Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0470

Chương 0470: XUNG QUANH CŨNG YÊN TĨNH

Sáng sớm.

Đầu xuân, ánh mặt trời vô cùng dịu dàng, nhẹ nhàng quét ở trên thảm cỏ, một mảnh màu vàng kim.

Căn phòng nhỏ trang nhã truyền đến một chút tiếng thở dốc nhỏ nhỏ.

Đường Khả Hinh đắp chăn nằm nghiêng ở trên giường, ngủ ngon, hai mắt nhắm lại, lông mi thật dài.

Ngoài cửa sổ, trong sân nhỏ truyền đến âm thanh gãy vỡ nho nhỏ, một mùi gạo nhẹ nhàng bay tới. Nửa bên mặt cô đã vùi vào trong chăn, nhẹ nhíu mày. Mùi gạo giống như khói, vẫn nhẹ nhàng từng đợt bay tới.

Rốt cuộc, Đường Khả Hinh đang nhắm hai mắt, lông mi di động, nhẹ nhàng mở mắt, tiếp xúc được một vệt ánh mặt trời bị ngăn ở bên ngoài cửa sổ thủy tinh, lại tạo thành ánh sáng chói mắt giống như viên hồng ngọc, cô không cách nào thích ứng, chớp mắt, rúc khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong chăn, suy nghĩ bắt đầu dần dần hiện lên, bức trang ghép hình cô gái, xuất hiện tại trong đầu, ngày hôm qua Trang Hạo Nhiên tìm đến mình, không phải nằm mơ.

Đường Khả Hinh đột nhiên bình tĩnh, mở hai mắt lim dim, hơi nâng thẳng người, nhìn không gian yên tĩnh xung quanh gian phòng, nhìn lại bên cạnh trống trơn giường nệm, tay nhẹ phủ đến một gối đầu mềm mại khác, hơi ấm đã sớm tiêu tán.

Anh đi đâu?

Đường Khả Hinh nhẹ nhàng ngồi dậy, cũng không nhớ mình thiếp đi như thế nào, cô muốn vén chăn xuống giường, lại thấy chăn đắp lên trên người mình thật dầy, một cái chăn lông, sau đó là tấm ga giường thật mỏng.

Đường Khả Hinh cười, có chút gấp gáp rời giường, đi vào trong phòng tắm trước, nhanh chóng rửa mặt, sau đó chỉ mặc váy len dài mỏng màu đen, cầm một khăn choàng kẻ sọc màu xám, khoác lên trên người của mình, nhanh chóng xuống lầu.

Cửa trước biệt thự màu hồng mở ra.

Đường Khả Hinh đứng ở bên cửa, có chút kinh ngạc nhìn Trang Hạo Nhiên đứng trên đất trống đầu kia, mặc áo trắng và quần tây màu trắng, xắn ống tay áo, lộ ra cánh tay to lớn, ngồi xổm trước giá gỗ dựng lên đã buộc chặt, nhìn nồi đất đặt nằm giữa hai bên cạnh thanh giá, bên trong cháo gà sôi ùn ục, anh khẽ mỉm cười, lấy thêm cây củi khô, ném vào đống lửa ở dưới nồi đất, để cho nó cháy hừng hực . . . . . .

Đường Khả Hinh sửng sốt, đôi tay nắm chặt áo khoác, đạp lá khô thật dầy trên đất, đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, ngạc nhiên hỏi: “Tổng Giám đốc. . . . . . anh đang. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên quay mặt sang, hai mắt nóng bỏng nhìn Đường Khả Hinh, đẹp trai cười, nói: “Đã dậy rồi hả ?”

“Ừm. . . . . .” Đường Khả Hinh tùy tiện đáp, sau đó trở về đống lửa trước mặt, nhìn nồi đất treo ở giữa, bên trong cháo đang sôi hết sức thơm, liền có chút tò mò hỏi: “Trong nhà có phòng bếp rất tốt, anh không dùng, tại sao muốn như vậy?”

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, chỉ cười, đem cây củi mình bổ ra, ném vào dưới đáy nồi, mới nói: “Lúc tôi dậy sớm, thuận tiện đi dạo hoàn cảnh xung quanh một chút, phát hiện ở đầu kia khu vườn, có một vài gia đình sống, vườn rau của bọn họ có thể trồng không ít kỷ tử, còn có nuôi không ít gà núi, tôi liền đi qua nói chuyện với bọn họ một lát, mua một chút kỷ tử, cùng một con gà trở về, thấy khắp núi củi khô rất tiếc, cô phải biết, truyền thống người Trung quốc chúng ta nấu ăn bằng cách đốt than và củi, sẽ có mùi thơm đặc biệt, tôi liền dựng lên một cái giá để nấu một chút.”

Đường Khả Hinh nghe vậy, đứng ở trước nồi thơm ngát, nhìn bên trong, còn nổi lên một chút màu trắng giống như khoai tây, liền tò mò hỏi: “Vậy. . . . . . Thứ màu trắng là . . . . .”

“Củ từ.” Trang Hạo Nhiên nói xong, liền cầm một cái thìa nhỏ bên cạnh, múc nhẹ một chút cháo mềm, nhẹ nhàng nếm xong, cười hài lòng, lại múc một chút, đưa lên môi thổi mấy cái, mới đưa đến bên môi Đường Khả Hinh, dịu dàng mà cưng chìu nói: “Nè, nếm thử một chút.”

Gió, rất lạnh.

Đường Khả Hinh đón gió, nếm thử một chút cháo thơm ngát, chợt cảm thấy cháo mịn, vào miệng có mùi thơm đặc biệt nói không ra được. . . . . . Cô có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, hỏi: “Ăn rất ngon…!!. thêm một chút củ từ, cháo mịn hơn. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn Đường Khả Hinh nhắc tới thức ăn thì ánh mắt trong suốt, anh đột nhiên mỉm cười, đi về phía bên cạnh giá gỗ, cầm lấy cái ghế nhỏ, đặt ở bên cạnh bếp lửa, nói: “Ngồi đi, buổi sáng xuân, ăn chút cháo nóng, rất thoải mái.”

Đường Khả Hinh vừa nhìn anh, vừa mỉm cười ngồi xuống, nâng nhẹ váy dài.

Trang Hạo Nhiên cầm chén lên, múc một chén cháo nóng hổi, đưa tới trước mặt của Khả Hinh.

Khả Hinh vui vẻ nhận lấy, cầm cái muỗng, khuôn mặt tươi cười đáng yêu khuấy cháo, theo bản năng ngửi mùi vị một cái, rất thư thái. . . . . .

Trang Hạo Nhiên cười, lại cầm một cái tô, múc một tô thật to, đặt ở trong khay, bưng đi về phía bên ngoài hàng rào.

“Anh đi đâu?” Đường Khả Hinh nhìn anh, ngạc nhiên hỏi.

“Đưa ra cho hai vệ sĩ trai đẹp đứng ở ngoài cửa, giữ một buổi tối, rất mệt !” Trang Hạo Nhiên nói xong, trực tiếp bưng tô cháo đi khỏi.

Đường Khả Hinh xoay người, nhìn bóng lưng cao lớn của Trang Hạo Nhiên, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh lúc cha kết thúc công việc vào đêm khuya, nhìn nguyên liệu nấu ăn còn sót lại của khách sạn, ngày mai sẽ hư, thích làm một ít món ăn, đưa ra bên ngoài cho mọi người ăn, ôn hòa nói: “Làm việc vất vả. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên trở lại rất nhanh, cùng ngồi trên băng ghế, cầm chén lên, múc một chén cháo, cũng thật đói, ăn rất chăm chú.

Đường Khả Hinh lẳng lặng nhìn anh.

“Nhìn cái gì?” Trang Hạo Nhiên múc một cục thịt gà, đưa đến trong chén Đường Khả Hinh, hỏi.

Đường Khả Hinh cười khẽ, tiếp tục ăn cháo.

Lúc này điện thoại di động vang lên.

Trang Hạo Nhiên vừa ăn cháo nóng, vừa lấy điện thoại di động ra, mở ra màn hình, nhìn mã số gọi tới, nhận máy, đáp: “Ừ. . . . . .”

Tiếng của Tiêu Đồng truyền đến.

Trang Hạo Nhiên rất yên lặng nghe.

Đường Khả Hinh bưng cháo nóng, vừa ăn vừa nhìn Trang Hạo Nhiên.

“Được, tôi lập tức trở lại.” Trang Hạo Nhiên đáp lời, liền cúp điện thoại.

Trái tim Đường Khả Hinh khẽ nhảy lên, nhìn anh, nói: “Anh. . . . . . Phải đi về rồi?”

“Ừ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên đáp lời, rất nhanh ăn xong chén cháo, thật có chút gấp gáp.

Đường Khả Hinh lập tức nhạt nhẽo vô vị, nhìn Trang Hạo Nhiên cúi đầu ăn cháo cũng rất đẹp trai, cô không nở, lẳng lặng nhìn anh.

“Chừng nào cô đi?” rốt cuộc Trang Hạo Nhiên hỏi.

Đường Khả Hinh nghĩ đến đi khỏi chỗ này, trong lòng vẫn có chút chùng bước, cúi đầu, im lặng không lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng ăn xong chén cháo, nhìn bộ dáng cô im lặng, cũng không có miễn cưỡng cô, chỉ hơi cười nói: “Không có chuyện gì, muốn cô lập tức tiếp nhận tôi…, có thể có chút miễn cưỡng. Cô ở nơi này nghỉ ngơi mấy ngày nữa, tôi có thời gian sẽ tới thăm cô, được không?”

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn anh, cười dịu dàng.

Trang Hạo Nhiên thật sự không có thời gian, liền nhanh chóng đứng lên, vỗ nhẹ bả vai của cô, lại đi về phía ngôi biệt nhỏ.

Đường Khả Hinh cũng buông chén xuống , đứng lên, đi về phía nhà, nhưng vừa đi đến cửa, đã thấy Trang Hạo Nhiên vẫn mặc quần áo của Tô Thụy Kỳ, khoác thêm tây trang màu đen của mình, có chút gấp gáp đi ra, nói nhanh: “Cô ở nơi này, buổi tối ngủ, nhớ đóng cửa sổ, đắp kín chăn, không nên quá lười, nếu như có thời gian, tự mình làm gì đó ăn. Sắc mặt mới tốt, mấy ngày nữa tôi tới, nếu như cô tiều tụy, tôi không tha cho cô đâu.”

Trái tim Đường Khả Hinh không ngừng phập phồng, đi theo anh đi ra vườn, đôi tay cũng níu chặt quần áo, nói: “Anh thay lại quần áo ở chỗ này, tôi sẽ giặt sạch sẽ, phơi khô cho anh. . . . . .”

“Ừm!” Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi tới bên cạnh xe, hai vệ sĩ canh giữ ở trong vườn, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên cũng đã hơi cung kính gật đầu.

“À. . . . . .” Đường Khả Hinh đi theo sau lưng anh, lại nói nhanh: “Anh…anh, lần sau anh tới, anh muốn ăn cái gì? Tôi làm cho anh. . . . . .”

“Tùy tiện!” Trang Hạo Nhiên lấy chìa khóa bảo vệ, nhấn nhẹ, mở chiếc Audi Pikes Peak, anh nhanh chóng đi tới, ngồi vào ghế.

“Anh không thể nói tùy tiện, đến lúc đó tôi không biết chuẩn bị cái gì cho anh!” Đường Khả Hinh đi tới bên cửa sổ, nhìn người anh đã lái xe, chuẩn bị đi khỏi, trái tim lại nhảy lên, căng thẳng nói.

Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh ở phía ngoài cửa sổ nhìn mình, ánh mắt căng thẳng mờ mịt, chợt mỉm cười, nói: “Vậy thì. . . . . . Làm một chút sushi dưa xanh đi. Lần trước làm ăn thật ngon.”

“Đó là để bạch tuộc, hay để. . . . . . Để. . . . . . Để lươn nướng?” Đường Khả Hinh nhìn anh đã lái xe, có chút căng thẳng hỏi.

“Lươn đi!” Trang Hạo Nhiên nhìn cô mỉm cười, từ từ buông thắng xe, cho xe chạy tới phía trước, nói: “Mau trở về đi, thời tiết rất lạnh.”

Đường Khả Hinh đứng ở một bên, nhìn anh thật chặt, đi theo xe đi về phía trước.

Trang Hạo Nhiên đạp chân ga, cho xe chạy thẳng đi phía trước, theo bản năng liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, Đường Khả Hinh mặc váy dài màu đen, bên ngoài khoác khăn choàng kẻ sọc, đón gió xuân giá rét, đứng ở trên lá vàng, nghiêng người nhìn theo mình, bóng dáng thật cô đơn, anh không lên tiếng, cầm tay lái, tiếp tục lái xe chạy đi. . . . . .

Đường Khả Hinh nhìn xe đi xa dần, hai mắt lập tức đỏ bừng, toàn bộ thế giới, đột nhiên cô đơn.

Trang Hạo Nhiên cầm tay lái, nhìn đầu đường núi giao nhau ở phía trước, hai mắt anh xoay tròn, nắm chặt tay lái, cắn răng đạp chân ga. . . . . .

Nước mắt Đường Khả Hinh chảy xuống, cảm thấy xe sắp rời khỏi, cúi đầu xuống, vừa muốn xoay người đi khỏi.

“Chi . . . . . .. . . . . .” một tiếng thắng gấp, ở phía trước truyền đến.

Đường Khả Hinh trở nên kích động xoay người, nhìn thấy chiếc Audi Pikes Peak dừng ở trước đường giao nhau, cô sửng sốt.

Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ lái xe, dừng xe, đi xuống xe, đứng bên cạnh sườn xe sáng chói, nhìn bóng dáng nho nhỏ của Đường Khả Hinh đứng ở phía trước, anh chợt bất đắc dĩ mỉm cười, cất bước đi về phía cô.

Đường Khả Hinh đứng ở giữa trời gió lạnh, nghi ngờ nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười, từng bước từng bước, đạp đoạn đường bùn đất, đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, đau lòng nhìn cô gái này, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, hai mắt tràn nước mắt, nói: “Được rồi, cùng tôi đi về. . . . . .”

Nước mắt trong đôi mắt to mơ mộng của Đường Khả Hinh nhanh chóng chảy xuống, kích động nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ mỉm cười, đi tới trước mặt cô, ôm nhẹ cô vào trong ngực, nói: “Chúng ta đi về trước, thu dọn hành lý của cô lúc tới đây, còn có mô hình tối hôm qua chúng ta làm, tiếp, tôi nắm chặt tay của cô, cùng cô đi về nhà. . . . . .”

Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực của anh, nghe anh nói như vậy, ấm áp, nước mắt chảy xuống, nghẹn ngào không lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên hở dài một hơi, tay nhẹ phủ cái ót cô, cười khổ nói: “Xem ra trách nhiệm làm anh trai chống đỡ còn chưa đủ. Phải làm cha của cô mới được. . . . . .”

Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, dựa sát vào ở trong ngực anh, mặt dán chặt vào lồng ngực anh, nghe nhịp tim đập, trong lòng từ từ yên ổn.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *