Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0185

Chương 0185: CÔ ẤY SẼ TRỞ VỀ

“Tô Thụy Kỳ! Anh biết kiếp trước phụ nữ là cái gì không?” Nhậm Tử Hiền tay cầm túi xách, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ!

Tô Thụy Kỳ im lặng nhìn cô.

Nhậm Tử Hiền nhìn Tô Thụy Kỳ nói: “Kiếp trước phụ nữ là con mèo! Cô ấy có thể dễ dàng ngửi được mùi thơm của phụ nữ khác ở thân thể đàn ông, còn có móng vuốt, thậm chí nước bọt. Bọn họ có thay đổi, cũng chỉ có phụ nữ mới có cảm nhận được, đàn ông luôn làm chủ chính mình! ! Cho dù Đường Khả Hinh xảy ra bất cứ chuyện gì, cô ấy cũng tuyệt đối không thể nào ở chung một chỗ với Tưởng Thiên Lỗi! ! Thế giới của anh ấy rất lớn, sự nghiệp của anh ấy rất lớn, gia tộc của anh ấy rất lớn! Tình yêu của anh ấy cũng rất lớn, tôi đã như thiêu thân lao đầu vào lửa rồi, cho nên Đường Khả Hinh cũng đừng hy sinh nữa!”

“Cô nghĩ quá nhiều!” Tô Thụy Kỳ nhìn về phía Nhậm Tử Hiền nói.

Nhậm Tử Hiền nhìn về phía Tô Thụy Kỳ cười nói: “Cho nên tôi mới tới đây nhắc nhở cô ấy! ! Không để cho cô ấy suy nghĩ quá nhiều! Bởi vì tôi không muốn đấu với cô ấy! Bởi vì tôi đấu với Như Mạt, tôi đã mệt mỏi lắm rồi! !”

Tô Thụy Kỳ cau mày nhìn về phía cô.

Nhậm Tử Hiền lạnh lùng đứng ở bên đường nhìn từng đóa hoa sen màu hồng, phát ra mùi hương thanh khiết, cô lại nghiêm nghị nói: “Cuộc đời tôi thống hận nhất là người yếu ớt, lại giả vờ kiên cường, sau đó muốn đàn ông che chở! Cha của tôi không phải bởi vì lại người này mới có giai thoại tình yêu ở bên ngoài, mẹ tôi vẫn chịu đựng, từ tuổi thanh xuân cho đến trở thành người phụ nữ xinh đẹp, rồi đến khuôn mặt già nua, rốt cuộc chờ đợi người chồng áy náy trở về, có một buổi tối, tôi vừa muốn trở về phòng, tôi nghe cha của tôi nói với mẹ của tôi, đến phòng của tôi ngủ đi. . . . . . Mẹ tôi sửng sốt, đứng ở trong phòng khách xa hoa, mặc quần áo rất xinh đẹp, xoay khuôn mặt già nua nhìn về phía cha tôi, trên mặt của bà là cảm động, kích động và nước mắt hạnh phúc! ! Ha ha ha!”

Nhậm Tử Hiền nở nụ cười, hai mắt rưng rưng, vô cùng oán hận nói: “Hai mươi lăm tuổi đã sinh ra tôi, vẫn làm quả phụ 25 năm! ! Hàng đêm cô đơn trống vắng, lúc sắc đẹp về chiều thì vào một ngày rốt cuộc người chồng nói một câu, trở về phòng tôi ngủ đi! ! Nếu như là tôi..tôi nhất định tát cho ông ấy một bạt tai, sau đó sải bước xoay người đi khỏi! Ai muốn loại cảm tình này? Tôi không muốn . . . . . .”
Tô Thụy Kỳ yên lặng nhìn về phía cô!

Nhậm Tử Hiền tức giận nói: “Tôi đã từng thề, tôi không muốn cuộc đời tôi giống như mẹ của tôi, tôi không muốn đàn ông không yêu tôi, tôi muốn mình chủ động ! Tôi muốn mạnh mẽ! Tôi muốn độc lập! Bởi vì cuộc sống của bà ấy rất đáng sợ! ! Nhưng cho đến khi tôi gặp được Tưởng Thiên Lỗi, tôi mới phát hiện, tôi đã không còn thuốc chữa, đã giẫm lên con đường của mẹ tôi, còn muốn đi thử một lần. . . . . .”

Trong lòng chua xót dâng tràn lên não.

Tử Hiền cố nén nước mắt, khổ sở nói: “Đã trăm nghìn lần tôi tự nói với mình, tôi tuyệt đối không muốn đi con đường của mẹ tôi, tôi cũng đã thử qua, muốn rời khỏi Tưởng Thiên Lỗi, nhưng tôi phát hiện, thế giới của anh ấy là một từ trường khổng lồ, hấp dẫn tôi..tôi nhận mệnh, tôi giống như hoàn toàn tiến vào trong thế giới của anh ấy, tôi nhận mệnh, tôi để cho mình rơi xuống, tôi đón nhận, tôi cũng giống mẹ của tôi, mỗi buổi tối đều nghĩ đến người đàn ông kia một lần, phải uống hết một ly rượu đỏ để gây tê thần kinh đại não, mới có thể ngủ được. . . . . . Khi còn bé, tôi cùng với mẹ tôi vượt qua từng đêm rất lạnh lẽo, rất tịch mịch, sau đó tôi về nhà, tôi thường cảm giác tôi ngủ đến lúc nửa đêm mẹ ngồi ở trước giường tôi, đau lòng ôm tôi . . . . .”

Tô Thụy Kỳ thở dài một hơi, hai tay nắm lan can, nhìn ánh trời chiều chậm rãi rơi xuống. . . . . .

Tử Hiền đau lòng nhìn bầu trời chiều, khổ sở nói: “Có lúc, tôi giống như tác phẩm của tôi, thành tích nở rộ ở Paris xinh đẹp, tôi mặc quần áo xinh đẹp, đi dự tiệc rượu sang trọng, thỉnh thoảng tôi có thể quên tình yêu của tôi, nhưng tôi biết, đó là số mệnh của tôi! ! Tôi cho rằng tôi luôn chờ đợi, chờ đợi đến khi già nua giống mẹ của tôi mới có thể đổi lấy một câu nói của Tưởng Thiên Lỗi ‘trở về phòng ngủ đi’, nhưng ngày đó Như Mạt rơi xuống biển, cô gái hèn hạ này nhắc nhở tôi một chuyện!”

Tô Thụy Kỳ quay đầu nhìn về phía cô.

Hai mắt Tử Hiền hiện lên một chút lạnh lẽo vô tình nói: “Thì ra kẻ hèn hạ mềm yếu chưa bao giờ không tranh cướp, cô ấy cũng giở tró đùa bỡn! ! Tôi khẳng định cô ấy tự mình rơi xuống mới đổi lấy cảm thông và tình yêu của Thiên Lỗi! ! Cô ấy làm như vậy là muốn nói cho dù là ai, cô ấy vẫn là trung tâm toàn bộ thế giới, sau đó tôi nhìn thấy chồng chưa cưới của tôi như nổi điên, trái tim tôi đau đớn! Tôi đau đớn muốn chết! Tôi đột nhiên thức tỉnh, tại sao tôi phải chờ đợi! ! Tôi không chờ đợi! ! Tôi xinh đẹp, tôi có tư thái, tôi có tài hoa, tại sao tôi phải chờ đợi đến dung nhan của mình già nua lại lên giường làm tình với người đàn ông của tôi? Anh ấy còn có thể muốn tôi sao? Anh ấy cũng chỉ thương hại thân xác già nua của tôi mà thôi, cho nên bắt đầu từ bây giờ, tôi bắt đầu đấu với cô ấy!”

“Tử Hiền!” Tô Thụy Kỳ nhắc nhở cô bạn thân: “Vấn đề lớn nhất của cô không phải là tình yêu, mà là cô không cam lòng, cô cũng giống như mẹ của cô!”
“Vậy tại sao anh không yêu nữa?” Tử Hiền lập tức xoay người nhìn về phía Tô Thụy Kỳ tức giận nói: “Anh đừng nói với tôi, anh đã quên mất Tiệp Dư! ! Anh quên cô ấy sao?”

“Đừng nói đến cô ấy!” Tô Thụy Kỳ xoay người, không muốn nói đến vấn đề của mình.

“Tôi tuyệt đối không tin anh đã yêu Đường Khả Hinh!” Tử Hiền tức giận nói: “Nếu anh thật lòng yêu cô ấy, sẽ không để mặc cho cô ấy như vậy! ! Mỗi người đều có lúc tịch mịch, anh và Tưởng Thiên Lỗi đều là loại người rất khó đi vào trong lòng người, nhưng không nhất định yêu! ! Ít nhất anh không phải! Má trái của cô ấy bị phá hủy giống như Tiệp Dư! ! Tôi khẳng định trong tương lai, nếu Đường Khả Hinh biết thân phận thật sự của anh, nhất định sẽ giống như Tiệp Dư, quỳ dưới đất van xin anh, cứu vớt khuôn mặt cho cô ấy! Cho đến lúc này, tôi lo lắng anh không phân rõ cái gì là tình yêu, cái gì là cứu vớt, lại bán bản thân mình! Tôi không thích má trái bị phá hủy của Đường Khả Hinh! Tôi cũng không thích con người của cô ấy! ! Bởi vì loại người này, tương lai nhất định sẽ giống như một sợi dây mây xấu xí và đáng sợ, quấn thật chặt vào trên người của đàn ông, muốn mọi người phải cứu vớt! !”

“Khả Hinh không giống Tiệp Dư! ! Tử Hiền! !” Tô Thụy Kỳ nhìn về phía Tử Hiền, thật lòng nói: “Khả Hinh là loại người cô nhìn thấy yếu ớt, nhưng trong lòng rất cứng rắn! Cô ấy không muốn dựa vào bất kì ai, cô ấy vẫn rất cố gắng dựa vào bản thân mình mà sống! Mặc kệ cuộc đời cô ấy trải qua yếu ớt, hay bất đắc dĩ như thế nào, nhưng cô ấy cũng là một người có tôn nghiêm, hôm nay cô mắng cô ấy như vậy, cô có nghĩ tới lời nói độc ác của mình phản ảnh má trái của cô ấy, thì làm cho cô rất xấu xí hay không!”

Tử Hiền tức giận nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, đau lòng nói: “Làm bạn bè với anh nhiều năm, anh lại vì một Đường Khả Hinh nho nhỏ mắng tôi?”

Tô Thụy Kỳ đau lòng nhìn về phía Tử Hiền nói: “Nếu tôi không xem cô là bạn thân nhiều năm, tôi sẽ không kéo cô đi ra ngoài, mà để cho cô ở trước mặt người lặng lẽ luống cuống! Nếu cô muốn nhận được tình yêu của chồng chưa cưới thì bớt nói lời bén nhọn! Cô như vậy ai dám đến gần cô? Mỗi người cũng nên kiềm chế bản thân mình, cô bởi vì chuyện của gia đình cho nên luôn phóng túng lớn lên! ! Cô kiên cường cũng tốt, cô không muốn rơi lệ cũng tốt! Nhưng cô hoàn toàn không chú ý đến tự ái của người khác, mà chỉ nghĩ làm sao cho mình sống vui vẻ, như vậy khuôn mặt của cô vẫn không xinh đẹp! Có lẽ cô nói đúng, tôi không xác định được tình yêu của mình, đối với Khả Hinh rốt cuộc xuất phát từ cứu vớt hay tình yêu? Nhưng lúc tôi ở bên cô ấy, thế giới của tôi đột nhiên trở nên rất mới mẻ, rất thoải mái, tôi không còn nghĩ đến dĩ vãng cũng như nghĩ đến Tiệp Dư, thậm chí tôi đã từng nghĩ đến khuôn mặt cô ấy không trọn vẹn đến lúc nào thì hoàn toàn sụp đổ! ? Nhưng cô ấy không có, cô cười nói với tôi, số mạng cướp đi của tôi một chút xinh đẹp, nhất định sẽ có rất nhiều thứ xinh đẹp hơn chờ tôi phát hiện, cô ấy không cần dao phẫu thuật của tôi! Tôi không dám chắc tình yêu của mình, nhưng ít nhất tôi khẳng định cô ấy xinh đẹp!” Mới động lòng người.

Tử Hiền tức giận nhìn anh bạn thân, nước mắt lăn xuống.

Tô Thụy Kỳ lại chân thành nhìn cô bạn thân nói: “Cô có biết những cô gái sửa sắc đẹp phải trải qua quá trình như thế nào mới có thể có được vẻ đẹp của mình không? Phải trải qua vô tận đau đớn, thuốc mê, sau đó cắt da mặt của các cô, cưa xương tủy, mài ra, chỉnh hợp, khâu từng đường chỉ ở trên khuôn mặt. . . . . . Mỗi ngày tôi cầm dao giải phẩu, làm tới làm lui những việc này, tôi nhìn thấy bọn họ chảy máu be bét, khuôn mặt rất đáng sợ, cho nên khi bọn họ cầm gương nhìn khuôn mặt mình đã thay đổi, vui vẻ cười thì trong lòng của tôi càng ngày càng lạnh, tôi cảm thấy quá trình này rất đáng sợ. . . . . . Nhưng Khả Hinh, cô ấy chỉ hoài niệm quá khứ của mình, không có nghĩ tới phải thay đổi một chút vận rủi, giữ lại vết sẹo ở trên mặt mình, cô đang rất cố gắng, rất cố gắng sống, sống chỉ có một má phải lộ ra! ! Vì không quan tâm tôi giúp đỡ mà tình nguyện ở lại Khách sạn Á Châu, nhưng có ai biết, trong lòng của cô ấy nặng nề bao nhiêu? Cô cũng cắn răng chịu đựng, chỉ vì cô ấy kiên cường cắn răng chịu đựng, chúng tôi mới có thể thưởng thức cô ấy! ! Loại người vĩnh viễn yếu ớt không thể chịu đựng nổi thời gian thử thách! Tôi sẽ không cho phép bất kì ai, dùng bất kỳ lời nói nào tổn thương cô ấy! Cho dù người đó là ai!”

Tử Hiền cắn răng nghiến lợi nhìn Tô Thụy Kỳ.

Tô Thụy Kỳ cũng thật lòng nhắc nhở Tử Hiền: “Tôi không biết cô tranh thủ là đúng hay sai, tôi chỉ cảm thấy, nếu cô dùng biện pháp sai lầm để tranh thủ, tự cho là đúng, vậy cô sẽ vĩnh viễn không chiếm được! Hôm nay biểu hiện của cô làm cho tôi rất thất vọng! Nếu tương lai, cô không thể có chút tôn trọng đối với Khả Hinh, vậy thì mời cô tôn trọng tâm hồn và đạo đức của mình một chút!”

Anh nói xong, liền lạnh lùng đi qua bên cạnh cô, tức giận đi về phía xe của mình.
Tử Hiền tức giận xoay người nhìn về phía bóng lưng dịu dàng của Tô Thụy Kỳ, nghẹn ngào nói: “Anh là tên ngốc! ! Tôi sắc bén, tôi là người xấu, vậy được chưa? Tôi không muốn anh lại trải qua chuyện giống như Tiệp Dư! ! Tôi không muốn anh đau khổ lần nữa! Tôi không muốn anh mâu thuẫn nữa! Anh cho rằng tôi chỉ vì bản thân mình sao?”

Tô Thụy Kỳ đưa tay kéo cửa xe, mới xoay người nhìn về phía Tử Hiền nói: “Thật sao? Vậy tôi được cái gì?”

Tử Hiền lại tức giận nói: “Nếu anh không xác định được yêu cô ấy, anh đến gần cô ấy cũng là một loại tổn thương! Anh tốt hơn tôi bao nhiêu?”

Tô Thụy Kỳ ngồi ở ghế lái, nghe nói như vậy, hai mắt anh mãnh liệt chợt lóe!

“Anh đã từng thề, đời này kiếp này chỉ yêu Tiệp Dư, nếu yêu người khác nữa, trời đất sẽ không tha cho anh ! Cô ấy sẽ lập tức trở về! ! Tôi muốn nhìn xem người bạn thân của tôi lựa chọn như thế nào?” Tử Hiền tức giận nói.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *