Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0237

Chương 0237: HỘP QUÀ NHỎ MÀU TRẮNG

Đại sảnh khách sạn Á Châu!

Đường Khả Hinh vừa bước đi vừa hỏi Tiêu Đồng về chuyện Nhã Tuệ trở về hỗ trợ lấy khẩu cung, sau đó nghe được một loạt tiếng bước chân, cô có chút ngạc nhiên quay đầu sang lập tức nhìn thấy Trang Hạo Nhiên dẫn đám người Lâm Sở Nhai, vẻ mặt căng thẳng và lo lắng đi tới, trong lòng của cô ấm áp, không khỏi mỉm cười, mới vừa muốn nghênh đón, lại thấy Trang Hạo Nhiên đã đi thoáng qua bên cạnh mình, bước nhanh đi ra ngoài. . . . . .

Cô sững sờ, không thể tin nổi xoay người nhìn bộ dáng Trang Hạo Nhiên lo lắng đi ra ngoài, vừa đi vừa nghiêm túc nói với Lâm Sở Nhai: “Nhớ kỹ, một lát nữa lúc Anh Kiệt hát bài Giai điệu tuôn chảy cho Tinh Xuyên nghe, cậu ngàn vạn lần không được sai nhịp! Phải biết rằng nhịp điệu của cậu phối hợp với tiếng hát của cậu ta vô cùng quan trọng!”

“Tốt!” Bộ dạng Lâm Sở Nhai vô cùng nghiêm túc! !

“Bọn họ. . . . . .” Đường Khả Hinh chỉ vào bóng dáng bọn họ mau nhanh chóng đi ra ngoài, có chút tức giận nói: “Bọn họ muốn làm gì vậy?”

Tiêu Đồng bật cười bất đắc dĩ nói: “Xem ra Tổng Giám đốc Trang của chúng ta thật sự động chân tình rồi, sáng sớm hôm nay đã bắt đầu tổ chức biểu diễn ca nhạc, nói muốn hát cho Tinh Xuyên nghe, muốn cảm động trái tim lạnh lẽo của Tinh Xuyên, biết cuộc đời của cô ấy có rất nhiều chuyện xưa, nhưng Tổng Giám đốc Trang xin cô tin tưởng anh ấy nhất định sẽ mến yêu cô cả đời, đời đời kiếp kiếp, làm trâu làm ngựa, vĩnh viễn không chia cách. . . . . .” .

Đường Khả Hinh hết ý kiến, nhìn người kia dứt khoát đã nhảy lên Audi Pikes Peak của mình, nổ máy xe lao đi, cô cười một tiếng mất hồn nói: “Trên thế giới này, tại sao có thể có loại người như thế chứ? Dáng dấp đẹp trai, có tiền, tại sao lại như thế?”

Tiêu Đồng cũng không nhịn cười nói: “Anh ấy nói mình là chiến sĩ chinh phục tình yêu! Nhưng mà lần này có thể anh ấy sẽ bị thương.”

“Có ý gì?” Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn Tiêu Đồng ngạc nhiên hỏi.

Tiêu Đồng nhàn nhạt cười một tiếng, cũng không nói rõ nguyên nhân, chỉ đỡ nhẹ Khả Hinh đi về phía trước.

Ánh mặt trời hoàng hôn sắp lặn, nhanh chóng chìm xuống mặt biển.

Bầu trời đêm, như bị Nhà ảo thuật cầm đũa phép, vèo một cái, khắp bầu trời đen bắt đầu lóe lên ánh sáng rực rỡ, ánh đèn neon nhiều màu sắc không ngừng nhấp nháy chiếu chiếu sáng tuyệt đẹp, xe hơi nhanh chóng chạy như bay ở trên đường phố ồn ào náo nhiệt, trong chợ đêm các tiểu thương người bán hàng rong bắt đầu bày bán rất nhiều thứ linh tinh, có bao điện thoại, đồ trang sức, mỹ phẩm nhỏ nhỏ, còn có nghệ sĩ guitar đường phố mặc T-shirt cách tân, đội nón len màu đen, đang cầm guitar xúc động hát: “Anh thật sự chỉ có hai bàn tay trắng. . . . . .”

Audi Pikes Peak nhanh chóng dừng ở trước cửa Thẩm mỹ viện, nhìn ánh mắt tiên nữ mơ mộng trong áp-phích tỏa sáng lấp lánh trong màn đêm, Trang Hạo Nhiên lập tức đi xuống xe, nhìn bốn người Lâm Sở Nhai đã nhanh chóng cài Microphone, lấy nhạc cụ và cái loa nhỏ ra, Trang Hạo Nhiên thật căng thẳng quơ tay múa chân nói: “Cao một chút, thấp một chút, tốt! Cứ như vậy đi! !”

Hình ảnh này hấp dẫn rất nhiều người đi đường, bọn họ tò mò đứng ở một bên, nhìn bốn người cao lớn trai đẹp, trong tay từng người cầm nhạc cụ và Microphone nhìn chăm chú về phía viện thẩm mỹ, liếc mắt nhìn nhau rồi cùng nhau gật đầu, Lâm Sở Nhai lập tức cầm Saxophone, khom eo, cúi đầu, như nghệ sĩ biểu diễn đường phố rất thâm tình chậm rãi thổi lên giai điệu tuôn chảy.

Tô Lạc Hoành cũng mang đàn điện tử, bắt đầu xúc động trình diễn, tâm trạng của khối băng sơn Lãnh Mặc Hàn thật sự hết sức không tốt lắc lắc chuông, gần đây trong nhà tới một “con gián nhỏ”, đã hơn một tháng anh không nấu cơm ở trong nhà, chính là muốn bỏ đói con gián này, nhưng ngày hôm qua anh phát hiện con gián này lại còn không chết, nghĩ đến chuyện này, sắc mặt của anh càng nguội lạnh lắc lắc chuông. . . . . .

“OH. MYLOVE MY DARING….” Tào Anh Kiệt tay cầm Microphone, bắt đầu nhìn về phía viện tiệm thẩm mỹ rất tình thâm chân thành biểu diễn, vừa hát vừa nhìn nhân viên tiếp tân trong tiệm, bọn họ kinh ngạc nhìn mấy trai đẹp ở ngoài tiệm, đang suy nghĩ không phải là lái xe thể thao quý báu đến đòi ăn chứ? Cái thứ cậu ấm chết tiệt!

Lúc này Trang Hạo Nhiên giống như một người đàn ông vô cùng phong độ, tay cầm một bó hoa hồng xanh, đứng ở trước cửa thẩm mỹ viện, giống như tình thâm từ ba ngàn năm trước cất tiếng gọi: “Tinh Xuyên, tôi tới đây. . . . . .”

Nhân viên tiếp tân nghe xong lập tức loạng choạng chạy lên lầu, kêu to: “Tinh Xuyên! ! Xảy ra chuyện lớn!”

“Chuyện gì?” Tinh Xuyên mặc một váy ngắn cúp ngực màu xanh dương, mang giày màu đen quá gối, mới vừa giúp người xăm toàn thân xong, rửa tay, tóc dài phất phới đi ra ngoài, thấy nhân viên tiếp tân chạy tới kêu mình, liền ngạc nhiên hỏi.

“Chị mau đi xuống nhìn đi! !” Nhân viên kia lớn tiếng gọi.

Tinh Xuyên nghe vậy có chút ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì lại hốt hoảng như vậy. . . . . .”
Lúc này, cô đã nghe được dưới lầu truyền đến giai điệu tuôn chảy rất xúc động, cô nghi ngờ suy nghĩ một chút, liền ném khăn tay, đi xuống cầu thang xoắn ốc, đi qua đại sảnh trang nhã, đi ra cửa tiệm, đột nhiên nhìn thấy Trang Hạo Nhiên mặc tây trang màu trắng, giống như bạch mã hoàng tử, trên trời giáng xuống trần gian, đang cầm một bó hoa hồng xanh, tình thâm nhìn mình, cô sững sờ, lại nhìn về phía bốn đàn ông cao lớn như trâu bò ở phía sau anh, không ở nông trại lạ lại nổi điên chạy tới nơi này, cô trừng mắt chán ghét!

“Oh, mylove. . . . . .” Tào Anh Kiệt thấy Tinh Xuyên xuống, anh biểu diễn rất cảm động.

Trang Hạo Nhiên nhìn Tinh Xuyên tối nay mặc váy ngắn cúp ngực màu xanh đen, mang giày boot, tóc dài phất phới, anh thoáng cảm động cười nói: “Thân ái, tôi tới đây. . . . . . Đây là ban nhạc tôi đặc biệt sắp xếp cho cô, cô thích không? Chúng tôi đã tập cả ngày.”

Phốc! rất nhiều người đi đường đều bật cười!

Vẻ mặt Tinh Xuyên lạnh lùng lùng ôm vai, nhìn người này vô cùng buồn nôn đứng ở trước mặt của mình, ánh mắt của cô chợt lóe, cau mày nói: “Vị tiên sinh này! ! Bài giai điệu tuôn chảy là người chết hát cho người sống nghe! Anh chết trước rồi hãy nói!”

Cô nói còn chưa dứt lời, người đã nhẹ nhàng hết tóc, muốn đi vào trong tiệm!

“Hi! !” Trang Hạo Nhiên lập tức cầm hoa ngăn ở trước mặt của Tinh Xuyên, hai mắt lộ ra một chút mập mờ vui vẻ, vô cùng đáng yêu nói: “Nguyên nhân tôi để cho bọn họ tới chính là để cho cô nghe tiếng lòng tôi một chút, đồng thời cũng để cho cô hiểu, bọn họ không bình thường, tôi mới là bình thường!”

Tinh Xuyên nhíu mày, nghiêng mặt nhìn này bốn người đàn ông đang biểu diễn rất xúc động, vẻ mặt mọi người biểu hiện rất trung thành, rất điên cuồng, cô nở nụ cười.

“Thân ái, tôi biết hôm nay tôi làm như vậy có chút mạo muội, nhưng tôi vẫn muốn làm như vậy, bởi vì lần đầu tiên sau khi tôi nhìn thấy cô, tôi đã yêu cô. . . . . .” Trang Hạo Nhiên xúc động nói: “Tôi muốn nói, cho dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần cô chấp nhận ở bên tôi, tôi sẽ vĩnh viễn đối xử tốt với cô, ngậm cô trong miệng, nâng niu cô trong lòng bàn tay, ngày ngày làm công chúa. . . . . .”

“Em trai. . . . . . cậu xem chị đây như công chúa, có thể chưa đủ kinh nghiệm hay không?” Tinh Xuyên không nhìn người đàn ông này, nói.

Mẹ nó, lại là vấn đề tuổi tác.

Trang Hạo Nhiên đã sớm có chuẩn bị bật cười nói: “Bảo bối, tôi cưới một người trẻ tuổi, cô ấy sẽ già, ai mà không già, nếu tôi từ chối một người phụ nữ lớn tuổi, như vậy tôi không xứng có được tình yêu!”

“Tốt! !” Người đi đường lập tức vỗ tay, cả phố xá náo nhiệt vang lên tiếng vỗ tay như sấm ! !

Trang Hạo Nhiên thật sự rất cảm động nhìn mọi người, muốn nói hôm nay tôi đoạt được giải thưởng này, tôi muốn cám ơn bản thân mình.

“Chấp nhận tôi đi! Tôi thật lòng muốn lui tới với cô! Cho dù sau này như thế nào, cho dù sinh lão bệnh tử, cho dù giữa chúng ta có bao nhiêu trở ngại, tôi tin chúng ta nhất định sẽ nắm tay vượt qua trở ngại, đi về phía cuộc sống hạnh phúc. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lại xúc động nhìn về phía Tinh Xuyên.

“Tốt! !” Người đi đường vỗ tay, cuồng nhiệt nói: “Nói rất hay! ! Rất tuyệt vời! ! Chấp nhận anh ấy đi! !”

Trang Hạo Nhiên được mọi người ủng hộ, anh cười thật đáng yêu, gởi nụ hôn gió với mọi người, cám ơn mọi người! ! Cám ơn mọi người! !

Tinh Xuyên tiếp tục ôm vai nhìn người đàn ông này, thân cao 1m9, rất phong độ, đẹp trai nghiêm nghị, ánh mắt giống như vì sao trong đêm tối, cô miễn cưỡng mở miệng nói: “Tôi nói. . . . . . lúc anh theo đuổi chị tôi cũng dùng chiêu này sao?”

Trang Hạo Nhiên cười,có chút ngượng ngùng nói: “Không khác lắm. . . . . .”

“. . . . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên có chút không phản ứng kịp ngẩng đầu nhìn này khuôn mặt xinh đẹp của Tinh Xuyên lộ ra quyến rũ tự nhiên, trong đầu đột nhiên thoáng qua hình ảnh một người phụ nữ khác, anh sụp đổ kêu: “A?”

“Mẹ . . . . . .” một cặp sanh đôi, một nam một nữ mới bốn tuổi đột nhiên lao ra đám người, bật cười khanh khách nhào về phía mẹ, kêu to: “Mẹ, chúng con rất nhớ mẹ! !”

Tinh Xuyên có chút vui vẻ khom người xuống ôm cặp song sinh, cười nói: “Mẹ cũng nhớ các con! Ở nước Anh có gặp cha không? Ông ấy và mẹ mới có khỏe không?”

“Khỏe . . . . . .” cặp song sinh vui vẻ ôm mẹ!

“A . . . . . .” Trang Hạo Nhiên trừng con ngươi, rống to một tiếng, suýt chút nữa đã bất tỉnh.

***

“Cái gì?” Đường Khả Hinh ngồi ở trên ghế ngồi trong một phòng hóa trang vô cùng trang nhã, mặc áo ngủ màu xanh dương, để cho nhà tạo mẫu ở sau lưng làm tóc cho mình, cô ngẩng đầu lên khiếp sợ nhìn về phía Tiêu Đồng nói: “Cô nói Tinh Xuyên là em gái ruột của bạn gái trước của Tổng Giám đốc Trang, còn là một người mẹ đơn thân, hơn nữa cô ấy còn thích phụ nữ? ? ? Không thể nào?”

Cô lập tức trừng lớn con ngươi, nhớ tới đêm hôm đó, Tinh Xuyên đến gần thân thể mình thì có cảm giác mập mờ làm cho cô lập tức đỏ mặt lên.

Tiêu Đồng không nhịn được bật cười nói: “Đúng vậy! Tổng Giám đốc Trang vĩ đại của chúng ta hiện tại đang nhốt mình, chuẩn bị biến mất ba ngàn năm.”

“Trời ạ! Vậy ngày mai anh ấy có tham gia tiệc sinh nhật của Tô Thụy Kỳ với tôi không?” Đường Khả Hinh lo lắng hỏi.

Tiêu Đồng nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: “Khả Hinh. . . . . . Mặc kệ ngày mai Tổng Giám đốc chúng ta có thể tham gia tiệc sinh nhật của Cậu chủ Tô hay không, cô cũng chỉ có thể một mình tham gia bữa tiệc này. . . . . .”

“Tại sao?” Khả Hinh ngẩng đầu lên hỏi.

Tiêu Đồng cúi đầu, cười nói: “Bởi vì Cậu chủ Tô mời tiệc là mời cá nhân cô. . . . . .”

“Có ý gì?” Đường Khả Hinh không hiểu.

“Thật ra thiệp mời gửi đến nhà cô, là Tổng Giám đốc Trang yêu cầu trong phủ Thủ tướng phát thiệp mời đưa đến Hoàn Cầu. . . . . . Anh ấy muốn để cho cô làm vai chính một lần.” Tiêu Đồng cười nói.

Đường Khả Hinh ngây người như phỗng, trong lòng có chút ấm áp nhìn Tiêu Đồng nói: “Có thật không?”

Tiêu Đồng không nói nữa, mà xoay người, từ trong hốc tủ lấy ra một hộp đóng gói màu trắng, nhẹ nhàng đặt xuống ở trước mặt của Đường Khả Hinh, nói: “Đây là một phần quà nhỏ hôm nay Tổng Giám đốc chuẩn bị cho cô . . . . . .”

Đường Khả Hinh có chút ngạc nhiên nhìn cô một cái, cảm thấy tò mò đưa ngón tay ngọc thon dài, khẽ kéo sợi dây màu hồng phía trên, mở nắp hộp màu trắng, đột nhiên nhìn thấy một chiếc điện thoại di động màu trắng nằm ở trong dãy ruy băng màu tím, có vẻ rất đơn giản xinh đẹp, cô nở nụ cười cảm động, hốc mắt đỏ bừng, kích động đưa tay cầm nhẹ chiếc điện thoại di động kiểu dáng mới nhất muốn mở ra, chợt nhìn thấy trên màn hình điện thoại màu trắng là một nửa khuôn mặt của một cô gái đang ngủ say, hình ảnh đã xử lý thành màu vàng, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô giống như chú heo con màu hồng, thật đáng yêu.

“Ha ha ha. . . . . .” Đường Khả Hinh không nhịn được bật cười, hai mắt ngân ngấn nước mắt, nhớ tới hôm nay lúc cùng anh đi ra ngoài, mình ngủ thiếp đi, nhất định là chụp ảnh khi đó, cô lại không nhịn được bật cười, nhìn mình ngủ say trong màn hình, suy nghĩ lúc người đàn ông này chụp hình cho mình, khẳng định rất tỉ mỉ tìm đúng góc độ, mới lấy được lông mi dài như vậy, đáng yêu như vậy, thậm chí cô còn nhìn thấy được ánh mắt dịu dàng và hài hước của Trang Hạo Nhiên. . . . . .

Trong lòng của cô chậm rãi ấm áp, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sao phía ngoài cửa sổ, giống như thấy người kia đang nói với mình: “Mỗi người đều là vai chính trong cuộc đời mình, chỉ cần cô dụng tâm diễn vai mình thích là đủ rồi. . . . . .” giống như cô nghe được câu này, đột nhiên mỉm cười, suy nghĩ xem anh đang ở nơi nào?

Khách sạn Á Châu!

Khuôn mặt Trang Hạo Nhiên rất thối, không để ý mấy cầm thú sau lưng, sải bước đi về phía chiếc xe của mình.

Ánh đèn bên trong xe chợt lóe lên, máy chống trộm mở ra!

Trang Hạo Nhiên tức giận ngồi vào trong xe, kéo thắt dây an toàn, xoay vô lăng vừa muốn lái xe, lúc này, mới phát hiện hộc tủ trong xe, cái nút đèn thật nhỏ không có khóa, anh chớp mắt một cái, liền vươn tay ấn nhẹ xuống cái nút, hộc tủ chậm rãi mở ra, một cái hộp màu trắng trang nhã xuất hiện trước mặt của mình, anh sững sờ, liền vươn tay thò vào trong hộc, lấy cái hộp im lặng mở ra, thật sự là chiếc cà vạt mình muốn hôm nay, anh đột nhiên mỉm cười, nhớ tới hôm nay Đường Khả Hinh mở mui xe, mình tức giận đi ra ngoài trước, để lại cô ở trong xe. . . . . .

Anh cẩn thận nhìn cái hộp này, phát hiện nó hơi ướt, hai mắt của anh thoáng qua dịu dàng, nhìn chiếc cà vạt nằm yên bên trong, anh thở dốc một hơi, mới ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao, sâu kín nói: “Đường Khả Hinh! Ngày mai. . . . . . Cố gắng lên! !”

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *