Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0194
Đông Anh liếc đôi nam nữ bên trong cửa một cái, mới nhìn Tiêu Đồng miễn cưỡng cười nói: “Không có. . . . . . Không có. . . . . . Không có gì. . . . . .”
Tiêu Đồng nhìn bộ dáng Đông Anh đột nhiên căng thẳng, liền có chút tò mò đi tới, hỏi: “Tại sao sắc mặt cô khó coi như vậy? Không có sao chứ?”
“Không có việc gì, không có việc gì. . . . . .” Đông Anh lập tức mỉm cười đi lên trước, giả vờ rất thân mật kéo nhẹ cánh tay Tiêu Đồng, cùng với cô di chuyển vị trí một chút, cố ý nghiêng người đè mạnh lên cánh cửa, nói đùa: “Tôi đột nhiên cảm thấy hơi nóng. . . . . . Cho nên choáng váng. . . . . . Cô xem, bây giờ tôi còn xuất mồ hôi. . . . . .”
“Nóng?” Tiêu Đồng có chút ngạc nhiên nhìn về phía máy điều hòa không khí cạnh cửa, nhiệt độ 15 độ C. . . . . . Cô cười một tiếng, thật sự kinh ngạc nhìn trên trán Đông Anh đổ mồ hôi, nói: “Ồ. . . . . . 15 độ cô còn đổ mồ hôi sao, vậy ngày hè làm sao cô chịu nổi?”
“À. . . . . . . . . Chịu đựng thôi . . . . . .” Đông Anh giả vờ dựa lưng vào cánh cửa, có chút mất hồn lau mồ hôi trên trán của mình, nhìn về phía Tiêu Đồng mỉm cười nói.
Cánh cửa đè vào bên trong một cái! !
Cả người Tưởng Thiên Lỗi liền ép về phía Đường Khả Hinh!
Đường Khả Hinh khổ mà không nói được, khuôn mặt đỏ lên, cảm thấy bộ ngực mình gần như dán vào lồng ngực kiên cố của anh, thậm chí cảm thấy hơi nóng trong thân thể của anh rất mãnh liệt nhào về phía mình, làm cho tai mình đỏ lên, mồ hôi đầm đìa. . . . . .
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe, cúi xuống nhìn bộ dáng xấu hổ của cô, ánh mắt lộ ra nghiền ngẫm vui vẻ.
Đường Khả Hinh hung dữ nhìn anh!
“Chúng ta đi ra ngoài đi. . . . . Nơi này nóng quá.. . . . Tôi không chịu nổi. . . . . .” Đông Anh liền nhanh chóng đẩy Tiêu Đồng đi ra.
“Nơi này cô còn nóng, ra đại sảnh, không phải nóng chết cô sao?” Tiêu Đồng cười nhìn Đông Anh đi ra ngoài!
“Cố chịu một chút!” Đông Anh miễn cưỡng cười nói.
Phịch một tiếng, rốt cuộc hai người đóng chặt cửa lại.
Đường Khả Hinh thở mạnh một hơi, lập tức đẩy Tưởng Thiên Lỗi ra, tức giận nói: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Tưởng Thiên Lỗi lui ra sau một bước, im lặng nhìn cô một cái, không trả lời câu hỏi của cô.
Đường Khả Hinh đi tới trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, thật sự không hiểu nói: “Lúc muốn mắng thì mắng tôi té tát ! Lúc đuổi tôi đi thì liều mạng đẩy tôi đi ra ngoài! Hết lần thứ nhất đến lần thứ hai chen chúc trong nhà tôi, sau đó hôn tôi, rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh làm như vậy không có cách nào làm cho người ta không hiểu lầm !”
“Hiểu lầm cái gì?” Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt nhìn về phía cô, hỏi!
“Hiểu lầm anh yêu thích tôi” Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, nói ra những lời này!
“Cái gì?” Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên có chút ngạc nhiên, cười nhạo nhìn về phía cô nói: “Thích cô?”
“Dĩ nhiên sẽ không! Tuyệt đối sẽ không! Chắc chắn sẽ không!” Đường Khả Hinh cũng tỉnh táo nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: “Chính mắt tôi nhìn thấy anh vì Như Mạt tiểu thư mà khổ sở muốn nhảy xuống biển, vì cô ấy thiếu chút nữa anh bóp chết tôi, ném tôi xuống biển! Đối với tình yêu của Tổng Giám đốc ngài, tôi hiểu rất rõ ràng, tôi chỉ là một cô gái bình thường, mặc dù ba lần bị anh cướp đi nụ hôn của tôi, tôi vẫn không hiểu lầm anh! Nhưng sau này mời anh phải tôn trọng tôi, tôi không phải loại cô gái có thể chơi đùa với anh. . . . . .”
“Chơi đùa với tôi? Cô có tư cách chơi đùa với tôi sao? Khuôn mặt của cô như vậy, làm sao cô chơi đùa với tôi?” Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi có chút khó coi, lại bắt đầu tức giận và chế giễu!
“Vậy sau này mời anh cách tôi xa một chút!” Không biết vì sao Đường Khả Hinh rất tức giận, xoay người đi khỏi! !
Tưởng Thiên Lỗi lại tức giận nắm chặt cổ tay của cô, kéo mạnh thân thể của cô trở về, lấn áp nói: “Đừng nói với tôi, lúc nảy cô không say mê nụ hôn kia!”
Đường Khả Hinh lạnh lùng quay đầu, nhìn về phía khuôn mặt đẹp trai kiên nghị của Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Tôi say mê. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng chớp mắt nhìn cô.
Đường Khả Hinh ngẩng mặt lên, dũng cảm nhìn về phía anh nói: “Lúc nảy tôi say mê, thậm chí tôi còn tưởng rằng nụ hôn kia là thật! Thậm chí. . . . . . lúc tôi nhìn thấy anh nhắm mắt lại, tôi cảm động. . . . . . Bởi vì tôi từng nghe người khác nói, lúc hôn nhất định phải nhắm mắt lại mới có thể khiến nụ hôn say mê hơn, sâu đậm hơn, nồng nàn hơn. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô chằm chằm.
“Nhưng tôi biết đó không phải là thật. . . . . . má trái của tôi đã bị hủy, tan vỡ quyền ước mơ của một cô gái. Tôi không ảo tưởng tình yêu không thực tế ! Tôi cũng không ảo tưởng loại đàn ông như anh sẽ thích tôi, cho nên, xin anh không nên tùy ý đến gần tôi, nụ hôn này. . . . . . Coi như tôi tặng cho anh vì cám ơn anh để cho tôi say mê! Bất quá. . . . . Tôi vẫn cảm thấy rất tức giận! Bởi vì tôi tuyệt đối không thích anh hôn tôi” Cô tức giận nói!
Tưởng Thiên Lỗi nhíu mày nhìn cô!
Đường Khả Hinh cũng hung hăng trừng mắt liếc nhìn anh một cái, sau đó nhanh chóng xoay người đi khỏi, trước khi đi nói: “Nghĩ lại chuyện Như Mạt tiểu thư rơi biển đi, cô ấy thật rất thích anh! !”
“Không cần cô nhắc nhở! Đừng tưởng rằng chỉ dựa vào một nụ hôn, cô có thể can thiệp vào tình yêu của tôi!” Tưởng Thiên Lỗi nghiêm giọng nói!
“Ầm . . . . . .” một tiếng cửa đóng lại! !
Đường Khả Hinh tức giận đứng ở bên cửa, nặng nề thở dốc một hơi, hai mắt đột nhiên đỏ lên nhưng vẫn cắn chặt răng đi về phía trước, cho đến khi đi tới đại sảnh triển lãm nhìn thấy khu vực triển lãm gần ngàn mét vuông đã ngồi đầy lãnh đạo cấp cao của Hoàn Cầu, còn có các vị khách quan trọng đã đến, bọn họ sôi nổi cầm thư mời chúc mừng thành lập trụ sở mới của Hoàn Cầu, vui vẻ, bàn tán sôi nổi, chúng ký giả cầm cameras quay phim khắp nơi, mà Trang Hạo Nhiên đứng ở trong đám người, nhìn mọi người cười to sảng lãng, ánh sáng bắn ra bốn phía.
“Tổng Giám đốc Tưởng tới. . . . . .” Có người lên tiếng.
Đường Khả Hinh nghe vậy, ánh mắt lóe lên một cái, vội vàng bước nhanh về phía trước, đi theo ở bên cạnh Tiêu Đồng, ngồi ở hàng đầu bên trái đã được sắp xếp.
Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang phẳng phiu, trong ánh đèn lấp lánh, phong độ chậm rãi đi tới đại sảnh triển lãm!
Từ đầu bên kia, Trang Hạo Nhiên mỉm cười đi về phía khu triển lãm!
Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Đường Khả Hinh cũng không nhịn được vươn tay, vừa vỗ tay vừa nhìn Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng đi lên khán đài, vẫn là người thống trị trên một người, dưới vạn người, khó có thể tưởng tượng một người đàn ông như vậy, mới vừa rồi cùng mình hôn môi say mê ở bên trong phòng hội nghị. . . . . . mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên.
“Đúng rồi, lúc nảy cô đi vào trong đó hả? Không có sao chứ?” Tiêu Đồng nhìn về phía Khả Hinh có chút bận tâm hỏi.
“Không có việc gì. . . . . .” Đường Khả Hinh vội vàng mỉm cười.
Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên hai người cùng tao nhã phong độ đi lên khán đài, trong ánh đèn rực rỡ và đèn flash của đám ký giả, phong độ nghiêm nghị nhìn đối phương một cái, chậm rãi vươn tay bắt tay đối phương.
Chúng ký giả lập tức nhắm cameras bấm nhanh, bởi vì nhận được tin tức nội bộ, lần này Trang Hạo Nhiên trở về nước chính là vì đập tan thế lực của Tưởng Thiên Lỗi muốn thâu tóm Tập đoàn Á Châu, mà mục đích đầu tư dự án 100 tỉ đô khách sạn dưới nước của Tưởng Thiên Lỗi chính là vì muốn móc sạch tài chính của Tập đoàn Hoàn Cầu đạt tới trong tương lai!
Bất kể người bên ngoài bàn tán như thế nào!
Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên nhìn nhau, giống như vẫn là đồng bạn hợp tác nhiều năm, tình nghĩa thâm sâu, không sợ lời đồn đãi, chậm rãi xoay người nhìn mọi người trong đại sảnh triển lãm, tao nhã ngồi xuống, hai người đàn ông xuất sắc, có thiên phú của mình, sáng lập nên giai thoại khách sạn, nhiều năm qua, bọn họ không đàm phán cùng nhau, hôm nay vì một dự án chung mà tiến tới với nhau, rốt cuộc là Long Tranh Hổ Đấu? Hay lập nên kỳ tích một lần nữa?
Hội trường dần dần yên lặng lại, chỉ có âm thanh bấm cameras của ký giả.
Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn toàn trường, lấy thân phận Tổng Giám đốc Tập đoàn Hoàn Cầu, tay cầm Microphone, hướng về phía tất cả mọi người có mặt nói: “Lúc tôi còn nhỏ, từng nghe cha tôi nói đến người ông của tôi và ông Tưởng cùng sáng lập ra Hoàn Cầu, nếu muốn thể hiện một trị giá trị cao nhất của một doanh nghiệp thì nhất định phải hợp tác! ! Trong lúc hợp tác, dùng trí tuệ của rất nhiều người để đạt mục đích chung! ! Mà khách sạn. . . . . . Chính là nơi thể hiện sự hợp tác của nhiều người nhất! Là một người lãnh đạo, nhất là một người lãnh đạo ngành khách sạn, tư tưởng của chúng tôi không thể dừng lại, bởi vì hiện nay lúc thông tin và khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, chỉ cần anh dừng lại, cũng sẽ bị nhanh chóng đào thải! Cho nên khi Tổng Giám đốc Tưởng đưa ra ý tưởng xây dựng khách sạn dưới nước đứng đầu toàn thế giới, tôi cảm thấy hết sức nể phục! Bởi vì có một số người, nếu như cho anh ta cơ hội, anh ta sẽ nắm chặt cơ hội trong tay, thay đổi thế giới này!”
Đèn flash nhanh chóng hướng về phía Tưởng Thiên Lỗi!
Ở dưới khán đài Đường Khả Hinh cũng không nhịn được nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi chỉ lạnh lùng ngồi tại chỗ im lặng không lên tiếng, nhưng cảm nhận có ánh mắt rất dịu dàng đặc biệt nhìn mình, ánh mắt anh chậm rãi nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh cúi đầu.
Trang Hạo Nhiên nhìn về phía tất cả mọi người tiếp tục phát biểu: “Hôm nay trong sự cạnh tranh khốc liệt, chúng tôi là một tập đoàn khách sạn lớn nhất trên thế giới, tất nhiên muốn phát huy giá trị hợp tác cao nhất! để cho giai thoại Hoàn Cầu tiếp tục lưu truyền! ! Mà muốn cho giai thoại được tiếp tục lưu truyền, không phải là Trang Hạo Nhiên tôi, cũng không phải là Tổng Giám đốc Tưởng mà là từng người hợp tác với Hoàn Cầu! Bất kỳ một cá nhân nào đứng đầu công ty, cũng không thể kéo dài sự phát triển hơn năm mươi năm! Trong lịch sử chưa từng có một người nào! !”
Ánh mắt lạnh lùng của Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe lên!
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên như chim ưng nhìn về phía tất cả mọi người nói: “Hôm nay tôi dẫn nhân sự ưu tú của Hoàn Cầu trở lại Tập đoàn Á Châu, là vì thực hiện tinh thần hợp tác gây dựng sự nghiệp Hoàn Cầu! ! Từ nay về sau, tôi sẽ đem hết toàn lực cùng Tổng Giám đốc Tưởng xây dựng dự án khách sạn dưới nước, sáng lập nên giai thoại thế giới! Mời các ngành nghề, chính phủ và truyền thông giám sát! Chúng tôi không sợ hãi! Tiếp nhận tất cả thử thách! !”
Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay cuồng nhiệt!
Đường Khả Hinh cũng không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói xong, hai mắt phát ra ánh sáng mãnh liệt giống như ánh mặt trời, cô đột nhiên không nhịn được nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .
Ở trong tiếng vỗ tay cuồng nhiệt, hai tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi thâm thúy đáng sợ!
Related Posts
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1255
Không có bình luận | Th2 4, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0207
Không có bình luận | Th1 30, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0522
Không có bình luận | Th2 1, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1028
Không có bình luận | Th2 3, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.