Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0226

Chương 0226: ĐỘNG LÒNG VÀ YÊU

Đường Khả Hinh bước nhanh về phía trước, đột nhiên cảm giác phía sau có tiếng bước chân nặng nề đi theo mình, hai mắt của cô chợt lóe, nhanh chóng cất bước đi về phía trước.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, chỉ chậm rãi đi theo phía sau cô, từng bước từng bước đi về phía trước.

Đường Khả Hinh chợt xoay người, nhìn Tưởng Thiên Lỗi quả nhiên người đã đi tới trước mặt, cô lui về phía sau một bước, lo sợ nói: “Anh đi theo tôi làm gì?”.

“Tôi đi theo cô?” Tưởng Thiên Lỗi cau mày, nhìn về phía cô nói: “Chỗ cô đứng có thể là của tôi đấy!”

Đường Khả Hinh không lên tiếng, muốn xoay người nhanh chóng đi khỏi. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên tiến lên nắm chặt cổ tay của cô, lập tức ném vào trong cửa thang máy mới vừa mở ra, sau đó mình sải bước đi vào, nhìn cô, tay nhấn một cái lên tầng phòng làm việc của mình!

“Anh làm gì đấy?” Tài liệu và máy vi tính trong tay Đường Khả Hinh toàn bộ rơi trên mặt sàn, cả người cô cũng ngã ở trên tường, tức giận nhìn anh hỏi: “Tại sao anh túm tôi đi vào?”

Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi lạnh lẽo, tiến lên đè ở trước người cô, nhìn cô chằm chằm nói: “Lúc nảy cô nói cái gì? Sống bên cạnh cọp rất lâu, đã không có thói quen làm gấu mèo dịu ngoan? Cô nói cho tôi biết, cô dịu ngoan từ lúc nào?”

Đường Khả Hinh chớp mắt, mím chặt môi, không lên tiếng.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn vẻ mặt của cô, đột nhiên cười một tiếng, lạnh lùng nói: “Xem ra, đổi cấp trên, quả nhiên là không giống nhau. Thái độ cũng khác hơn so với trước kia, ở trước mặt của tôi, đã từng hèn mọn đáng thương quỳ xuống cầu xin tôi . . . . .”

Đường Khả Hinh nhìn anh, lập tức nói: “Đúng vậy. Tôi đã từng đáng thương hèn mọn quỳ xuống cầu xin anh cho tôi một chút ánh mặt trời, nhưng kết quả thế nào ? Là anh không quan tâm tôi, Tổng Giám đốc Tưởng!”

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô không lên tiếng.

Hai mắt Đường Khả Hinh nhanh chóng đỏ thắm, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: “Anh nói với tôi một câu, suýt chút nữa anh bóp chết tôi, chuyện của Như Mạt tiểu thư, anh vì cô ấy, đưa tôi vào trong tù. . . . . . Đến cuối cùng anh không cần tôi, còn muốn tôi làm sao nữa? Quỳ xuống van xin anh nữa sao? Khóc lóc, đừng đuổi tôi đi, tôi chỉ cầu xin một chỗ yên thân? Hay nghe lời của anh, giữ điện thoại di động anh, ngoan ngoãn chờ anh ra lệnh? Mặc kệ anh đối với tôi như thế nào, tôi vẫn thử hiểu anh, thông cảm cho anh. . . . . . Anh còn muốn tôi làm sao nữa?”

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, nhìn cô.

Đường Khả Hinh nhìn anh, nói tiếp: “Tổng Giám đốc Tưởng, tôi muốn đổi chủ, là do anh đồng ý chứ? Nếu anh không cho, cho dù là ai, tôi cũng không cần . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng chớp mắt, nhìn cô, nở nụ cười nói: “Xem ra, mới hai ngày, đã tiến bộ rồi hả ?”

“Đầu óc còn tiến bộ hơn!” Đường Khả Hinh đột nhiên muốn đẩy ra anh, tức giận nói: “Anh tránh ra! ! Tôi không có thời gian, tôi sắp đi trễ rồi!”

Tưởng Thiên Lỗi lại nắm chặt tay của cô, giơ mu bàn tay lên, mặt nhìn khuôn mặt của cô nói: “Có chuyện gì? Tại sao tay sưng đỏ như vậy?”

Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt lạnh lung của anh, nói: “Bởi vì tôi muốn sống, tôi muốn sống thật tốt, không bao giờ muốn quỳ xuống cầu xin bất kỳ ai nữa! Cho nên tôi phải cố gắng, phải cố gắng hết sức, có thể dựa vào sự kiên trì của mình, tạo một thế giới riêng, cho dù cực khổ đi nữa, tôi cũng phải đi đến cùng! Dùng năng lực của mình chứng minh cho người cha của tôi đang ngồi ở trong tù, có một đứa con gái đáng tự hào! Là tình yêu và sự kiên trì của ông ấy, tôi có thành tựu hôm nay là có tinh thần tốt đẹp đối với khách sạn, cuối cùng có một ngày, tôi sẽ cho mọi người rõ biết điều này! !”

Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng nhìn anh nói: “Tôi không muốn dựa vào bất kì ai, tôi chỉ có thể dựa vào bản thân tôi, tôi không muốn nghe có người nói, sau khi người anh yêu nhất rơi xuống biển, không có bất kỳ chứng cứ nào mà tùy ý chà đạp tôn nghiêm của tôi!”

Cô không muốn nói nữa, im lặng muốn rút cổ tay, hất tay của anh ra, muốn rời khỏi!

Tưởng Thiên Lỗi lại nắm chặt cổ tay của cô, im lặng nhìn cô!

“Anh làm gì đấy?” Đường Khả Hinh cố gắng mở tay của anh ra, muốn rời khỏi.

Tưởng Thiên Lỗi lại nắm chặt tay của cô, hai mắt thoáng qua vội vàng nói: “Đêm hôm đó, tôi không có chà đạp tôn nghiêm của cô! Tôi nói lời thật lòng!”

Đường Khả Hinh dừng lại động tác, tức giận nhìn anh, nói: “Anh nói cái gì?”

Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt thoáng qua một chút kiên định, lạnh lùng lặp lại: “Đêm hôm đó, tôi nói đều là lời thật, tôi nghi ngờ cô đẩy Như Mạt xuống biển! Bởi vì. . . . . . Tôi biết rõ cho dù là ai, cũng sẽ căm hận thứ tình cảm này! Bao gồm bản thân tôi”.

Đường Khả Hinh trừng mắt nhìn anh, không nói ra lời! !

“Cô muốn thành công phải không? Tốt! ! Học thẳng thắn giống như tôi! Cô sẽ cách thành công không xa!” Tưởng Thiên Lỗi chợt buông cô ra, sửa lại tây trang của mình, liếc mắt nhìn thang máy sắp đến tầng lầu của mình, liền xoay người không để ý tới cô, chuẩn bị đi ra ngoài!

“Anh. . . . . . Anh luôn thẳng thắn đối với bản thân mình sao?” Hai mắt Đường Khả Hinh đột nhiên đầy nước mắt, nhìn bóng lưng cứng rắn, trong cơ thể đột nhiên tràn đầy hơi sức, hỏi: “Anh luôn thẳng thắn đối với bản thân mình sao?”

Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, nhìn ánh sáng yếu ớt trong thang máy, chiếu rọi bóng dáng Đường Khả Hinh sáng ngời, anh sâu kín nói rõ: “Đúng vậy! Tôi vẫn thẳng thắn đối với chính mình!”

Hai mắt Đường Khả Hinh mãnh liệt chớp lóe, lấy dũng khí nói: “Vậy tôi muốn hỏi anh một chuyện! Anh có thể nói cho tôi không?”

“Nói!”

“Anh hôn tôi một lần hai lần, có phải động lòng đối với tôi hay không?” Đường Khả Hinh đột nhiên nhìn anh chằm chằm, không nhịn được hỏi! !

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi chợt xoay tròn, chậm rãi xoay người nhìn về phía cô, nói: “Đúng vậy! Tôi động lòng đối với cô!”

Trong lòng của Đường Khả Hinh chấn động mạnh một cái, có chút vui sướng nhanh chóng lan ra, nhìn về phía anh, muốn nói chuyện. . . . . .

“Nhưng. . . . . .” Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe, nói: “Nhưng tôi không yêu cô! Đây chỉ là động lòng! ! Một người có thể người động lòng đối với rất nhiều, yêu chỉ có một người! Cái loại động lòng đó, có lẽ giống như một đốm lửa, không đủ để thắp sáng cuộc đời của tôi! cô không có sức hấp dẫn này! Tôi thích nhất là Như Mạt! ! Tôi yêu cô ấy, còn hơn yêu chính mình! Cho nên không có người, có thể thay thế được địa vị của cô ấy ở trong lòng tôi ! ! Cô càng không thể! Cho nên những nụ hôn bất đắc dĩ kia, chỉ là động lòng mà thôi!”

Trái tim của Đường Khả Hinh giống như bị chấn động tan vỡ trên mặt đất, tròng mắt tái nhợt, rời rạc, không còn hơi sức, sâu kín nhìn người đàn ông này.

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn cô, chịu trách nhiệm đối với lời nói của mình.

Đường Khả Hinh muốn dời ánh mắt, nhưng vẫn sâu kín nhìn anh, rất lưu luyến nhìn anh.

Cửa thang máy chậm rãi mở ra.

Tưởng Thiên Lỗi không hề lưu luyến nữa, chỉ xoay người đi ra thang máy, cũng không quay đầu lại, đưa lưng về phía người ở bên trong.

Đường Khả Hinh đứng tại chỗ vẫn quyến luyến nhìn theo bóng lưng của anh, thân thể đột nhiên mềm nhũn, ngã xuống mặt sàn, nước mắt chợt lăn xuống, muốn khóc nhưng không khóc nổi, chỉ níu chặt áo tại vị trí trái tim, nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại, ngăn cách bóng lưng trước mắt, trong lòng của cô đau nhói, đầu tựa vào bên tường, muốn khóc to, lại không khóc nổi, chỉ câm lặng, níu chặt quần áo của mình, tuyệt vọng nhìn bốn phía này không gian đóng chặt, nước mắt từng viên lăn xuống, từng tiếng nức nở tuôn ra từ trong cơ thể.

Khả Hinh cắn chặt môi dưới, không muốn để cho mình yếu ớt, nhưng câu nói lúc nảy: Một người có thể người động lòng đối với rất nhiều, yêu chỉ có một người! Cái loại động lòng đó, có lẽ giống như một đốm lửa, không đủ để thắp sáng cuộc đời của tôi! cô không có sức hấp dẫn này! Tôi thích nhất là Như Mạt! ! Tôi yêu cô ấy, còn hơn yêu chính mình! Trái tim của cô lại đau nhói, giống như bị người ta hung hăng cắm một dao, rất đau, rốt cuộc cô không nhịn được mặt dính vào bên trong tường thang máy, thất thanh khóc rống, nhớ tới nụ hôn ma thuật, nhớ tới hai người cùng dựa chung một chỗ, nhớ tới anh hôn lên vết sẹo trên mặt mình, cô thật cảm động, cô thật rất cảm động! Bởi vì anh là người thứ nhất trên thế giới chấp nhận hôn vết sẹo của mình!

Khả Hinh núp ở trong góc thang máy, khóc rống, các loại cảm xúc không thể kìm nén được, chấm dứt không rõ ràng, rõ ràng lại chấm dứt! Cánh cửa sổ đẩy không ra vẫn làm bạn cùng mình, xây thành giấc mơ tình yêu đầu đời của một cô gái, thì ra đau lòng như vậy! Đôi tay cô che mặt, mặc cho nước mắt lăn xuống, thân thể khổ sở co quắp bật khóc!

Thang máy đi xuống cho đến tầng lầu một!

Cửa thang máy mở ra lần nữa! Trần Mạn Hồng mới vừa muốn dẫn nhân viên đi vào thang máy, lại nghe bên trong có tiếng khóc, cô tò mò nhìn vào bên trong, thấy Đường Khả Hinh ngã ngồi ở trong đống tài liệu, khóc rống, nước mắt tuôn rơi lã chã thật đáng thương, cô kêu lên một tiếng sợ hãi, lập tức đi vào thang máy, nhanh chóng đóng cửa lại, ngồi xổm người xuống, đỡ chặt bả vai Khả Hinh, gấp gáp hỏi: “Khả Hinh, cô xảy ra chuyện gì?”

Đường Khả Hinh ngẫng đôi mắt đẫm lệ, thấy Trần Mạn Hồng, cô chợt nghiêng người tới trước, nhào vào trong ngực Trần Mạn Hồng, bật khóc nói: “Quản lý! Bây giờ trái tim của tôi rất đau! Rất đau! Làm thế nào? Tôi thật khó chịu! Tôi ngã bệnh! Tôi bị bệnh rồi! !”

Trần Mạn Hồng gấp gáp ôm Khả Hinh đau lòng hỏi: “Con bé ngốc, cô làm sao vậy? Sinh bệnh gì? Nơi nào không thoải mái?”
“Đau lòng muốn chết! đau muốn chết! Sắp không thở nổi rồi! !” Đường Khả Hinh cảm giác thế giới của mình còn sót lại một chút bọt khí xinh đẹp toàn bộ tan vỡ, cảm thấy hít thở không thông, thật khó chịu!

“Cô đừng làm tôi sợ! Tôi lập tức dẫn cô đi gặp bác sĩ! !” Trần Mạn Hồng lập tức dìu cô lên!

“Tôi không đi! Tôi không đi! Trên thế giới này không có người nào có thể trị tốt cho tôi, tôi ngã bệnh! ! Đau lòng muốn chết! Ánh mắt tôi nhìn cũng không nhìn thấy mọi thứ, toàn bộ xung quanh đều mịt mờ, chỉ có bóng lưng của anh ấy. . . . . . Tôi chỉ nhìn thấy bóng lưng của một mình anh ấy. . . . . .” Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Trần Mạn Hồng, khổ sở khóc rống! !

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *