Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0431

Chương 431: NƯỚC ANH

Khách sạn Amanda!

Sảnh tiệc xa hoa.

Hôn lễ vàng vợ chồng “Sử Mật An”, tân khách đến từ các nơi trên thế giới, rối rít nâng ly, mỉm cười, hoặc nhỏ giọng nói chuyện, ở đầu kia sàn nhảy là thập đại danh viện thế giới được thỉnh mời, đang nhẹ nhàng khiêu vũ.

Ở trong một đám thân sĩ mặc tây trang đen sang trọng, truyền đến cuộc nói chuyện thú vị của bọn họ.

Một nam sĩ người Anh tao nhã, mặc tây trang đen, đeo nơ màu đen sậm, đang cầm một ly “Edinburgh năm 1993”, nở nụ cười tao nhã, nhưng có một chút bất đắc dĩ nói: “Tất cả phụ nữ đều không biết, kim cương cũng chỉ là hợp chất cacbon mà thôi, thậm chí so hồng ngọc nó còn dễ thay đổi hơn, nhưng cố tình tất cả kim cương trên thế giới bị đế quốc De Beers gần như chiếm toàn bộ! Sau đó trả lại cho phụ nữ toàn thế giới lời nói dối có một không hai, cũng không biết trong kho kim cương chất đống như núi của bọn họ, chỉ thả ra một số ít chảy về phía thị trường quốc tế. Ngày ấy, tôi nói chuyện này với vợ của tôi, cô ấy không để ý tới tôi ba ngày, bởi vì cô ấy mới vừa mua vào một bộ ‘ngôi sao hải dương’ giá trị 3 triệu ”

Nam sĩ toàn trường rối rít ngẩng mặt bật cười.

Trang Hạo Nhiên mặc tây trang màu đen, áo sơ mi màu xanh dương, trước cổ áo đeo nơ màu trắng, đứng trong đám người, phong độ rất tao nhã, cử chỉ giống như một vị hoàng tử, lâu ngày không có trở về nước, sau khi trở lại, lập tức bị đám danh viện và đám công chúa khắp thành truyền giai thoại, tay nâng rượu đỏ “Đế Khang” năm 1999, cũng mỉm cười hết sức hấp dẫn, nhẹ nhấp một chút rượu.

“Hạo Nhiên. . . . . .” Một tân khách Nhật Bản, Đằng Nhất Lang nhìn Trang Hạo Nhiên, dùng tiếng anh lưu loát mỉm cười nói: “Nghe nói, anh đang bí mật mua vào một tiểu đảo ở Nhật Bản, thế nào? Muốn động đao ở Nhật Bản sao?”

“Làm sao anh biết?” Trang Hạo Nhiên nhìn Đằng Nhất Lang, mỉm cười nói.

“Tôi làm sao không biết?” Đằng Nhất Lang cười nói: “Ngày đó tôi ăn cơm cùng với quan chức Bộ ngoại giao Anh, trong lúc vô tình tán gẫu.”

“Thấy Xem ra thế giới này không có bí mật à?” Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói.

“Gần đây giá cổ phiếu Hoàn Á của anh lao dốc thê thảm, dường như bị ảnh hưởng mấy bài báo viết không tốt, tại sao cũng không thấy anh ra tay?” Đằng Nhất Lang nhìn Trang Hạo Nhiên, lại cảm thấy hứng thú cười hỏi.

Trang Hạo Nhiên cong nhẹ khóe miệng, nhẹ xoay tròn ly thủy tinh, quan sát nó màu sắc rượu, hai mắt phát ra ánh sáng mưu tính, nói: “Ở trên thế giới này, mỗi thứ đồ tốt, đều có hai mặt tương phản, khi nó xảy ra chuyện không tốt, sau lưng nhất định có vô số cơ hội và hi vọng đếm không hết.”

Mọi người cùng nhau im lặng nâng ly nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn mọi người, đột nhiên buông lỏng mỉm cười, nói: “Nếu như có bài báo viết không tốt, tôi sắp dùng lực lượng mạnh nhất tuyên truyền và giải thích, nói không chừng còn có thể giúp tôi một chuyện?”

Mọi người cùng nhau thán phục nở nụ cười.

“Tôi rất ưa thích lúc Thượng Đế sáng tạo ra nhân loại, cho bọn họ một dạng gọi trí nhớ gì đó! Đây mới thật là đồ tốt!” Trang Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười, nâng ly nói.

Mặc dù không hiểu. . . . . .

Mọi người lại cùng nhau nâng ly nói một câu: “Cạn ly!”

Đinh một tiếng, mọi người cụng ly với nhau !

“Đang nói chuyện gì?” Cố Di mặc váy dài cúp ngực màu da, đôi tay cất vào trong cánh tay Trang Hạo Nhiên, ngửa mặt phong tình vạn chủng nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên cúi đầu, dịu dàng nhìn cô, cảm tính nói: “Đang nói chuyện phụ nữ. . . . . .”

“Hả? Nói nghe một chút?” Cố Di bưng ly rượu đỏ nhân viên phục vụ đưa tới, giơ về phía các thân sĩ.

Mọi người cũng nâng ly cùng nhau giơ về phía cô, tỏ vẻ lễ phép.

“Đang nói chuyện phụ nữ mua kim cương cũng chỉ là hợp chất cacbon mà thôi” Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói.

Sắc mặt của Cố Di thu lại.

Mọi người cùng nhau nở nụ cười.

“Khiêu vũ với tôi. . . . . .” Cố Di lập tức lôi kéo Trang Hạo Nhiên đi khỏi những người đàn ông xấu kia, đi về phía sàn nhảy.

Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, giao ly rượu cho nhân viên phục vụ, Cố Di cũng để ly rượu xuống, đưa hai tay ra, nhẹ kéo cổ của anh, ngửa mặt, thật say đắm nhìn anh. . . . . .

Trang Hạo Nhiên nhẹ kéo eo của cô, cúi xuống, nhìn cô.

“Còn bao lâu nữa?” Cố Di nhìn anh, đột nhiên mềm mỏng hỏi.

“Hả?” Trang Hạo Nhiên không hiểu, nhìn cô, nhẹ nhàng bước theo nhịp, cùng với cô đi vào trong sàn nhảy.

“Còn muốn chơi bao lâu mới kết hôn, sinh con?” Cố Di nhìn anh, mềm mỏng hỏi.

Trang Hạo Nhiên bật cười, nói: “Cô hỏi như vậy là muốn gả cho tôi à?”

“Dĩ nhiên! Tôi vẫn luôn chờ đợi anh! Trên thế giới này không có bất kỳ người phụ nữ nào xứng với anh, ngoại trừ tôi ra!” Cố Di thật tự tin nhìn Trang Hạo Nhiên, hả hê mỉm cười.

“Ừ.” Trang Hạo Nhiên chỉ đáp lời cô!

“Nói thật! ! Anh không thể ở một mình cả đời chứ? Không nên nghĩ làm cha dượng người ta! ! Không được! ! Tôi sẽ sinh con cho anh!” Cố Di lại chặt cổ của anh, nhón chân lên muốn hôn anh!

Điện thoại di động vang lên.

Trang Hạo Nhiên lập tức buông cô ra, cười cười, liền lấy điện thoại di động ra, nhận máy, alô một tiếng. . . . . .

Điện thoại cúp máy.

Anh sững sờ, cầm điện thoại di động, thấy là điện thoại của Lâm Sở Nhai, đang suy nghĩ, xảy ra chuyện gì?

Không gian lại chuyển một cái!

Lâm Sở Nhai bất đắc dĩ nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .

Đường Khả Hinh ngồi ở trên ghế sa lon, sắc mặt tái nhợt, nước mắt lăn xuống nhìn anh, nắm điện thoại trong tay. . . . . .

“Khả Hinh. . . . . .” Tiêu Đồng gọi nhỏ.

Đường Khả Hinh tiều tụy không còn hơi sức, mệt mỏi cầm điện thoại di động, nhét vào trong ngực, yên lặng rơi lệ nói: “Bên nước Anh. . . . . . Bây giờ là buổi tối chứ. . . . . .”

“Ừ. . . . . .” Lâm Sở Nhai ngẩn người nhìn cô đáp.

“Đã không phải là người của một thế giới rồi, không có cần thiết đem vết thương tôi, để cho anh ấy gánh chịu. . . . . .” Đường Khả Hinh chớp mắt, nước mắt rơi xuống.

“Khả Hinh. . . . . .” Tô Lạc Hoành nhìn bộ dáng yếu ớt của cô, thật lòng khuyên giải: “Cô phải hiểu được, Tổng Giám đốc, mặc dù anh ấy đang ở nước Anh, nhưng tôi tin tưởng anh ấy vẫn rất quan tâm cô, thấy cô đau lòng như vậy, để cho anh ấy trò chuyện với cô, có thể sẽ tốt hơn? Đúng không?”

“Tôi không sao. . . . . .” Đường Khả Hinh nắm chặt điện thoại, nhìn Tô Lạc Hoành, hỏi: “Anh cảm thấy tôi đã xảy ra chuyện chỗ nào?”

Mọi người cùng nhau im lặng nhìn cô.

Đường Khả Hinh kiên cường lau đi nước mắt, nhưng vẫn ước nắm chặt điện thoại, dường như nghĩ nó như một người nào đó dịu dàng, vặn chặt nó, mới nghẹn ngào nói: “Chuyện của, tự tôi gánh chịu. . . . . . Nếu như chuyện gì tôi cũng lệ thuộc vào anh ấy, một ngày nào đó, anh ấy sẽ chán ghét tôi . . . . . Mặc dù có thể anh ấy đã chán ghét tôi, nếu không, sẽ không đi, cũng không liên lạc với tôi . . . . .”

“Khả Hinh. . . . . .” Tiêu Đồng cảm thấy đau lòng nhìn cô.

“Từ nay về sau, đường của tôi, tôi muốn đi một mình. . . . . . Nếu như mọi người thật quan tâm tôi, vì giữ cho tôi một chút tôn nghiêm cuối cùng, xin. . . . . . đừng quấy rầy anh ấy! Tôi nhờ mọi người. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn bọn họ, thật lòng nói.

Mọi người im lặng.

Đường Khả Hinh nhìn mọi người im lặng, hiểu ý của bọn họ, mới nhẹ nhàng trả điện thoại cho Lâm Sở Nhai. . . . . .

Lâm Sở Nhai im lặng nhận lấy.

Đường Khả Hinh nhẹ nhàng đứng lên, muốn đi ra ngoài. . . . . .

“Cô muốn đi đâu hả?” Tiêu Đồng đau lòng nhìn cô.

“Đến chỗ Vitas tiên sinh. . . . . .” Đường Khả Hinh lại lạnh nhạt nói.

“Cô không thể nghỉ ngơi một ngày sao?” Tiêu Đồng gấp gáp hỏi.

“Nghỉ ngơi làm gì?” Đường Khả Hinh lau khô nước mắt, nói: “Nghỉ ngơi một ngày, sẽ phải trừ một ngày lương, bị trừ điểm. Mặc kệ trên trái đất này không có người nào, thì nó vẫn xoay, chúng ta phải ăn cơm. . . . . . Huống chi, tôi còn có chuyện quan trọng hơn đi làm. . . . . .”

Trong đầu của cô xẹt qua hy vọng của cha, không còn hơi sức từng bước từng bước đi ra ngoài.

Mọi người cùng nhau đứng ở trong phòng làm việc, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Đường Khả Hinh từ từ đi ra khỏi phòng làm việc, cuối cùng không còn hơi sức đóng cửa lại. . . . . .

“Chuyện này làm sao bây giờ?” Tô Lạc Hoành có chút không có chủ ý nói: “Một chút nữa, cô ấy đi ra ngoài, chẳng may lại. . . . . . Gặp chuyện không may thì làm thế nào?”

“Đúng vậy! Anh nhìn cô ấy đi, trong chớp mắt có thể ngất xỉu!” Tào Anh Kiệt lại lo lắng nói.

“Để tự cô ấy. . . . . .” Tiêu Đồng lại nói.

Mọi người cùng nhau nhìn cô.

Tiêu Đồng nhớ tới lúc nảy Đường Khả Hinh bị khâu vết thương, tuyệt không biết đau, liền thở dài, nói: “Hiện tại cô ấy chỉ còn lựa chọn này, hãy để cho cô ấy quyền này đi. . . . . . Nếu không, cô ấy còn có cái gì?”

Mọi người im lặng.

Đúng lúc này điện thoại di động vang lên.

Lâm Sở Nhai cầm điện thoại di động lên, không còn hơi sức nhận máy, đáp: “Alô. . . . . .”

“Xảy ra chuyện gì?” Tiếng của Trang Hạo Nhiên truyền đến.

Lâm Sở Nhai ngẩng đầu nhìn mọi người.

Đám người Tô Lạc Hoành nhìn ánh mắt anh, cũng biết là điện thoại của Trang Hạo Nhiên, liền căng thẳng nhìn anh, xem anh nói như thế nào. . . . . .

“À. . . . . .” Lâm Sở Nhai sửng sốt một lúc, mới cười nói: “Không có việc gì . . . . . . Nhớ anh thôi. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên cầm điện thoại di động, đứng ở hành lang thật dài phong cách cổ xưa, một tay cắm túi quần, vẻ mặt thản nhiên, cười nói: “Cái gì? Nhớ tôi? Gọi điện thoại cho tôi?”

“Đúng vậy, không cho sao! ?” Lâm Sở Nhai nói với anh! !

“Muốn cút ra khỏi Hoàn Á đúng không?” Trang Hạo Nhiên gầm nhẹ xong, trong chớp mắt cúp điện thoại, xoay người vừa muốn đi vào bên trong, hai mắt lại hiện lên một chút nghi ngờ.

***

Tòa nhà Phòng Kinh doanh rượu.

Vitas lại dẫn Đường Khả Hinh vào kho rượu.

Vẻ mặt Đường Khả Hinh bình tĩnh đi vào, nhìn từng chai rượu đỏ, ở trong ánh đèn, lóe ra ánh sáng say lòng người, cô yên lặng nhìn. . . . . .

Vitas lại cầm một rượu đỏ gần 120 năm, nhanh chóng mở ra, lại bắt đầu giải rượu.

Một mùi hương khói than đốt rừng như ảo mộng lan tỏa toàn bộ không gian.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, hai mắt dịu dàng khẽ chớp, giống như ngửi được mùi hương say lòng người, một cảm giác bi thương vây quanh mình, giống như cảm nhận được tình cảm nồng đậm của người thợ nấu rượu, chôn giấu ở trong không gian, rất bất đắc dĩ và tan nát cõi lòng. . . . . .

Vitas quay mặt sang, ánh mắt sắc bén nhìn cô.

Đường Khả Hinh đang mệt mỏi, lại ngửi được một chút mùi rượu đỏ, cả người giống như nhẹ nhàng, không biết người đang ở phương nào.

Vitas giải rượu xong, cầm ly màu hồng, rót hai ly rượu, đưa về phía Đường Khả Hinh, nói: “Gặp phải chuyện đau lòng rồi hả ?”

“Vâng . . . . .” Đường Khả Hinh đáp nhẹ, nhận lấy ly rượu.

“Rất đau?” Vitas hỏi.

“Không có cảm giác. . . . . .” Sắc mặt của Đường Khả Hinh tái nhợt, sâu kín nói.

“Cạn ly!” Vitas nhìn cô, nâng ly.

Đường Khả Hinh cũng sâu kín nâng ly, tâm trạng trầm tĩnh đến đáng sợ. . . . . .

“Chính là như vậy” Vitas lại cười nói.

“Hả?” Đường Khả Hinh nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn ông.

“Nhận lấy cái ly, chính là phải ở loại trạng thái này. . . . . . . . .” Vitas hài lòng nói.

“À?” Đường Khả Hinh không hiểu nhìn ông, hỏi: “Trạng thái gì?”

Vitas nhìn Đường Khả Hinh, cười nói: “Buông lỏng chính mình, bản thân bình tĩnh, không úy kỵ, không cứng rắn, không chờ mong, mới có thể làm cho rượu đỏ sinh ra cảnh giới cao nhất!”

Hai mắt Đường Khả Hinh sáng lên!

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *