Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0171

Chương 0171: KHIÊU CHIẾN
Hai mắt Đường Khả Hinh vẫn gắt gao nhìn về phía anh, mang theo một tia kiên định và không thỏa hiệp nói: “Lúc tôi đến đây, phát hiện rất nhiều rất nhiều đồng nghiệp, bọn họ không tin tôi, cũng bởi vì ngày hôm qua ở trên thuyền anh đã nói lời nói này, bọn họ nghĩ rằng tôi đã đẩy Thị Trưởng phu nhân xuống biển, sau đó anh bao che cho tôi”Tưởng Thiên Lỗi không vui nhìn cô nói: “Người của bộ phận nào nói!”

Đường Khả Hinh không có ý định lên tiếng.

Văn Chi không nhịn được nói: “Bộ phận sảnh tiệc !”

“Văn Chi!” Trần Mạn Hồng làm bộ tức giận nhìn Văn Chi nói: “Nơi này đến phiên cô lắm mồm sao?”

Chính cô không nhịn được cúi đầu cười trộm!

Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Đường Khả Hinh, tính toán không nhận nợ nói: “Lời đồn đại, vốn không thể ngăn cản được. . . . . .”

“Nhưng cũng bởi vì anh mới có nhiều lời đồn đại như vậy, hai ngày nay, tôi đã trải qua vô số chuyện, mắt của tôi nhìn thấy mọi người chỉ trỏ vào tôi, tôi cũng nhìn người yêu tôi đau lòng khổ sở vì tôi, thậm chí tranh thủ cãi nhau, anh nhất định phải nói xin lỗi tôi, ở trước mặt mọi người nói xin lỗi tôi. . . . . . Trả lại danh dự cho tôi! Như vậy tôi mới không làm cho nhiều người yêu tôi, nhiều người tin tưởng tôi phải thất vọng!” Đường Khả Hinh lại nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nói.

Mọi người cũng cảm thấy không hả giận, đồng nghiệp phòng ăn ngự tôn, rối rít vọt tới bên trong phòng ăn, tò mò nhìn, thậm chí còn có vài nhân viên lấy điện thoại di động ra quay video, chụp được hình ảnh quý giá này! !

Tưởng Thiên Lỗi ngưng mặt nhìn ánh mắt rất kiên quyết và van nài của Đường Khả Hinh, anh thở dốc một hơi, rốt cuộc chậm rãi mở miệng nói: “Xin lỗi. . . . . . Ngày hôm qua tôi hiểu lầm cô. . . . . .”

Đường Khả Hinh đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm Tưởng Thiên Lỗi, trong lòng chợt chua xót.

Tất cả mọi người cũng được an ủi nở nụ cười.

Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt lạnh lùng lóe lên một chút bất đắc dĩ nói: “Rất. . . . . . xin lỗi, để cho cô chịu uất ức. . . . . .”

Đường Khả Hinh cúi đầu, thật uất ức, nước mắt từng viên lăn xuống.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng của cô, liền sâu kín nói: “Đây là lần cuối cùng cô khóc ở Khách sạn Á Châu. Nếu cô không thể thắng ở trong trận thi đấu rượu đỏ thì cô phải vĩnh viễn đi khỏi tập đoàn Hoàn Cầu. Theo Tổng Giám đốc Trang học làm như thế nào để làm một nhân viên khách sạn đạt yêu cầu đi!”

Đường Khả Hinh không nhịn được nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh.

“Đông Anh. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi gọi Đông Anh, lại nhìn chừng cặp mắt đẫm lệ của Đường Khả Hinh, nói: “Đưa cô ấy đi làm thủ tục nghỉ việc, dựa theo xử lý ban đầu, bồi thường cho cô ấy một năm tiền lương!”

“Vâng!” Đông Anh đáp lời.

“Tiêu Đồng!” Trang Hạo Nhiên chậm rãi gọi!

“Vâng!” Tiêu Đồng lập tức tiến lên!

“Đưa cô ấy đi phòng nhân sự Hoàn Cầu làm thủ tục nhận chức!” Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói.

“Vâng!” Tiêu Đồng lên tiếng trả lời!

“Đường Khả Hinh. . . . . .” Đông Anh nhìn chăm chú về phía cô nói: “Đi theo tôi, đưa cô đi làm thủ tục nghỉ việc.”

Đường Khả Hinh nhìn Đông Anh, liền gật đầu một cái, lại ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi một cái.

Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn cô.

Cô im lặng không lên tiếng, chỉ cúi đầu, mới vừa muốn đi qua bên cạnh Trang Hạo Nhiên đi ra ngoài, cổ tay bị người nhẹ nhàng nắm chặt, cô có chút sững sờ ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi trầm mặt, lạnh lùng nói: “Nếu như cô lựa chọn, thì phải có trách nhiệm với lựa chọn của mình . . . . . . Cũng đừng hy vọng số mạng bí mật tặng phần thưởng cho cô.”

Đường Khả Hinh kiên cường nhìn về phía anh, cười nói: “Từ lúc cha tôi bước vào nhà giam tôi đã biết tặng phần thưởng Thượng Đế cho tôi rồi, sau này, tôi muốn dựa vào bản thân mình mà sống thật tốt, sống có tôn nghiêm! Cuộc thi tuyển chọn chuyên gia rượu đỏ lần này, tôi sẽ không thua! Tôi tuyệt đối sẽ không thua! Tôi có lòng tin này!”

Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt cánh tay mảnh khảnh lạnh lẽo, hai mắt khẽ lóe lên một cái, cuối cùng thở mạnh một hơi, gật đầu nói: “Tốt. . . . . . Như vậy tôi lau mắt chờ xem! Mặc kệ tôi đã từng có lỗi với cô thế nào, nếu cô có một chút không phù hợp, tôi cũng tuyệt đối sẽ không tuyển dụng cô!”

Đường Khả Hinh mỉm cười, chớp đôi mắt ngấn lệ, nói: “Tôi tin tưởng bản thân mình, dù thua, tôi cũng phải thua có tôn nghiêm, có giá trị!”

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng nữa, lòng bàn tay buông lỏng.

Đường Khả Hinh không lên tiếng lặng lẽ rút tay khỏi lòng bàn tay của anh, đi ra ngoài.

Tưởng Thiên Lỗi cảm thấy bóng dáng nhỏ gầy, càng lúc càng cách xa mình, hai mắt của anh thoáng qua ánh sáng mãnh liệt.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: “Cám ơn anh, Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . . Cám ơn anh thành toàn.”

Tưởng Thiên Lỗi sâu kín quay đầu lại nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nhướng lông mày nói: “Xem ra giữa chúng ta, số mạng đã định trước là đối thủ, luôn phải cướp đoạt.”

“Nói nhảm!” Trang Hạo Nhiên cười nói: “Anh từ bỏ cô ấy, tôi đón nhận, mặc dù tôi biết rõ, có lẽ anh không muốn từ bỏ.”

Tưởng Thiên Lỗi không muốn nói thêm lời nào chỉ xoay người đi ra ngoài.

Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, vẫn rất đẹp trai nở nụ cười nói với Thái Hiền: “Thái Hiền, bảo Đường Khả Hinh làm xong thủ tục nhận chức, thay đổi đồng phục xong, đến phòng tổng thống tìm tôi”

“Vâng!” Thái Hiền lên tiếng trả lời.

Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên giải quyết xong chuyện, thở ra một hơi, đôi tay cắm túi quần, rất thoải mái đi ra khỏi phòng ăn, lại nhìn thấy Tào Anh Kiệt đang đứng ở một bên, rất biết ơn nhìn mình, anh lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn Tào Anh Kiệt một cái, mới xoay người đi ra ngoài.

Tòa nhà nhân viên!

Đường Khả Hinh cầm chìa khóa và bộ đồng phục của mình cùng tất cả vật phẩm lúc đến, bỏ vào trong túi bảo vệ môi trường màu xanh lá cây, đưa về phía Đông Anh.

Đông Anh nhìn chiếc túi bảo vệ môi trường màu xanh lá cây, nhớ tới lúc cô mới vào nhận việc vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc và vui vẻ như đứa bé, hiện tại chỉ mới bao lâu, đã trải qua rất nhiều chuyện, cô không nhịn được ngẩng đầu nhìn cặp mắt to tròn hiền lành của Khả Hinh, sâu kín hỏi: “Cô. . . . . . có trách tôi không? Trách tôi vô tình không?”

Đường Khả Hinh nhìn Đông Anh, lắc đầu một cái, rất biết ơn cười nói: “Tôi không trách cô. . . . . . Tôi cám ơn cô. . . . . . cho tới nay, tôi đều rất biết ơn cô quan tâm tôi. . . . . . Cô thật lòng đối với tôi, tôi cảm nhận được. . . . . .”

Đông Anh cảm thấy rất an ủi mỉm cười, đưa hai tay ra, nhận lấy cái túi bảo vệ môi trường màu xanh lá cây, sau đó đưa tới trước mặt Đường Khả Hinh một túi giấy màu vàng, nói: “Đây là thẻ tiền lương nhân viên, trong đó có một năm lương, tổng cộng sáu mươi ngàn đồng, chiếc thẻ tiền lương mới làm xong, vốn định sau này chuyển tiền lương cho cô. . . . . . Thật đáng tiếc. . . . . . Cô không thể phục vụ cho khách sạn nữa, thật ra trong lòng tôi rất quý cô, cố gắng lên!”

Đường Khả Hinh nhận lấy cái túi giấy đó, có chút kích động nhìn về phía Đông Anh nói: “Cám ơn cô! Tôi sẽ cố gắng!”

Đông Anh rưng rưng nhìn cô, về chuyện Tưởng Thiên Lỗi, cô có ngàn vạn lời muốn nói nhưng bị nghẹn nơi cổ họng, không lên tiếng.

“Đường Khả Hinh?” Tiêu Đồng sảng khoái mau đi tới trước mặt Đường Khả Hinh, nhìn cô mỉm cười nói: “Thủ tục nghỉ việc đã xong, đi theo tôi”

“Vâng . . . . .” Đường Khả Hinh vừa bước theo Tiêu Đồng, vừa quay đầu nhìn về phía Đông Anh.

Đông Anh cũng đứng ở bên cạnh gốc cây, nghiêng đầu nhìn cô.

Đường Khả Hinh biết có một số việc không thể lưu luyến, liền dứt khoát theo Tiêu Đồng đi về phía sân tòa nhà hành chánh Tập đoàn Hoàn Cầu! Tổng cộng hai mươi tầng, màu bạc sáng rực đứng vững dưới bầu trời xanh, trước tòa nhà đều là sân cỏ xanh biếc, còn có một đài phun nước hình cầu bằng pha lê màu xanh dương, đã có rất nhiều nhân viên đi ra đi vào, chuẩn bị ngày mai Tổng Giám đốc đến giải quyết công việc liên quan.

Tiêu Đồng mỉm cười dẫn Đường Khả Hinh đi vào bộ phận nhân sự lầu ba, làm thủ tục nhận chức, sau đó bảo Đường Khả Hinh kí vào đơn nhận chức.

Đường Khả Hinh cũng hết sức khéo léo ngồi tại chỗ, cầm lấy đơn nhận chức, liếc mắt nhìn phía trên, giới thiệu vắn tắt có liên quan đến mình, cảm thấy không có vấn đề, mới vừa muốn kí vào, nhưng hai mắt trợn to nhìn về phía phần giới thiệu phía trên, làm cô giật mình kêu lên: “Cái gì? thư ký Tổng Giám đốc? Tôi sao?”

Tiêu Đồng nhìn về phía Khả Hinh cười nói: “Đúng vậy! Chính là cô!”

“Tôi làm sao có thể làm thư ký Tổng Giám đốc? Không phải tôi chuẩn bị thi chuyên gia hầu rượu sao, chức vị cao cấp như vậy, tôi không dám nhận. . . . . .” Đường Khả Hinh nhất thời hoảng sợ nói.

Tiêu Đồng là một cô gái nhiệt tình cởi mở, nhìn về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười sảng khoái nói: “Cô yên tâm! Chúng tôi sẽ đào tạo chuyên môn cho cô! Hơn nữa cô là thư ký phụ trách hạng mục rượu, sau này nhất định phải đi khắp các trang trại rượu và tất cả khách sạn mua bán rượu đỏ của các quốc gia trên thế giới, tiến hành phối hợp, giao tiếp, trao đổi với Trưởng bộ phận quầy bar, quản lý khách sạn, bộ phận rượu, bộ phận mua hàng, đồng thời còn phải cùng Tổng Giám đốc tham gia buổi hội nghị rượu đỏ toàn thế giới! Đây là một công việc tốt, nếu cô có tâm tư xấu một chút, có thể cô sẽ thăng chức rất nhanh!”

Trong lòng Đường Khả Hinh chợt lạnh, bởi vì đã bị hãm hại, bị sỉ nhục, bây giờ đối với “Xấu” cô đã thật sợ hãi.

Tiêu Đồng có chút ngạc nhiên nhìn về phía Khả Hinh cười nói: “Thân ái, cô làm việc với Tổng Giám đốc Trang, thật sự cho rằng anh ấy sẽ lạnh nhạt thờ ơ với cô, chờ đến ngày tranh tài rượu đỏ, sẽ loại bỏ cô sao? Anh ấy là một người có năng lực, tuyệt đối không làm chuyện vô ích, hoặc là vì thích trọng dụng nhân tài, hơn nữa anh ấy để cho cô phụ trách công việc này là hy vọng cô có thể đến gần rượu đỏ hơn. Có lẽ cô không biết chức vị này có một chỗ tốt, chính là mỗi ngày cô sẽ nhận được một mẫu rượu đỏ lớn cỡ bàn tay từ các trang trại rượu trên toàn thế giới, toàn bộ phía trên đều có kí hiệu bươm bướm màu xanh của Hoàn Cầu. . . . . .”

Đường Khả Hinh hoàn toàn kinh hãi nhìn Tiêu Đồng, nuốt một ngụm nước bọt nói: “Tổng Giám đốc không hiểu gì về tôi, tại sao trọng dụng tôi như vậy?”

Tiêu Đồng mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: “Trên thế giới này mỗi một chuyện xảy ra đều có lý do! Nếu cô đi tới đây thì dũng cảm tiếp nhận, đây là bắt đầu cuộc sống mới! Nhưng cô phải nhớ kỹ, anh ấy cho cô càng nhiều, đối với cô sẽ càng yêu cầu nghiêm khắc hơn, bình thường cô có thể nói đùa với anh ấy, ngay cả có thể trách mắng anh ấy, nhưng cô nhất định phải nhớ, cô phải làm tốt công việc của mình! Thật ra anh ấy có thể là một người vô tình hơn so với Tổng Giám đốc Tưởng! Cô dám với tiếp nhận khiêu chiến của anh ấy không?”

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *