai mắt đông lại, im lặng không lên tiếng.
Thủ tướng mỉm cười xoay người nhìn về phía cấp dưới tin yêu Tần Vĩ Nghiệp, nói: “Cậu tới trễ.”
Tần Vĩ Nghiệp đỡ Như Mạt đi lên trước, mỉm cười nói: “Lúc nảy tôi đi tới gặp phải giao thông tắc nghẽn, tôi bảo cảnh sát giao thông tạm thời phối hợp, tôi dừng xe chờ, xin lỗi, đã tới chậm.”
Thủ tướng nghe, hơi hài lòng cười nói: “Thân là quan phụ mẫu, nên làm như vậy.”
“Ồ!” Trang Hạo Nhiên nhìn trang phục tối nay của Như Mạt, kinh ngạc cười to nói: “Thị Trưởng phu nhân của chúng ta, hôm nay thật là xinh đẹp động lòng người, nhìn xem trái tim tôi đập thình thịch đây.”
Như Mạt cố ý nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, khẽ mỉm cười, hai mắt đảo qua, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đứng bên cạnh Thủ tướng, vẻ mặt cứng rắn lạnh lùng, im lặng không lên tiếng, sắc mặt của cô hơi thu, nhưng vẫn giữ vẻ ôn nhu dịu dàng mỉm cười.
Tô Thụy Kỳ đã nghe nói đến Như Mạt, hôm nay lần đầu tiên nhìn xa, lại phát hiện quả nhiên Thị Trưởng phu nhân này xứng danh khuynh quốc khuynh thành, mắt đẹp mộng mơ, nhẹ nhàng chớp cũng có thể phát ra vô hạn dịu dàng, nhất là vóc người mềm mại như tơ liễu, điềm đạm đáng yêu, càng làm cho người ta động lòng.
Ngay sau đó Tần Vĩ Nghiệp nhìn về phía mọi người mỉm cười nói: “Xin lỗi, hôm nay chúng tôi tới chậm, hi vọng không có quấy rầy đến hành trình của mọi người.”
“Không có. Cùng đi thôi.” Thủ tướng mỉm cười giơ tay, để cho Tần Vĩ Nghiệp đứng mình bên trái, Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên đứng ở bên phải, cùng nhau đi tới câu lạc bộ đua ngựa, trò chuyện các hạng mục quan trọng thi đấu lần này, Tần Vĩ Nghiệp hết sức chăm chú lắng nghe, sau đó phát biểu ý kiến của mình, nói cả nước có hơn mười công ty đa quốc gia đầu tư vào cuộc đua ngựa lần này, mà tập đoàn Hoàn Cầu cũng dốc hết sức, đầu tư gần 3 tỷ.
Thủ tướng mỉm cười nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên nói: “Quốc gia có những thanh niên tuổi trẻ tài cao chống đỡ kinh tế một phương, tôi thật lấy làm may mắn cho quốc gia.”
Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên đồng thời mỉm cười khẽ đáp: “Cũng là Thủ tướng quan tâm đến công ty chúng tôi.”
“Mọi người cũng không cần quá khiêm nhường.” Thủ tướng mỉm cười nói.
Mọi người cùng nhau tán gẫu công việc xong, liền cùng nhau lên xe ngắm cảnh của Câu lạc bộ, đi tới trường đua ngựa, tất cả cảnh sát và đặc cảnh đang đợi lệnh, lập tức chào hỏi, chủ tịch Hội đua ngựa cùng các quan chức chính phủ lập tức tiến lên lễ phép chào hỏi Thủ tướng, sau đó Thủ tướng và Tần Vĩ Nghiệp cùng các quan chức chính phủ cùng với chủ tịch Hội đua ngựa tiến vào khu vực thi đấu, Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên làm chủ, liền dẫn Tô Thụy Kỳ và Tô Linh cùng Như Mạt, Tử Hiền và tất cả Phó Tổng Giám đốc cùng đi tới Câu lạc bộ.
Trang Hạo Nhiên cảm thấy trong khoảng thời gian này, vì cuộc tranh tài nhân viên Câu lạc bộ hết sức bận rộn, cho nên hủy bỏ tất cả lễ tiết, đi vào đại sảnh Câu lạc bộ, cũng không có cho người thông báo trước mà cùng mọi người vừa nói vừa cười đi lên quầy bar lầu hai, vừa đi vừa nói Tổng Giám đốc phu nhân thích quầy bar Hawai lãng mạn, đáng tiếc đến trễ, không hưởng thụ được tắm nắng.
Nhậm Tử Hiền nắm chặt cánh tay Tô Thụy Kỳ, cười nói: “Bản tiểu thư không thích phơi da thành màu đồng, bởi vì Ricky không thích!”
Ricky dẫn Nhậm Tử Hiền đi lên cầu thang, nhìn cô cười nói: “Tôi thích cô gái thế nào cũng không có quan hệ với cô.”
“Tôi vẫn cảm thấy có một thời gian, anh thích tôi,” Tử Hiền tự tin cười nói.
Tô Thụy Kỳ không để ý tới cô, chỉ cùng mọi người vừa nói vừa cười đi lên cầu thang, lại nghe được trên lầu hai có người nói: “Khả Hinh! ! Mau thu dọn mười hai cái ly trên bàn, chúng ta phải rửa sạch, để khử trùng đưa vào giá rượu rồi.”
Sắc mặt của anh cứng lại, đứng ở chỗ cao nhất đầu cầu thang, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy Đường Khả Hinh đứng ở bên cái bàn bên ngoài quầy bar, mặc đồng phục Câu lạc bộ, đôi tay đang bận rộn nhanh chóng cầm ly thủy tinh, đặt lên khay, sau đó trong miệng còn cắn tờ giấy ghi chú, mệt mỏi đầu đầy mồ hôi nâng lên cái khay đựng gần mười hai ly bia lớn, mới vừa muốn đi tới quầy rượu, lại nhìn thấy trước mặt một nhóm người đông nghẹt, Tưởng Thiên Lỗi, Tô Thụy Kỳ và Trang Hạo Nhiên đi đầu, đang yên lặng nhìn mình, hai mắt của cô trừng to, tờ giấy ghi chú trong miệng rớt xuống, ngây ngốc nhìn bọn họ.
Hai mắt Tô Thụy Kỳ xốc xếch chợt lóe, có chút gấp gáp nhìn cô. Đây là lần đầu tiên hai người bọn họ bộc lộ thân phận của mình, chính thức gặp mặt.
Đường Khả Hinh cũng nhìn Tô Thụy Kỳ một cái, kể từ sau ngày đó gặp mặt, hai người không còn liên lạc nữa, trái tim cô bị buộc chặt, không tự chủ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, tiếp xúc được hai mắt lạnh lùng của người đàn ông này, cô lập tức cầm khay, đứng ở một bên, cúi đầu, im lặng không lên tiếng.
Lúc này, Tần Hà mới biết hai vị Tổng Giám đốc dẫn các vị khách quý lên tới quầy bar, cô căng thẳng từ trong quầy rượu đi ra, hướng về phía Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên hơi cúi đầu nói: “Tổng Giám đốc, thực xin lỗi, không biết các anh đến, cho nên không có sắp xếp trước chỗ ngồi.”
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn thái độ của Đường Khả Hinh, nói: “Không cần hết sức, thời gian này mọi người rất bận rộn, ngồi ở bên ngoài ban công nghỉ ngơi một lúc là được. Đừng ảnh hưởng đến khách.”
“Vâng!” Tần Hà lập tức dẫn năm nhân viên phục vụ đi tới bên ngoài ban công, nhanh chóng kéo xuống khăn trải bàn trên chiếc bàn dài hình chữ nhật màu trắng dành cho mười hai người ngồi, có một nhân viên phục vụ lập tức tay cầm khăn trải bàn màu tím đậm, dùng độ mạnh yếu và phương pháp đặc biệt, chuyên nghiệp vung lên mặt bàn vài mét, khăn bàn mới tinh, soạt một tiếng, thuận lợi trượt tới một đầu bên kia bàn ăn, đồng nghiệp ở đầu bên kia bàn ăn nhanh chóng tiếp được, Tần Hà tự mình nhanh chóng mang lên đèn cầy nhỏ được đặc chế bằng vỏ dừa và một khay thủy tinh, nhẹ nhàng đặt bảy ngọn đèn cầy lên mặt khay, cô nhanh chóng đốt lên.
Năm nhân viên phục vụ lưu loát xếp ghế chỉnh tề thành nửa vòng tròn, mỗi cái ghế nhanh chóng đặt xuống gối dựa màu tím đậm.
Tần Hà lập tức mời Tổng Giám đốc cùng tất cả khách ngồi, Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên dẫn đầu, ngồi vào trước bàn ăn dài, Như Mạt và Tô Linh ngồi chung bên trái, Tô Thụy Kỳ và Tử Hiền ngồi bên phải, đám người Tào Anh Kiệt cũng sự lựa chọn ngồi.
“Xin hỏi hai vị Tổng Giám đốc cùng các vị khách quý, muốn uống loại rượu nào?” Tần Hà hơi cúi đầu hỏi.
Trang Hạo Nhiên mỉm cười, không biết từ lúc nào trong tay xuất hiện một cái bật lửa bạch kim, hai ngón bắn ra, cái bật lửa ném đi trên không trung, Tần Hà thuận lợi tiếp được, lập tức mỉm cười nói: “Tôi biết rồi. Xin chờ một chút, tôi lập tức chuẩn bị!”
Đường Khả Hinh thấy Tần Hà nháy mắt đi tới, cô hiểu ý, lập tức cầm khay rượu, muốn đi vào trong.
Tô Thụy Kỳ quay đầu lại, hai mắt có chút căng thẳng nhìn bóng lưng của cô.
Nhậm Tử Hiền khẽ mỉm cười, hiểu ý, có chút lười biếng gọi nhỏ: “Đường Khả Hinh . . . . . .”
Khả Hinh đang cầm khay có chút căng thẳng dừng tại chỗ, trừng lớn con ngươi, suy nghĩ một chút, không dám nhúc nhích.
Mọi người cùng tò mò nhìn Nhậm Tử Hiền.
Nhậm Tử Hiền ho nhẹ một tiếng, nhịn cười nói: “Đường . . . . . . Khả . . . . . . Hinh . . . . . . tôi gọi cô đấy.”
Vẻ mặt của Khả Hinh khổ sở vo thành một nắm.
Tô Thụy Kỳ yên lặng nhìn chừng bóng lưng cô.
Tần Hà nhìn thấy vợ của Tổng Giám đốc gọi Khả Hinh, ngay lập tức nháy mắt bảo đồng nghiệp nhận lấy chiếc khay trong tay cô, nắm chặt cánh tay của cô nói: “Tổng Giám đốc phu nhân gọi cô đấy! Mau qua đi!”
Đôi tay Khả Hinh trống trơn, trái tim chợt lạnh, nhớ tới xế chiều hôm nay đã đi bộ vài giờ đường, cô cắn chặt răng, nhắm mắt xoay người lại, nhẹ bước đi tới bàn ăn bên ngoài, hai tay buông thỏng một bên, nhẹ giọng nói nhỏ: “Tổng Giám đốc phu nhân, cô có gì căn dặn?”
Tô Thụy Kỳ ngồi đối diện Khả Hinh, lần đầu tiên nhìn bộ dáng cô làm việc, nghiêm chỉnh và đáng yêu, hai mắt anh hiện lên nụ cười dịu dàng.
Tô Linh phát hiện em trai dường như rất để ý đến cô gái này, cũng hơi quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, lại phát hiện cô gái tóc ngắn này hết sức khéo léo xinh đẹp.
Tử Hiền hơi mỉm cười nhìn cô, nói: “Lần trước chia tay ở cục cảnh sát, cô có khỏe không?”
Mặt của Khả Hinh đỏ lên nhưng vẫn gian nan khăn nói: “Cám ơn Nhậm tiểu thư quan tâm, gần đây. . . . . . tôi rất khỏe.”
“Nghe nói cô và Ricky là bạn thân, duyên phận thật hiếm có. Hôm nay mời mọc không bằng ngẫu nhiên gặp được, tới đây uống một ly rượu với chúng tôi đi.” Nhậm Tử Hiền nhìn về phía cô, dùng dáng vẻ vợ của Tổng Giám đốc cười nói.
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn vợ hứa hôn.
Như Mạt nghe Tử Hiền nói vậy cũng hơi tò mò xoay người nhìn về phía Khả Hinh mặc đồng phục đứng ở một bên, có vẻ rất nhỏ nhắn và điềm đạm đáng yêu, ngạc nhiên cô gái này lại có bản lãnh làm bạn với cháu trai của Thủ tướng?
Trang Hạo Nhiên nhịn cười, chỉ ngồi ở một bên, ho nhẹ một tiếng.
Khả Hinh nhớ tới chuyện đã xảy ra hôm nay, ngay lập tức nhẹ nhàng nói: “Nhậm tiểu thư, thật rất cám ơn ý tốt của cô, chỉ là bây giờ là thời gian làm việc, cho nên tôi không thể đồng ý yêu cầu của cô, rất xin lỗi.”
Tưởng Thiên Lỗi hơi ngửa mặt, bình tĩnh nhìn cô.
Trang Hạo Nhiên hơi liếc mắt nhìn cô.
Tử Hiền đột nhiên cười nói: “Cô đi làm lúc nào?”
“Tôi . . . . . Tôi đi làm lúc mười hai giờ. . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức nói.
Tử Hiền nhìn đồng hồ quầy bar, 8 giờ 13 phút, liền cười nói: “Vậy bây giờ vừa đúng lúc tan việc, cũng là thời gian cá nhân của cô, lại đây ngồi đi.”
Đường Khả Hinh thật không nghĩ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô có chút nóng nảy nói: “Nhậm tiểu thư, bởi vì gần đây có cuộc đua ngựa, cho nên. . . . . .”
Sắc mặt của Tử Hiền lạnh lẽo, nhìn cô lạnh lùng nói: “Tôi muốn cô qua đây uống một ly rượu với tôi, có khó mời như vậy sao?”
Khả Hinh có chút hoảng sợ ngẩng đầu lên, không nhịn được nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, dùng ánh mắt hỏi anh, tôi nên ngồi. . . . . . hay không ngồi?
Related Posts
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0418
Không có phản hồi | Th2 1, 2017 -
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1195
Không có phản hồi | Th2 4, 2017 -
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1248
Không có phản hồi | Th2 4, 2017 -
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0074
Không có phản hồi | Th1 29, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.