Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0473

Chương 0473: QUYẾT ĐỊNH

Dư quang ánh trời chiều vẫn còn sáng chói!

Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ, hai người khóc cười, cùng đỡ nhau đi trở về phòng trọ nhỏ.

“Chân còn đau không?” Nhã Tuệ có chút đau lòng nhìn Đường Khả Hinh hỏi.

Đường Khả Hinh nhìn Nhã Tuệ, cười khẽ nói: “Không có việc gì, chậm một chút là được.”

Trang Hạo Nhiên đứng ở đầu kia, nhìn hai người bạn thân vừa nói vừa cười cùng đi trở lại, anh cũng cười đi tới, nhìn họ nói: “Theo cách đi của các người, đến ngày mai cũng chưa về nhà được.”

Hai người đồng thời dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, đột nhiên khom người bế ngang cả người Đường Khả Hinh, ôm vào trong ngực.

Đường Khả Hinh không nhịn được vươn tay, ôm cổ của anh, không khỏi xấu hổ cúi thấp đầu.

Trang Hạo Nhiên có chút lúng túng.

Nhã Tuệ im lặng nhìn hai người bọn họ, cười nói: “Các người làm sao vậy?”

“À?” Trang Hạo Nhiên và Khả Hinh cùng nhau quay đầu, nhìn cô, hỏi: “Chuyện gì?”

“Tôi hỏi hai người làm sao vậy? Tại sao xấu hổ như vậy?” Nhã Tuệ bật cười, hỏi.

“Nào có. . . . . .” Đường Khả Hinh vội vàng cúi đầu.

Trang Hạo Nhiên chỉ đành phải miễn cưỡng cười cười, ôm Đường Khả Hinh, nói: “Về nhà thôi.”

Đường Khả Hinh không nói gì, để anh ôm, cũng không dám ngẩng đầu.

Nhã Tuệ mỉm cười đứng ở đầu này, ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng cao lớn của Trang Hạo Nhiên, ôm chặt Đường Khả Hinh đi về phía trước, mặt trời chiều mới vừa lặn xuống, dư quang kéo dài bóng dáng anh, trong lòng của cô lập tức ấm áp, cám ơn Trang Hạo Nhiên chăm sóc và che chở như thế, chỉ mong tất cả đều đã qua, tháng ngày bình yên.

Trang Hạo Nhiên ôm Đường Khả Hinh đi vào phòng trọ nhỏ, đi lên thang lầu, đứng ở phòng khách nhỏ lầu hai, nhìn hai gian phòng nhỏ, hỏi: “Gian phòng nào của cô. . . . . .”

Đường Khả Hinh chỉ chỉ bên trái.

Trang Hạo Nhiên nhìn căn phòng kia một cái, liền ôm Đường Khả Hinh mới vừa muốn tiến vào phòng. . . . . .

“Cởi giày. . . . . .” Đường Khả Hinh cúi đầu, cẩn thận nói.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, liền bất đắc dĩ cởi giày da, mới ôm Đường Khả Hinh đi vào sàn nhà gỗ, sau đó cẩn thận đặt cô ở trên chiếc giường êm ái, biết gian phòng này sạch sẽ, liền theo thói quen muốn giúp cô cởi giày, không ngờ tay mới đụng phải giày vải màu trắng của cô, tay của anh lập tức co rụt lại.

Đường Khả Hinh cũng vội ngồi ở trên giường, hai chân chạm đất, để cho váy dài che kín đôi chân nhỏ của mình.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô như vậy, lại hối tiếc thở dài một cái, nói: “Khả Hinh, cô phải biết, con người của tôi, thật rất ít lúng túng với phụ nữ, tôi . . . . . Tôi . . . . . Con người của tôi rất nghiêm túc, cô biết không?”

Đường Khả Hinh đột nhiên không nói, mỉm cười.

Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn cô, nói: “Cô không tin tưởng tôi sao? Chẳng lẽ cô cảm thấy tôi là cầm thú sao? Giống như những tên đê tiện kia?”

Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn anh, bất đắc dĩ nói: “Đừng nói ahhh… Hôn thì hôn, quên nó đi, sau này không nên như vậy là được.”

“Chuyện này, cô còn cởi mở hơn so với tôi à? Cô là một cô gái, cô bị người ta hôn, còn bị người. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, có chút kinh ngạc, không tiếp nhận nổi, lại có chút lúng túng nói: “Còn bị người. . . . . . bị. . . . . .”

Đường Khả Hinh nghe xong lời này, trên mặt đột nhiên lộ ra nụ cười dịu dàng, nhìn anh nói: “Anh lại đây ngồi một chút. . . . . .”

“À?” Trang Hạo Nhiên lập tức xê dịch ngưuời, lúc này mới giả vờ đứng đắn.

“Lại đây ngồi. . . . . .” Đường Khả Hinh lại vỗ nhẹ vị trí mép giường của mình.

Trang Hạo Nhiên suy nghĩ một chút, liền có chút tò mò xê dịch tới trước một chút, ngồi bên cạnh cô, cúi đầu, nhìn cô hỏi: “Chuyện gì?”

Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, hai mắt khẽ chớp.

Trang Hạo Nhiên cau mày, cúi thấp hơn, có chút tò mò nhìn cô, mới vừa muốn hỏi cô chuyện gì, lập tức sắc mặt đại biến, há to mồm, đau đớn gào khóc kêu to: “A . . . . . . mẹ ơi, đau chết mất! ! A . . . . . . . buông tay, buông tay! ! !”

Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, ngón tay út đã có chút hờn dỗi dùng sức vặn ngón trỏ của Trang Hạo Nhiên.

“A . . . . . .” Trang Hạo Nhiên lại đau gào thét, ngã xuống giường, trước mặt mồ hôi nhỏ dọc, kêu to: “Cứu mạng ! ! Cứu mạng ! ! Đừng vặn nữa ! ! Cứu mạng !”

“Sau này, còn dám làm loạn hay không?” Vẻ mặt Đường Khả Hinh không lộ vẻ gì hỏi.

“Không dám! Không dám! Thật không dám nữa ! !” Trang Hạo Nhiên nằm ở trên giường, đau đến không chịu nổi, kêu to: “Tôi sai rồi!”

“Tôi không sao cả, trước kia tôi làm việc ở quán bar, có đàn ông muốn chiếm tiện nghi của tôi, tôi luôn vặn ngón tay của bọn họ như vậy, có lần tôi còn làm gảy xương của bọn họ.” Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng buông lỏng ra, mới chậm rãi nói.

Trang Hạo Nhiên thở gấp một hơi, ôm ngón trỏ trái mình, vừa đỏ vừa sưng, đau đến người bình thường không thể chịu được, anh vừa thở hổn hển, vừa nhìn Đường Khả Hinh, con bé yếu đuối mong manh này, gào khóc nói: “Cô bé này, tại sao như vậy? Cô quá ác tâm! ! Người kia hôn cô nhiều lần như vậy, tại sao cô không vặn gảy đầu ngón tay của anh ấy?”

Sắc mặt của Đường Khả Hinh lập tức tối sầm.

Trang Hạo Nhiên nhất thời phát hiện mình nói sai, liếc vẻ mặt của Đường Khả Hinh đột nhiên có chút mất hứng, hai mắt của anh chuyển một cái, lập tức nói: “A, lái xe lâu như vậy, chết đói rồi, lấy chút gì ăn đi! !”

Anh lập tức chống giường đứng lên, không ngờ tay đụng phải giường, ngón áp út liền bị người dùng sức chống lên, rất dùng sức vặn, anh lập tức khiếp sợ há to mồm, khàn giọng kêu to: “Mẹ ơi! ! ! Đau chết rồi! !”

“Sau này còn nói linh tinh hay không?” Đường Khả Hinh lại dùng sức vặn anh.

“Sẽ không, sẽ không, bà cô ơi! Xin cô đấy!” Trang Hạo Nhiên đau đến đổ mồ hôi lạnh toàn thân, đau đến cầu xin tha thứ: “Tôi sai rồi! ! Mau! ! Mau! Buông tay! !”

Đường Khả Hinh vẫn chưa hết hận, lại muốn dùng sức.

“A . . . . . . cứu mạng ! !” Trang Hạo Nhiên đau đớn kêu la cầu xin tha thứ.

Nhã Tuệ nghe được tiếng kêu, vội vàng đi lên lầu, thấy Đường Khả Hinh lại vặn đầu ngón tay Trang Hạo Nhiên, cô hoảng sợ, gọi: “Khả Hinh! ! Không nên xằng bậy! ! Đây không phải chuyện đùa! !”

Đường Khả Hinh thấy Nhã Tuệ đi lên cầu xin, lúc này mới từ từ buông ra.

Trang Hạo Nhiên thật khó chịu giơ lên ngón áp út và ngón giữa của mình, tất cả đều sưng đỏ, đau lòng nói: “Vặn gảy ngón áp út của tôi rồi, tôi kết hôn làm sao đeo nhẫn cưới?”

“Lại nói lung tung ! Vặn gãy chỗ cứng rắn trên người anh!” Đường Khả Hinh cười phốc một tiếng, đây là danh ngôn của Lâm Sở Nhai.

Trang Hạo Nhiên cảm thấy tức giận nhìn cô, nói: “Một cô gái như cô, tại sao như vậy ?”

“Đúng vậy!” Nhã Tuệ vỗ vào đầu gối Đường Khả Hinh, tức giận nói: “Không biết cô học với ai, trước kia nói chuyện không có hư hỏng như vậy!”

Đường Khả Hinh cúi đầu, không lên tiếng.

“Được rồi, mọi người nghỉ ngơi một lúc. Mấy Phó tổng và Mạn Hồng biết cô trở lại, đều nói phải tới thăm cô, tôi cũng mời các Phó tổng rồi, ở dưới lầu làm chút món ăn, cô mau mau thu dọn đồ đạc đi.” Nhã Tuệ tức giận nhìn cô một cái, mới xoay người đi xuống lầu.

Trang Hạo Nhiên tức giận nhìn Đường Khả Hinh một cái, nói: “Tôi cũng không để ý tới cô! Rất độc ác! Đau chết mất!”

Anh không nói gì nữa, cũng xoay người đi xuống.

Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên đi ra ngoài, mặt cô lộ nụ cười nhàn nhạt, cẩn thận đứng lên, đi tới trước rương hành lý, mở ra, từ bên trong lấy ra một khung hình cũ kỹ, đó là tấm hình khi mình còn bé, mặc chiếc váy trắng đứng ở trên thảm cỏ Lavender, cầm chong chóng gió, đưa lưng về phía ống kính, khi đó cha nói bóng lưng con gái thật đẹp. . . . . . Khả Hinh ngồi xổm trên mặt đất, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau chùi tấm hình kia, nhìn dáng vẻ mình khi còn bé, mặc váy trắng nho nhỏ, rất ngây thơ, thuần khiết. . . . . .

“Hôm nay muốn ăn món gì?” Trang Hạo Nhiên đột nhiên xuất hiện ở cửa, nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên, cười nói: “Anh làm món gì, tôi đều thích ăn.”

Trang Hạo Nhiên dịu dàng nhìn cô một cái, mới chịu xoay người, lại nhìn khung hình nho nhỏ trong tay Đường Khả Hinh, ngạc nhiên hỏi: “Hình? Chưa từng thấy qua.”

“Hình lúc tôi còn nhỏ . . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười, mới vừa muốn đưa khung hình cho Trang Hạo Nhiên xem hình, lại nghe được ngoài cửa sổ, tiếng nói mềm mại của một cô gái nhỏ, kêu to: “Khả Hinh . . . . . . . . . . ”

Đường Khả Hinh nghe tiếng gọi, cô liền có chút kích động đi tới bên cửa sổ, lập tức nhìn thấy Tiểu Nhu mặc chiếc váy xòe màu xanh nhạt và áo khoác màu trắng, phía sau chải tóc đuôi sam, hôm nay đáng yêu giống như nữ sinh, thật vui vẻ đeo ba lô, thở hổn hển chạy vào vườn hoa nhỏ, ngẩng đầu lên nhìn mình, kích động nhảy lên, khóc kêu to: “Khả Hinh . . . . . . . ”

Hai mắt Đường Khả Hinh lập tức đỏ bừng, cũng vui vẻ gọi: “Tiểu Nhu?”

Tiểu Nhu lập tức vọt vào phòng trọ nhỏ, cũng không chào hỏi Trang Hạo Nhiên đang xuống lầu, rầm rầm rầm nhảy lên cầu thang, cười kêu to: “Khả Hinh! ! !”

Đường Khả Hinh kích động ra khỏi phòng, Tiểu Nhu đã khóc nhào vào trong ngực Khả Hinh, kích động nói: “Tôi cho rằng cả đời cũng không gặp được cô!”

“Tôi cũng thế. . . . . .” Đường Khả Hinh cũng có chút chua xót tràn lệ, nghẹn ngào nói.

“Nói bậy” Nhã Tuệ đi lên lầu, nhìn Tiểu Nhu, có chút trách móc cười nói: “Cái gì gọi là cả đời không gặp được! Cô ấy thật tốt đấy.”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Tiểu Nhu lập tức lau khô nước mắt, hít hít đỏ bừng lỗ mũi, buông thân thể Đường Khả Hinh ra, từ trên xuống dưới nhìn một lần, ngay lập tức có chút tức giận nói: “Ghét ghê! ! Trong khoảng thời gian này cũng không có ăn khoai lang đỏ và rau nhà tôi, xem đi? Cả người rất gầy! Tôi nói chuyện của cô với mẹ tôi, bà ấy hết sức hết sức tức giận và đau lòng, tôi còn nói chuyện của cô với em gái của tôi, con bé cũng hết sức hết sức tức giận và đau lòng! Em gái tôi cũng bởi vì chuyện này, nói với em trai của tôi, em trai tôi cũng hết sức hết sức tức giận, cho nên tôi quyết định!”

Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ trầm ngâm nhìn cô.

Tiểu Nhu ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh, rất nghiêm túc gật đầu, nói: “Cả nhà chúng tôi quyết định! Mỗi tháng, mang thêm cho mọi người một chút rau dưa, khoai lang và Long Nhãn!”

“Phốc!”

Nhã Tuệ không nhịn được cười, ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Nhu, nói: “Không thể nào? Trong nhà của cô để Long Nhãn còn chưa ăn hết à?”

“Dĩ nhiên không có! !” Tiểu Nhu nhìn Nhã Tuệ, nói nhanh: “Long Nhãn nhà tôi ăn hết rồi, nhưng cây Long Nhãn trong vườn chúng tôi, còn chưa ăn hết !”

“Nhà cô còn có vườn à?” Nhã Tuệ nhìn Tiểu Nhu, bật cười nói.

“Đúng vậy, đúng vậy!” Tiểu Nhu liền vội vàng gật đầu nói: “Vườn gần hai mươi vạn mét vuông !”

“Phi!” Nhã Tuệ không tin cười nói: “Ngay cả cô mặc váy này váy nọ, sơn móng tay, đều phải bấm ngón tay đếm trong túi của mình có bao nhiêu tiền, hơn nữa trong nhà của cô, ngay cả một máy điều hòa không khí cũng không có!”

“Nói đúng lắm !” Nhắc tới chuyện này, Tiểu Nhu cũng rất tức giận nói: “Tôi cảm thấy mẹ tôi thật sự rất tiết kiệm, ngay cả một căn nhà cũng không muốn mua! Mỗi ngày đều chờ cây Long Nhãn, chìa qua cửa sổ gian phòng chúng tôi, hái ăn.”

“Được rồi, được rồi! Nói linh tinh!” Nhã Tuệ không muốn để ý tới cô, chỉ cười nói: “Mạn Hồng và các Phó tổng cũng sắp tới rồi, mau đi xuống đi. Làm phiền Tổng Giám đốc Trang ở dưới lầu nấu ăn, người này thật đáng thương.”

“Đúng, đúng!” Đường Khả Hinh cũng vội nắm tay của Tiểu Nhu, cười nói: “Nhanh đi thôi.”

Mấy người vui vẻ cùng nhau xuống lầu, lúc này cũng đã thấy mấy người Lâm Sở Nhai, còn có Tào Anh Kiệt nắm tay Trần Mạn Hồng, vừa nói vừa cười đi tới, Tiêu Đồng đi theo phía sau, hôm nay khó được cởi đồ công sở, mặc áo len cổ lọ màu trắng, quần jean màu xanh dương, xách theo quà tặng, thật vui vẻ đi vào. . . . . . .

“Khả Hinh . . . . . .. . . . . . ” Lâm Sở Nhai thấy Đường Khả Hinh, lại không nhịn được muốn đi tới ôm cô.

Trang Hạo Nhiên lập tức tiến lên, vung tay muốn đánh anh ! !

“Ôi chao, anh đừng như vậy mà! !” Lâm Sở Nhai tức giận nhìn chằm chằm Trang Hạo Nhiên, nói: “Tiểu Đường cũng không phải là anh! ! Có bản lãnh, anh hôn cô ấy rồi nói.”

Đường Khả Hinh sửng sốt.

Trang Hạo Nhiên lập tức tức giận giơ chân, muốn đạp anh nói: “Cậu còn nói bậy nữa, xem tôi đạp chết cậu không! !”

Tào Anh Kiệt lại nắm chặt tay Trần Mạn Hồng, đi lên trước, lấy thân phận cấp trên của Đường Khả Hinh, giống nhìn đứa bé nhà mình, cười nói: “Khả Hinh, trở lại là tốt rồi, trong khoảng thời gian này, cô làm Nhã Tuệ rất lo lắng ! Trước đó, Chúng tôi vẫn còn lo lắng, cô không tham gia được hôn lễ của chúng tôi đấy.”

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tào Anh Kiệt và Trần Mạn Hồng, cười nói: “Các người. . . . . . sắp tổ chức hôn lễ sao?”

Trần Mạn Hồng lập tức bật cười nói: “Dĩ nhiên! ! Còn muốn tìm cô làm dâu phụ!”

“Chúc mừng, chúc mừng!” Đường Khả Hinh lập tức bật cười, nói.

“Hôn lễ của chúng tôi vốn đã sắp xếp trước, nhưng bởi vì gần đây xảy ra quá nhiều chuyện. . . .”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Tiểu Nhu cũng rất tức giận nói: “Tổng Giám đốc lại sắp đính hôn, cho nên rất phiền toái!”

Cái chén trong tay Nhã Tuệ rơi xuống.

“Soảng . . . . . .. . . . . . ” Trong phòng bếp truyền đến tiếng thủy tinh vỡ vụn có chút giật mình ! !

Mọi người sững sờ, quay đầu nhìn cô.

Sắc mặt của Đường Khả Hinh cũng hơi tái nhợt, đứng ở một bên, đưa mắt nhìn phía trước, giống như nhìn thấy một thứ vỡ vụn.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *