Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0455
“Chuyện này. . . . . .” Cô ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn Như Mạt.
Như Mạt nhìn cô, cười khẽ nói: “Đây là vé máy bay, tôi sắp sửa đi Luân Đôn vào tháng sau. . . . . Mặc kệ tôi có thể sống hay không, tôi cũng sẽ đi Luân Đôn. . . . . .”
Đường Khả Hinh sững sờ nhìn cô.
“Thật ra lúc này, tôi đã không sao rồi, rốt cuộc biết anh ấy yêu ai rồi. . . . . .” Như Mạt nhìn Khả Hinh, thật lòng mỉm cười nói.
Đường Khả Hinh im lặng nhìn cô.
Như Mạt hơi quá mức, nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt lộ ra một chút ánh sáng ảm đạm như sinh mạng dần dần biến mất, nói: “Tôi chỉ biết, cho dù anh ấy yêu tôi, nhưng ở trong cuộc đời của anh ấy, tôi đã dần dần nặng nề. . . . . .”
Hai mắt Đường Khả Hinh xẹt qua một chút ảm đạm, cúi đầu.
Như Mạt nhìn tới trước, ánh mặt trời chiếu vào gốc cây nào đấy không biết tên, ánh mắt lộ ra mênh mông, cười khổ nói: “Hạnh phúc của phụ nữ vốn rất mỏng manh, huống chi, ở trong mắt người khác, tôi là hồng nhan. . . . . . Lúc ấy được thu nhận nuôi dưỡng, nhưng bản thân tôi đột nhiên được hạnh phúc, trong lòng cũng thấp thỏm bất an, bây giờ suy nghĩ lại, tất cả mọi chuyện hôm nay là tôi nên gánh chịu, bởi vì khi hạnh phúc tới, bản thân tôi lại sợ hãi, nhưng mà sợ hãi cũng chỉ vì yếu ớt.”
Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, đón gió mát trong lành, cảm giác sợi tóc nhẹ nhàng quét qua vết sẹo bên má trái.
Như Mạt chậm rãi quay đầu, nhìn nữa khuôn Đường Khả Hinh, cười khẽ nói: “Cô thật đáng yêu. . . . . .”
Đường Khả Hinh quay mặt sang, nhìn cô.
Như Mạt lộ ra nụ cười ảm đạm nhưng dịu dàng, nhìn cô nói: “Nhìn cô thì biết là cô gái rất kiên cường, giống như chuyện gì cũng không có cách nào đánh ngã cô.”
Đường Khả Hinh cười khổ.
“Không giống tôi . . . . .” Như Mạt quay mặt sang, nhìn tới trước, hơi mất mát nói: “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng sẽ rất thuộc vào người khác, giống như Hạo Nhiên nói, yếu đuối là một loại sinh tồn rất đáng sợ, anh ấy bảo cho tôi học kiên cường, thử buông Thiên Lỗi ra, không nên liên lụy cuộc đời của anh ấy. . . . . .”
Đường Khả Hinh hơi sững sờ nhìn cô.
Như Mạt quay đầu nhìn Khả Hinh, mỉm cười nói: “Trong cuộc đời này của tôi, chuyện may mắn nhất chính là biết hai người đàn ông, một là Thiên Lỗi, một là Hạo Nhiên. . . . . .”
Cô dịu dàng đưa ngón tay cầm tấm vé máy bay, ở dưới ánh mặt trời chiếu rọn, nhẹ nhìn hai chữ “Luân Đôn” trên tấm vé máy bay, lộ ra một chút dịu dàng yếu ớt, giống như một đứa bé sắp bị bỏ rơi, đột nhiên mỉm cười, hai mắt rưng rưng, nói: “Lúc tôi còn nhỏ, xem Hạo Nhiên như đứa em trai, từ lúc tôi biết anh ấy tới nay, anh ấy vẫn luôn là niềm vui của tôi, lúc tôi và Thiên Lỗi gây gổ, anh ấy luôn ở bên cạnh tôi, an ủi tôi, khuyên tôi. Tiếc rằng Thiên Lỗi quá bá đạo, vẫn không muốn để cho anh ấy đến gần tôi nhiều, nhưng mặc kệ xảy ra chuyện gì, Hạo Nhiên luôn ở trong khe hở, xuất hiện tại trước mặt của tôi, cho tôi vui vẻ và an tâm.”
Nói đến Trang Hạo Nhiên. . . . . .
Hai mắt Đường Khả Hinh khẽ xoay tròn, cô biết Trang Hạo Nhiên luôn rất yêu người chị này.
Hai mắt Như Mạt dịu dàng nhìn tấm vé máy bay, mỉm cười nói: “Trong khoảng thời gian này, lúc tôi sắp sửa mất tất cả như thế, Hạo Nhiên nói với tôi, thử dũng cảm một chút, thử buông tay, đi khỏi nơi này, đến nước Anh, anh ấy chấp nhận làm bạn với tôi một ít thời gian, cho đến khi tôi bình phục, có lẽ anh ấy còn chưa có nói ra lời chết chóc. . . . . .”
Đường Khả Hinh có chút khiếp sợ.
Như Mạt nhìn chằm chằm con số và thời gian trên vé máy bay, hai mắt lộ ra qua một chút không nở, nhưng càng mờ mịt tuyệt vọng mà đối mặt sinh mạng, cô càng chảy nước mắt, ngẩng đầu lên, nhìn Khả Hinh, mỉm cười nói: “Cho nên, ngày ấy, tôi đoán chừng Thiên Lỗi rất khổ sở là bởi vì anh muốn chia tay với tôi.”
Đường Khả Hinh có chút căng thẳng nhìn cô.
Hai mắt Như Mạt dịu dàng nhìn cô, trên mặt lộ ra một loại hâm mộ và khát vọng, cười nói: “Anh ấy muốn chia tay với tôi, cho nên ngày hôm đó rất khổ sở. Cô phải hiểu, chúng tôi đã yêu nhau trải qua hơn hai mươi năm giống như người thân, anh muốn chia tay với tôi, đây là một chuyện mở miệng muôn vàn khó khăn, huống chi, tôi là một người sắp chết? Nhưng ngày ấy, tôi quá gấp gáp, tôi quỳ xuống van cô, là tôi không nên. . . . . .”
Cô có chút hối hận, cúi đầu, nhìn tấm vé máy bay, cười khổ nói: “Nhưng cô không có cách nào hiểu, bởi vì tôi biết mình sắp đi khỏi, cái loại tâm trạng khẩn cấp, khẩn cấp khát vọng anh ấy hạnh phúc. Anh ấy thật. . . . . . Là một người đàn ông rất tốt rất tốt, lúc ấy tôi chia tay với anh ấy, kết hôn với Vĩ Nghiệp, anh ấy đau khổ một thời gian thật dài, thật dài, mặc dù anh ấy không hiểu được, mặc dù anh ấy hận tôi, nhưng vẫn tôn trọng tôi, không gây áp lực cho tôi, lựa chọn không gặp tôi nữa, nếu như không phải bởi vì tôi vô dụng, lúc hôn nhân không hạnh phúc, không nhịn được khổ sở tưởng nhớ, chạy đến nhà anh ấy, khổ khổ cầu xin anh ấy, anh ấy có thể sẽ không chịu đựng thân phận người thứ ba. . . . . .” (con quỷ đang mắng người).
Đường Khả Hinh không lên tiếng, chỉ cảm thấy tâm trạng có chút nặng nề.
“Tôi liên lụy anh ấy nhiều năm, đều là tôi không tốt, bởi vì tôi lợi dụng tình yêu cuồng nhiệt và sự lòng trung thành của người đàn ông này.” Như Mạt hối hận nói: “Tại sao tôi cũng chưa từng nghĩ tới, tình yêu lúc trước của tôi và anh ấy cũng sẽ rơi rụng mãi mãi, mà không cần muốn cùng anh ấy dắt tay nhau đi vài ngày, cho dù cùng anh đi đến cuối cuộc đời, cũng chẳng qua là mấy chục năm thời gian, đối mặt với trời đất vĩnh hằng, đây là bực nào ngắn ngủi? tất cả. . . . . . Đều do tôi quá mức ích kỷ.”
Một cơn gió nhẹ thổi qua.
Giờ ngọ ánh mặt trời có chút nóng bỏng, mãnh liệt chiếu vào trên người hai cô gái.
Bóng dáng của Như Mạt, giống như ánh sáng thiên đường sắp bị thượng đế thu lại.
Đường Khả Hinh giống như sắc màu rực rỡ của thế gian, sắp được thượng đế tô lên.
“Xin. . . . . .” Như Mạt quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt có chút dịu dàng biết ơn, nhẹ nhàng nói: “Xin cô nhất định phải làm cho Thiên Lỗi hạnh phúc, bởi vì nhiều năm qua, tôi mang cho người đàn ông này rất nhiều khổ. Cũng xin cô yên tâm ở bên anh ấy, tôi sẽ không trở thành người thứ ba giữa các người, càng sẽ không quấy rầy tình yêu của các người, tôi cũng tin tưởng, cô có sức hấp dẫn có thể làm cho anh ấy yêu cô hơn, càng vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn. . . . . . Bỏ qua cho chuyện của tôi, cũng đừng dễ dàng buông tha anh ấy, lại càng không phải sợ tình yêu, thật ra đối mặt với tình yêu, ai cũng có khó khăn nặng nề, đúng không?”
Đường Khả Hinh nhìn cô, thật lòng khuyên nhủ, không biết nên nói gì.
Như Mạt nhìn cô thật sâu, đột nhiên mỉm cười, lòng như tro tàn quay đầu đi, ánh mắt dịu dàng nhìn thế giới tươi sáng xung quanh, cỏ xanh biếc, cây cao cao, hoa hồng hồng, còn có những đứa bé kia vui vẻ chơi đùa, sâu kín nói: “Thế giới này thật là xinh đẹp, lúc tôi còn đứa bé đã từng oán trách số mạng bất công với mình, nhưng gần đây tôi mới hiểu được. . . . . . Khi cô phát hiện mình không có giầy mang, một số người khác không có đôi chân. . . . . . và Sinh mạng, phải biết bằng lòng và biết đủ, càng phải biết ơn. . . . . .”
Hai mắt Đường Khả Hinh khẽ đỏ thắm.
Như Mạt cảm giác buồng tim của mình gần đây lại co rút, sắc mặt dần dần tái nhợt nói: “Xin tha thứ cho người đàn ông kia đi. Nếu như yêu anh ấy, càng kiên định hơn ột chút, anh ấy sẽ làm cho cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới. Tôi . . . . . đã từng hạnh phúc như vậy. . . . . . . . .”
Đôi tay nắm chặt dây túi xách. Trái tim Đường Khả Hinh nhất thời không ngừng phập phồng, cũng cảm thấy đau đớn, cũng không biết mình đau cái gì, chỉ là từ từ không thở nổi.
“Hôm nay thế giới của tôi, tình yêu đã không còn quan trọng nữa, bởi vì tôi đã từng coi trọng tình yêu, cho nên rơi vào kết quả hôm nay. . . . . .” Như Mạt cười khẽ, giống như hiện tại sinh mạng sắp biến mất, đôi tay đặt nhẹ trên ghế, đứng lên, một trận gió bay tới, phất lên váy dài chiffon của cô, quét qua mái tóc đen nhánh đến eo, thậm chí quét qua khuôn mặt tái nhợt của cô. . . . . .
Cô sâu di chuyển bước chân, đi về phía trước, vừa đi vừa để lại một câu: “Nếu như cuộc sống có thể làm lại, tôi khát vọng giống như cô, phải có giấc mộng của mình, tình yêu có thể từ từ quay lại. . . . . .”
Đường Khả Hinh căng thẳng ngẩng đầu lên, nhìn cô.
Như Mạt không nói gì thêm, nắm tấm vé máy bay, sắc mặt tái nhợt, mang theo mất mát và thất vọng đối với sinh mạng, dần biến mất ở sân cỏ.
Dường như qua thật lâu thật lâu, người kia giống như chưa từng nói chuyện với mình, âm thanh mới vừa thoáng qua chỉ là tiếng gió.
Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, nhìn một góc vườn hoa, đã không thấy người kia, hai mắt của cô rưng rưng, vội vã đứng lên, tìm Như Mạt khắp nơi. . . . . .
Cô không còn đó.
Đường Khả Hinh có chút gấp gáp, tìm kiếm khắp nơi, nhìn khắp nơi, nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào gọi nhỏ: “Như Mạt tiểu thư. . . . . .”
Thế giới này thật là xinh đẹp, lúc tôi còn đứa bé đã từng oán trách số mạng bất công với mình, nhưng gần đây tôi mới hiểu được. . . . . . Khi cô phát hiện mình không có giầy mang, một số người khác không có đôi chân. . . . . . và Sinh mạng, phải biết bằng lòng và biết đủ, càng phải biết ơn. . . . . .
“Như Mạt tiểu thư. . . . . .” Đường Khả Hinh bước nhanh về phía trước, trải qua cầu hình vòm, đi ra vườn hoa nhỏ, đi về phía khu nội trú, mọi người đều là người bị thương, mặc quần áo bệnh nhân màu trắng, đi qua đi lại, bọn họ bị thương, cho nên mới đi vào, mà tại nơi này, mình từng tổn thương một người sắp mất đi sinh mạng, bọn họ đã bị thương và tuyệt vọng đến mức nào? Cô thật hối hận, thật hối hận, khổ sở tìm kiếm, rơi lệ tìm kiếm. . . . . .
Cô chạy thật nhanh, lúc muốn đi qua sân cỏ, cũng đang trải qua một gốc cây tương tư, ngừng lại, chậm rãi xoay người. . . . . .
Lúc này Như Mạt, dùng sợi dây màu hồng buộc lên tóc xoăn dài đen nhánh, giống như một cô gái mát mẻ xinh đẹp động lòng người, đứng ở trước mặt một đứa bé, cười dịu dàng, rất hiền lành nhìn đứa bé trước mặt, nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao em mình chạy lung tung? Mẹ đâu?”.
Cô bé mấy tuổi, ôm bong bóng, nhìn chị gái trước mặt, nói: “Đi mua bánh cake cho em rồi. . . . . .”
Như Mạt khẽ mỉm cười, đôi mắt mộng mơ sáng lấp lánh, giống như cô gái mười tám tuổi, bởi vì trái tim kia, cô cũng không có trải qua tuổi thanh xuân . . . . . . Bởi vì sinh mạng đã sớm mịt mờ. . . . . . Lúc này, cô buông bỏ tình yêu quan trọng nhất trong cuộc đời, nhìn đứa bé trước mặt, nở nụ cười, thật rạng rỡ. . . . . .
Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn cô, nhưng không có đi qua. . . . . .
“Vậy sau này em đi dạo, phải cẩn thận chút, biết không? Đừng té ngã. . . . . .” Như Mạt mỉm cười nói xong, vươn tay, nhẹ nhàng chỉnh sửa mái tóc ngắn cho nó một chút, mới dịu dàng đứng lên, xoay người nhìn thấy Đường Khả Hinh, cô sửng sốt. . . . . .
Trong lòng của Đường Khả Hinh đau nhói, nước mắt từng viên lăn xuống, lại nói không ra lời. . . . . .
Như Mạt nhìn Khả Hinh, đột nhiên giống như người chị, bật cười, nói: “Về sớm một chút đi. Mùa thu tới, hơi lạnh, sau này, đừng mặc quần áo mỏng manh như vậy. . . . . .”
Cô nói xong, liền nhẹ như gió, nhạt như mây, xoay người đi vào khu nội trú.
Đường Khả Hinh gấp rút muốn tiến lên một bước, nhưng khi nhìn hướng bóng lưng của cô, đột nhiên không có cách nào tiến lên, từ trong đáy lòng vang lên tiếng nói nhỏ, thật lòng nghẹn ngào nói: Như Mạt tiểu thư, mặc kệ tôi và Tưởng Thiên Lỗi đi con đường nào, nhưng hôm nay, chị để cho tôi hiểu, chị thật sự là người yêu tri âm của anh ấy . . . . . .
Related Posts
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1221
Không có bình luận | Th2 4, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0953
Không có bình luận | Th2 3, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0389
Không có bình luận | Th1 31, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0532
Không có bình luận | Th2 1, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.