Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0163
Có lẽ Tô Thụy Kỳ cảm thấy có ánh mắt dịu dàng đang nhìn mình, anh ngưng mắt xoay người nhìn về phía Khả Hinh.
Khả Hinh mỉm cười có chút ngượng ngùng, vén nhẹ rèm che, nhẹ nhàng bước ra, đi tới trước bàn ăn, nhìn trước bàn để bánh bao, chút đồ chua, chân gà Coca, trứng muối. . . . . . Trước bàn còn bay mùi sữa đậu nành thơm ngát, cô có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Thụy Kỳ cười nói: “Anh mua bữa ăn sáng nhiều như vậy à? Làm sao ăn hết?”
“Tại sao ăn không hết? Hiện tại tôi đói bụng đến nổi có thể ăn một con trâu!” Nhã Tuệ mỉm cười đi tới, thấy bữa ăn sáng trước mặt, bật cười nói: “Oa. . . . . . Thật đẹp, kể từ lúc cha mẹ tô về quê, đã lâu rất lâu không có hưởng thụ cảm giác có người nhân lúc mình chưa rời giường, đi mua bữa ăn sáng, sau đó thức giác có thể ăn.”
Khả Hinh quay đầu lại, có chút bất mãn nhìn về phía Nhã Tuệ nói: “Cô có ý gì? Thật giống như tôi không có mua bữa ăn sáng cho cô!”
“Làm ơn! Mặc dù ở trong nhà này, cô rất chịu khó! Nhưng cô rất thích ngủ nướng và nằm ỳ trên giường được không?” Nhã Tuệ nhìn chằm chằm Khả Hinh, không nhịn được cười nói.
“Có sao?” Khả Hinh đưa tay khẽ kéo cái ghế, ngồi vào bàn ăn, mọi thứ cũng quá phong phú, không biết ăn cái gì trước, trên mặt không nhịn được nở nụ cười.
Tô Thụy Kỳ nhìn cô vui vẻ, mình cũng mỉm cười ngồi bên cạnh cô, tự mình cầm chén lên, múc cho cô một chén cháo, nói: “Ăn đi. Ăn cháo, lúc tôi đi mua bình hoa, mới phát hiện phía trước có cái chợ rất náo nhiệt, tôi đi vào xem một chút, phát hiện thì ra bên trong có nhiều thức ăn ngọn như vậy. . . . . . Chỗ này thật không tệ. . . . . .” .
Khả Hinh nói tiếng cám ơn, quay đầu nhìn bình hoa màu trắng trên bàn ăn, trong bình cắm ba cành hoa sen, tươi tốt nở rộ, phát ra mùi thơm thoang thoảng. . . . . .
Nhã Tuệ cũng nhìn về phía ba cành hoa sen, có chút xúc động nói: “Thật là đẹp, thơm quá, sao bình thường chúng ta lại không nghĩ tới, một chút điệu đà nho nhỏ như vậy cũng làm cho lòng người bình thản nhỉ? Hoa này bao nhiêu tiền?”
“50 đồng”
“A!” Khả Hinh và Nhã Tuệ đồng thời kêu lên, khiếp sợ nhìn về phía Tô Thụy Kỳ đang múc muỗng cháo, hỏi: “50 đồng ! ! ! ! !”
Tô Thụy Kỳ đưa chén cháo tới trước mặt của Nhã Tuệ, mới nhìn ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, cười nói: “Đúng vậy, thế nào?”
“50 đồng, tôi có thể hái một hồ hoa sen nhà anh rồi, quá mắc.” Khả Hinh nhìn Tô Thụy Kỳ nói: “Anh thật lãng phí!”
“Dù sao tôi cũng có rất nhiều tiền!” Tô Thụy Kỳ mỉm cười nói dứt lời, đã múc cho mình một chén cháo, hớp một ngụm nhỏ, mới nhắc nhở bọn họ nói: “Sau này đừng để bụng rỗng uống sữa đậu nành, không tốt cho bao tử.”
Nhã Tuệ và Khả Hinh vẫn không nói lời nào nhìn anh.
Tô Thụy Kỳ không nghe tiếng, liền ngẩng đầu nhìn ánh mắt của bọn họ, không nhịn được bật cười nói: “Tôi không trốn nộp thuế, tiền lương Thủ tướng cũng không phải rất nhiều, ông ấy chỉ có quyền lớn, thật ra tôi có nhiều tiền hơn ông nội của tôi, cha tôi còn nhiều tiền hơn, tôi có nhiều tiền không biết xài ở chỗ nào.”
“Anh có thể xây trường tiểu học!” Khả Hinh nói đùa.
“Tôi đã xây 12 trường học trong cả nước rồi.” Tô Thụy Kỳ mỉm cười múc lên một muỗng cháo ăn…, mới phát hiện cháo rất mềm, anh hài lòng cười nói: “Thật không tệ, sau này tôi thường tới ăn.”
“Mở một tiệm tạo mẫu có tiền như vậy sao?” Nhã Tuệ thật tò mò, cô cũng muốn đổi nghề.
Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu lên nhìn về phía Nhã Tuệ rất nghiêm túc, anh mỉm cười nói: “Tạm được. . . . . . Chỉ là một tiệm cũng không có nhiều như vậy. . . . . .”
Khả Hinh biết trên thế giới đều có chi nhánh của anh, cô mỉm cười đứng lên nói: “Có tiền có cảm giác thế nào?”
“Không có gì đặc biệt. . . . . .” Tô Thụy Kỳ nói tới chỗ này, liền ngẩng đầu lên nhìn về phía Khả Hinh nói: “Mọi người tính đi khỏi Khách sạn Á Châu thật sao?”
Khả Hinh và Nhã Tuệ nghe đều không lên tiếng, cúi đầu chăm chú ăn cháo.
Tô Thụy Kỳ nhìn về phía Khả Hinh nói: “Nếu thật như vậy. . . . . . Không tìm được việc làm, tôi thành tâm hi vọng cô đến tiệm của tôi giúp tôi, Lưu tiểu thư cũng tới đó. . . . . . Tôi sẽ phụ trách cuộc đời của hai người. . . . . .”
Khả Hinh nghe vậy, biết ơn ngẩng đầu lên nhìn Tô Thụy Kỳ nở nụ cười rất chân thành, cô dịu dàng cười nói: “Anh muốn phụ trách thế nào? Sau này để cho một cô gái bị phá hủy khuôn mặt như tôi đi làm ở trong một tiệm tạo mẫu sao? Để cho tôi ăn, để cho tôi ở? Sau đó người khác nói xấu.”
Tô Thụy Kỳ yên lặng nhìn cô.
Nhã Tuệ cũng hiểu Khả Hinh, mỉm cười nhìn Tô Thụy Kỳ nói: “Thật ra anh đừng lo lắng, bằng vào lý lịch của tôi, tìm việc làm không khó lắm, đến lúc đó tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy. . . . . .”
Tô Thụy Kỳ nhìn Khả Hinh mỉm cười cúi đầu, thật yên lặng ăn cháo, anh cũng cầm muỗng hớp một ngụm cháo, lại cầm đũa gắp một chút thức ăn, đưa đến trong chén của Khả Hinh, nói: “Có thời gian, tôi cùng cô đi thăm chú. . . . . .”
Khả Hinh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, mơ hồ hỏi: “Chú nào?”
“Cha của cô. . . . . .” Tô Thụy Kỳ cũng gắp một chút món ăn bỏ vào trong miệng, nhai.
Khả Hinh ngây người nhìn Tô Thụy Kỳ.
Hốc mắt Nhã Tuệ nhanh chóng đỏ lên, rất kinh ngạc nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, trong lòng chợt chua xót.
“Anh. . . . . . Anh. . . . . . Nói gì?” Khả Hinh cười có chút miễn cưỡng, biết ngày hôm qua mình ngồi tù đã nói đến chuyện cha mình.
Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu lên nhìn Khả Hinh cười nói: “Tôi nói. . . . . . Hôm nào có thời gian, tôi cùng cô đi thăm chú. . . . . . có phải đã rất lâu cô không có đi thăm chú hay không?”
Khả Hinh lại sửng sốt, nhìn mặt của anh thật bình tĩnh sắc, ngây ngốc nói: “Đúng vậy. . . . . .”
“Vậy có cơ hội, đi gặp một chút đi. . . . . .” Tô Thụy Kỳ mỉm cười nói hết lời, tiếp tục cầm một cái bánh bao, lột da, đưa đến trước mặt cô.
Khả Hinh nhậy lấy bánh bao, bỏ vào trong miệng, nhai khẽ một cái, lại ngây ngô nhìn về phía anh nói: “Không. . . . . . không cần. . . . . . Đi vào trong đó. . . . . .”
“Đi vào trong đó rất xa. . . . . .” Tô Thụy Kỳ vừa ăn cháo, vừa giống như đang nói một chuyện rất dễ dàng. . . . . .”Ngồi xe đi không dễ dàng, cô lại không nở ngồi tắc xi, sau này tôi lái xe đưa cô đi, thuận tiện cùng cô vào thăm chú một chút. . . . . . Tôi có quan hệ, sau khi cô tiến vào, có thể nghĩ cách chờ lâu thêm mấy phút, làm cho cha chút gì đó để ăn . . . . . . Chuyện nhỏ này, tôi vẫn có thể làm được. Mặc dù tôi không thể xin ông nội cho tôi làm nhiều hơn. . . . . . Bởi vì gia đình tôi phải càng chú ý đến pháp luật hơn. . . . . .”
Rốt cuộc hai mắt Khả Hinh đỏ bừng.
Nhã Tuệ cũng kích động cúi đầu, vừa rơi lệ vừa ăn chén cháo.
“Bình thường có liên lạc với mẹ không?” Tô Thụy Kỳ lại nhàn nhạt hỏi.
“Có. . . . . . Nhưng rất ít. . . . . . Dường như bà không thích liên lạc với tôi . . . . . Mẹ nói nghe được tiếng của tôi sẽ không thoải mái. . . . . . Nhưng tôi vẫn cứ muốn đi thăm bà, đưa tiền cho bà. . . . . . Thời gian trước, bà và cha dượng của tôi đi về quê mới vừa trở lại. . . . . .” Khả Hinh nghẹn ngào nói xong, vẫn không thể tin cắn bánh bao, giọt lệ trong suốt lóe lên ở trong khóe mắt.
“Không có người mẹ nào ghét con của mình, có thời gian, tôi cùng cô đi thăm bà, sau đó đi gặp anh trai của cô một chút.” Tô Thụy Kỳ chậm rãi nói.
Nước mắt lăn xuống.
Đường Khả Hinh ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Tô Thụy Kỳ. . . . . .
Tô Thụy Kỳ cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Khả Hinh, cười khẽ vươn tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô, nói: “Đứa ngốc, khóc cái gì?”
Khả Hinh không biết nên nói gì, chỉ hít đỏ bừng lỗ mũi, có lẽ biết mình sẽ không đồng ý với anh, nhưng vẫn rất cảm động khi nghe anh đến những chuyện này.
“Đừng từ chối tôi..tối hôm qua ở cục cảnh sát tôi đã hứa, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô. . . . . .” Tô Thụy Kỳ mỉm cười, cầm cái muỗng, vừa húp cháo, vừa nói: “Tôi chưa bao giờ dễ dàng cam kết. . . . . . nếu hứa hẹn tôi sẽ làm đến cùng. . . . . .”
Khả Hinh không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh.
Nhã Tuệ cũng cảm động nhìn về phía người đàn ông ở trước mặt, thật sự rất tốt bụng, tính tình tốt, vóc dáng đẹp trai, gia thế hiển hách, lại biết quan tâm người, nhưng tại sao một người đàn ông ưu tú phải làm như vậy? Cô nghĩ tới đây, lại nhìn về phía Khả Hinh, cô đang cảm động rơi lệ, vết sẹo màu hồng bên má trái, rõ ràng. . . . . . trong lòng của Nhã Tuệ không khỏi dâng lên một chút nghi ngờ. . . . . .
“Hôm nay cô muốn đi đâu? Hay ở nhà?” Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu lên hỏi cô.
Khả Hinh nghe vậy, nhìn về phía Nhã Tuệ.
Nhã Tuệ suy nghĩ một chút, tự hạ quyết định nói: “Hôm nay chúng tôi phải về khách sạn từ chức! Cùng nhau tự động nghỉ việc! Sau đó kết toán tiền lương tháng trước, phúc lợi những năm qua, tôi cũng không cần!”
“Nhã Tuệ!” sáng nay Khả Hinh mới biết chuyện hôm qua Tưởng Thiên Lỗi đã tới, cô căng thẳng nói: “Cô không cần vì tôi, làm lỡ sự nghiệp của mình, tự tôi đi là được.”
Nhã Tuệ bật cười nói: “Làm ơn, ngày hôm qua tôi đã mắng Tưởng Thiên Lỗi như vậy, tôi còn có đường sống sao? Không nói nhiều nữa, cứ làm như thế đi! Trở lại thuận tiện chia tay với các đồng nghiệp, tôi đã ở nơi đó rất nhiều năm.”
Tô Thụy Kỳ nghe lời của các cô, nói: “Yên tâm đi. Mọi người sẽ không thiếu công việc.”
Nhã Tuệ cười nói: “Vậy chúng tôi cám ơn anh trước nhé…, quên mất anh là cháu trai của Thủ tướng. . . . . . Đường Khả Hinh, cô thật lợi hại, quen biết một người bạn như vậy!”
Khả Hinh nhìn về phía Ricky cười nói: “Cám ơn anh. . . . . .”
“Giữa chúng ta đừng nói chuyện này.” Tô Thụy Kỳ mỉm cười nói.
“Anh thật đúng là anh trai tốt của tôi!” Khả Hinh rất cảm động nói!
Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu lên, có chút buồn cười nhìn cô.
Nhã Tuệ không nhịn được cười, quên mất Đường Khả Hinh đã từng thông minh tuyệt đỉnh, nhưng bởi vì bị hủy khuôn mặt mà thiếu can đảm nghĩ đến tình yêu.
“Tôi ăn no rồi. . . . . .” Tô Thụy Kỳ mỉm cười để muỗng xuống, nhìn về phía Nhã Tuệ nói: “Cô ăn từ từ nhé. . . . . .”
“Tôi tiễn anh.” Khả Hinh mỉm cười đứng lên, bước đến bên cửa lớn trước, chuẩn bị đổi giày.
Tô Thụy Kỳ cũng đứng lên, chuẩn bị ra cửa. . . . . .
“Cậu chủ Tô!” Nhã Tuệ cũng đứng lên, có chút lúng túng nhìn anh.
Tô Thụy Kỳ đứng tại chỗ, có chút ngạc nhiên nhìn về phía Nhã Tuệ.
Ánh mắt của Nhã Tuệ hơi lóe lên một cái, mới đi đến trước mặt của anh, cười nói: “À. . . . . . Anh. . . . . . Anh còn cầm chìa khóa nhà của chúng tôi. . . . . .”
“Ồ!” Lúc này Tô Thụy Kỳ, mới nhớ tới lúc nảy đi ra ngoài mua bữa ăn sáng, thuận tiện mang theo chìa khóa, anh có chút mơ hồ nhìn cô một cái, chậm rãi đưa tay vào trong túi quần, móc ra một xâu chìa khóa, đưa cho Nhã Tuệ. . . . . .
Nhã Tuệ liền đưa tay muốn cầm lấy chìa khóa, lại phát hiện một đầu khác chìa khóa vẫn bị người ta níu lại, cô sửng sốt ngẩng đầu. . . . . .
Tô Thụy Kỳ cười rất lịch sự.
Cô cũng cười rất lịch sự, dùng sức muốn kéo lại, nhưng. . . . . . Người ta vẫn còn có chút bất đắc dĩ không chịu buông. . . . . . Cô hơi mất hồn ngẩng đầu lên nhìn Tô Thụy Kỳ vẫn cười rất lịch sự, cô cũng rất khách khí, chợt dùng sức đoạt lại chìa khóa. . . . . .
Tay của Tô Thụy Kỳ trống trơn, bình tĩnh mỉm cười nhìn về phía Nhã Tuệ.
Nhã Tuệ cũng miễn cưỡng mỉm cười.
“Hai người đang làm gì thế?” Khả Hinh đi tới trước mặt bọn họ, ngạc nhiên hỏi.
“Không có việc gì, không có việc gì! Mau đưa Cậu chủ Tô đi xuống đi!” Nhã Tuệ vội vàng nói.
“Ừm” Khả Hinh lên tiếng trả lời, liền cùng Tô Thụy Kỳ cười nói bước ra ngoài, sau đó cùng nhau đi xuống lầu, Tô Thụy Kỳ nói đường cầu thang tối, liền vươn tay nhẹ nắm tay Khả Hinh dắt cô ra cầu thang, đi tới trước chiếc suv Land Rover của mình, đẩy cô đến trước cửa xe, hai tay chống ở hai bên cửa sổ thủy tinh, vây cô lại, cúi xuống nhìn bộ dáng cô ngẩn người sững sờ, cười nói: “Anh trai sao?”
Related Posts
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0091
Không có bình luận | Th1 29, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0882
Không có bình luận | Th2 2, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0845
Không có bình luận | Th2 2, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0299
Không có bình luận | Th1 30, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.