Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0483

Chương 0483: NHỜ ANH MỚI CÓ HÔM NAY
Kể từ sau thân thể Như Mạt khôi phục, Tô Thụy Kỳ liền rời khỏi bệnh viện Tập đoàn Á Châu, trở lại bệnh viện thành phố cũng là bệnh viện cao cấp nhất trong cả nước.Chiếc Land Rover ở trên đường phố thành thị, chậm rãi chạy về phía trước.

Mùa xuân đến rồi, ánh mặt trời rực rỡ, hai bên đường phố thân cành nhú chòi non, khắp nơi là không khí mát mẻ, vui vẻ.

Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Nhã Tuệ, ngồi ở sau xe, nhìn con phố náo nhiệt bên cạnh cửa sổ, có một cô gái mặc áo thu ba lỗ màu trắng, váy ngắn màu xanh nhạt, bên ngoài khoác áo khoác lông thỏ, buộc tóc đuôi ngựa xoa tung, đeo vòng bạc cực lớn, trong tay cầm một phần bánh xếp, vừa cùng bạn ăn, vừa cười nói. . . . . .

Cuộc sống lành mạnh như thế. Lạc thú còn phía sau.

Đường Khả Hinh nhìn cô gái kia, hai mắt hiện lên nụ cười cảm động.

Mặc dù Nhã Tuệ cũng lo lắng, lại kéo nhẹ Đường Khả Hinh, nhìn Tô Thụy Kỳ ở ghế lái, tay cầm vô lăng, nhìn tới phía trước, có thể tưởng tượng ánh mắt anh rất chăm chú.

Một chiếc xe thể thao Mercedes Benz màu bạc, đi theo phía sau.

Trang Hạo Nhiên ngồi ở trong xe, nhìn chiếc Land Rover màu đen ở trước mặt, ở trên đường cây ngô đồng chạy nhanh tới phía trước, nó giống như chủ nhân, chững chạc, trầm tĩnh, nhớ tới chút nữa tháo băng gạc, anh thở dài một cái, nắm chặt tay lái, tiếp tục chạy tới phía trước.

Không đến bao lâu.

Chiếc Land Rover màu đen, chậm rãi lái vào bệnh viện, chạy qua đài phun nước bọt nước văng khắp nơi, tạm ngừng ở trước đại sảnh bệnh viện, Tô Thụy Kỳ dừng xe đi xuống trước, lại nhanh chóng mở cửa xe sau, nhẹ nhàng đỡ xuống Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ. . . . . .

“Bệnh viện này. . . . . . Là bệnh viện anh làm trước kia?” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn đại sảnh huy hoàng phía bên trong, còn có tòa nhà màu trắng rất đồ sộ.

“Ừ. . . . . .” Tô Thụy Kỳ mỉm cười nói: “Vốn là không tính trở lại, nhưng bởi vì nhận lời mời của người bạn thân, vẫn trở lại.”

Đường Khả Hinh mỉm cười gật đầu một cái, trái tim lại đột nhiên đập thình thịch, sắc mặt tái nhợt, thật sự có chút lo sợ.

“Đi thôi. . . . . . Không có việc gì. . . . . .” Nhã Tuệ đỡ Đường Khả Hinh mỉm cười đi lên bậc thang.

Đường Khả Hinh chỉ đành phải gật đầu một cái.

Tô Thụy Kỳ và Trang Hạo Nhiên, hai người đàn ông cũng cùng nhau lên trên, cùng đi vào đại sảnh bệnh viện.

Y tá trưởng nhìn thấy Tô Thụy Kỳ, lập tức mỉm cười đi tới, cung kính nói: “Bác sĩ Tô, anh đã tới?”

“Ừ. . . . . .” Tô Thụy Kỳ đáp lời, dẫn Đường Khả Hinh đi về phía phòng khoa ngoại, căn dặn cô đi vào phòng VIP, mình lại cầm bệnh án của cô kiểm tra đối chiếu thì Đường Khả Hinh vẫn đứng ở ngoài phòng bệnh, không chịu đi vào.

Mọi người cùng nhau nghi ngờ nhìn cô.

Đường Khả Hinh đứng ở bên cửa, cúi đầu, im lặng một hồi lâu, mới xoay người, từ từ nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô.

Hai mắt Đường Khả Hinh nhấp nháy, cảm giác nơi cổ họng mình khô khốc, nuốt một ngụm nước bọt, mới níu chặt ống tay áo, nói nhỏ với anh: “Hôm nay, cám ơn anh đi theo em . . . . .”

Trang Hạo Nhiên sửng sốt nhìn cô, nói: “À?”

Đường Khả Hinh cảm giác trái tim càng lúc càng nặng, ép tới thật chặt, nhưng vẫn kiên định nói: “Em muốn bác sĩ Tô và Nhã Tuệ đối mặt chuyện này. . . . . .”

“. . . . . . . . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên sững sờ nhìn cô.

Nhã Tuệ và Tô Thụy Kỳ cùng nhau im lặng nhìn cô.

Đường Khả Hinh cắn chặt răng, kiên trì nói: “Giống như ba năm trước đây, làm bạn với em, chính là hai người bọn họ. . . . . . Hiện tại, em chỉ muốn hai người này ở bên em . . . . .”

“Khả Hinh. . . . . .” Nhã Tuệ có chút căng thẳng nhìn Đường Khả Hinh.

Hai mắt Đường Khả Hinh lại lóe lên ánh sáng khẳng định.

Trang Hạo Nhiên nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh, trên mặt lộ ra kiên quyết, do dự một lát, chỉ đành phải đáp lời: “Được rồi. . . . . . Anh ở bên ngoài chờ em. . . . . .”

“Không. . . . . .” Đường Khả Hinh lại xác định nói: “Xin. . . . . . Đi khỏi bệnh viện. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên có chút nghi ngờ nhìn cô, hỏi: “Tại sao?”

“Không có lý do gì. . . . . . Hãy để cho em đối mặt với chuyện này. . . . . .” Hai mắt Đường Khả Hinh khẽ hiện ra giọt lệ.

Trang Hạo Nhiên không có chủ ý, ngẩng đầu lên nhìn Tô Thụy Kỳ.

Tô Thụy Kỳ chỉ đành phải mỉm cười nhìn anh, hi vọng anh có thể tôn trọng ý kiến của Đường Khả Hinh.”

Trang Hạo Nhiên do dự một chút, chỉ đành phải nở nụ cười khổ nói: “Được rồi. . . . . . Anh đi khỏi trước. . . . . . Nhưng em hứa với anh, mặc kệ xảy ra chuyện gì, mọi chuyện đều không thay đổi, được không?”

Đường Khả Hinh gật đầu.

Trang Hạo Nhiên lại lo lắng nhìn cô một cái, chỉ đành thỏa hiệp, mỉm cười vươn tay bắt tay với Tô Thụy Kỳ, giữa đàn ông với nhau, muôn ngàn lời muốn nói không cần nói, hai người cũng không có nói chuyện, có một số việc giao phó rất rõ ràng. . . . . .

“Anh đi đây. . . . . . cẩn thận. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nói xong, một mình, mất mát xoay người đi khỏi, trên mặt lộ ra lo lắng và quan tâm, hành lang thật dài, kéo xuống bóng dáng anh cô đơn.

“Khả Hinh. . . . . . Tại sao muốn như vậy ?” Nhã Tuệ nhìn Đường Khả Hinh, thật không hiểu nói: “Tổng Giám đốc Trang thật rất quan tâm cô.”

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn bóng dáng cô đơn của Trang Hạo Nhiên, sâu kín nói: “Em mãi mãi không quên được, ba năm trước đây, sau khi em bị hủy khuôn mặt, rất khổ sở, rất bi thương, rất tuyệt vọng, mọi thứ đều rất nặng, lúc em rất khổ sở, mà chị cũng rất khổ sở, em đau đến khóc, chị cũng đau đến khóc, chị gánh chịu cho em rất nhiều rất nhiều thứ, hôm nay, cho dù em tháo băng gạc, khuôn mặt có thể khôi phục hay không, nếu không thể khôi phục, em cũng không muốn anh ấy giống như chị, chịu đựng loại tuyệt vọng và bi thương sau khi bị hủy khuôn mặt ba năm trước đây. . . . . .”

Nhã Tuệ đau lòng nhìn Đường Khả Hinh.

Tô Thụy Kỳ càng thêm an ủi nhìn Đường Khả Hinh, khẽ mỉm cười, nói: “Nếu em hi vọng mình có thể gánh chịu, như vậy, hiện tại có thể đi vào rồi.”

Đường Khả Hinh quay đầu nhìn anh, khẽ gật đầu.

Ba người đồng thời đi vào phòng bệnh.

Y tá trưởng dẫn hai người y tá, cẩn thận đẩy xe đẩy nhỏ đi vào, phía trên có kéo, thuốc nước, băng gạc cầm máu tạm thời, dụng cụ. . . . . .

Tô Thụy Kỳ quay về phòng làm việc của mình trước, thay áo bác sĩ, sau khi khử trùng, bình tĩnh đứng ở bồn rửa tay, dùng nước sát trùng sát khuẩn tay của mình, y tá lập tức mở máy sấy khử trùng cho anh, anh bình tĩnh đưa đôi tay vào bên trong hong khô, sau đó nhận lấy bao tay trong suốt y tá đưa tới, nhẹ mang lên. . . . . .

Mặc kệ trình tự này có phức tạp hay không, nhưng dự tính tương lai có thể sẽ xuất phát hiện biến số, tất cả đều phải cẩn thận.

“Đi thôi. . . . . .” Tô Thụy Kỳ nói xong, liền lạnh lùng đi ra phòng làm việc, sau đó quẹo cua, đi tới gian phòng VIP của Đường Khả Hinh, thấy cô đã ngồi ở trên giường, buộc lên tóc đuôi ngựa nho nhỏ, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, dính băng gạc, nhìn tới trước, ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt anh cũng nghiêm túc, đi tới trước mặt cô, hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn anh, có chút căng thẳng, gật đầu nhẹ.

Tô Thụy Kỳ không nói nữa, chỉ bảo y tá cầm cây kéo đã khử trùng, đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, cúi người xuống, thật cẩn thận cắt bỏ lớp gạc bên ngoài cho cô. . . . . .

Kéo có chút đau.

Sắc mặt của Đường Khả Hinh lập tức tái nhợt, không nhịn được nhớ lại lúc ấy bị thương thì cảm thấy khổ sở, Nhã Tuệ đến trước mặt cô, cũng rất căng thẳng nắm chặt tay của cô, nhìn Tô Thụy Kỳ nhẹ nhàng cắt xuống từng lớp băng gạc, thật cẩn thận đặt ở bên trong khay, trái tim của cô cũng nhảy đến cổ họng rồi. . . . . .

Tô Thụy Kỳ cầm lên một cây kéo nhỏ khác, quay mặt sang, nhìn Đường Khả Hinh đã còn dư lại một lớp băng gạc thật mỏng cuối cùng, anh im lặng không lên tiếng, thật cẩn thận cúi người xuống, khẽ xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Khả Hinh, dùng kềm, kéo nhẹ băng dính dính vào da thịt mềm mại của Đường Khả Hinh, từng chút từng chút, cẩn thận kéo ra. . . . . .

Ba người y tá và Nhã Tuệ cũng căng thẳng nghiêng mặt nhìn.

Tô Thụy Kỳ nhíu chặt mày, cầm kềm lên, cẩn thận nâng nhẹ băng gạc dính rất chặt, từ bên tai nhẹ nhàng kéo rơi, cho đến vị trí dưới mặt, rốt cuộc lột xuống một lớp cuối cùng, băng gạc nhẹ nhàng nhẹ nhàng đi xuống, anh lập tức thở phào nhẹ nhõm, căng thẳng, nóng bỏng nhìn má trái Đường Khả Hinh . . . . . .

Nhã Tuệ cũng thật căng thẳng, đổi phương hướng một cái, nhìn má trái Đường Khả Hinh, cô đột nhiên kích động thở phào, đôi tay che chặt miệng, nước mắt ào ào lăn xuống.

Ba người y tá cũng nhìn cô chăm chú.

Đường Khả Hinh nhìn vẻ mặt kì lạ của mọi người, lòng của cô chợt run lên, thường là vận rủi, làm cho cô lập tức sợ hãi, hai mắt nhanh chóng xoay tròn, cũng không hỏi, tay cũng đã nhanh chóng nắm một chiếc gương ở mép giường, kích động đưa tới trước mặt của mình, vừa nhìn tới trước. . . . . . Cô sửng sốt. . . . . . Nhìn cô gái trong gương, ánh mắt sững sờ và rơi lệ, giống như mình ba năm trước đây, đang chăm chú nhìn mình lúc này, khuôn mặt đã lâu không nhìn thấy, kích động kinh ngạc, vui mừng, nở nụ cười. . . . . .

“Cô khỏe không? Thật lâu không thấy. . . . . .” Âm thanh ngọt ngào xinh đẹp, đột nhiên từ trong giương truyền đến.

Nước mắt Đường Khả Hinh từng viên lăn xuống, nhìn mình trong giương, hai mắt hiện lên nước mắt, lỗ mũi cao nhọn, đôi môi hình cung xinh đẹp như cánh hoa anh đào màu hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn, hai bên má ửng hồng, giống như mỹ nhân ngủ say rốt cuộc tỉnh lại. . . . . . vết sẹo kia đã theo mình ba năm dài, rốt cuộc biến mất, giống như đây chẳng qua là một luồng khói, một giấc mộng bay đi . . . . . . Ngón tay không tin sự thật, khẽ chạm má trái, cảm nhận da thịt trơn mềm, có chút ấm áp, giống như lúc mười chín tuổi. . . . . .

“Tôi không khỏe, ba năm nay, bởi vì rất nhớ cô, vẫn luôn không khỏe. . . . . .” Cô gái trước gương nhìn cô trong kính, khuôn mặt run rẩy, nước mắt từng viên kích động lăn xuống, thật khổ nói.

“Không có quan hệ, tất cả đều đã qua, tôi đã trở về. . . . . . tôi đã trở về thật xinh đẹp, sau này tôi giúp cô, giống như con bướm, không buồn không lo, vui vẻ tung bay . . . . . .” Cô gái ngọt ngào trong gương, chỉ có mười chín tuổi, ánh mắt sáng ngời, vô cùng tinh tế, vui vẻ tràn đầy năng lượng nhiệt tình tương lai, vui vẻ mỉm cười, nói: “Cô phải cố lên! Giống như tôi đã trải qua, vì rượu đỏ trong lòng, cố lên!”

Đường Khả Hinh nhìn mình trong gương, đột nhiên ngửa mặt nhìn Nhã Tuệ, oa một tiếng, kích động rơi lệ khóc rống lên!

Nhã Tuệ cũng rất kích động ôm chặt Đường Khả Hinh, nở nụ cười cảm động, rơi lệ nghẹn ngào nói: “Khả Hinh. . . . . . Đều đi qua. . . . . . Tất cả đều đã qua. . . . . . Mặt của cô đã khôi phục, rất đẹp. . . . . . Thật rất đẹp, rất đẹp. . . . . .”

Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Nhã Tuệ, thật kích động run rẩy ôm chặt cô, cám ơn khóc nói: “Con đường này em đi thật gian khổ, con đường này, cám ơn chị đã ở bên em, cũng đi thật gian khổ. . . . . .”

Nhã Tuệ khóc không thành tiếng, chỉ ôm chặt Đường Khả Hinh, kích động run rẩy rơi lệ.

Tô Thụy Kỳ đứng ở một bên, mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, nhớ tới ba năm trước đây, lần đầu thấy cô, mặc quần áo bệnh nhân màu trắng, đứng ở dưới cây đa, bi thương, tuyệt vọng nhìn mình, ánh mắt rời rạc, trống rỗng. . . . . . Hồi tưởng lại ban đầu, anh đột nhiên kích động mỉm cười, hai mắt hiện giọt lệ, cảm thán cuộc đời biến đổi thất thường. . . . . .

Đường Khả Hinh vừa khóc rống vừa xoay người nhìn Tô Thụy Kỳ, người đàn ông này, mặc áo blouse màu trắng, cũng giống như ba năm trước đây, vẻ mặt nhàn nhạt, nhìn mọi người, giản dị lại vô cùng khoan dung, trong lòng của cô đau nhói, chợt đứng dậy, nhào tới trước mặt của Tô Thụy Kỳ, bật khóc nói: “Cám ơn anh, Tô Thụy Kỳ, cám ơn anh. . . . . .”

Tô Thụy Kỳ đè nén kích động, ôm chặt Đường Khả Hinh, cảm thán nói: “Đều đi qua. . . . . . Sau này sẽ tốt hơn. . . . . . Mặc kệ xảy ra chuyện gì, em mãi mãi đều là em lúc đầu. . . . . . Tin tưởng mình, tương lai sẽ tốt đẹp hơn. . . . . .”

Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực của anh, kích động gật đầu, cười biết ơn, nước mắt cuối cùng chảy xuống, dọc theo má trái mềm mại, trợt tới cằm, vang lên tích tích, phát ra một chút âm thanh mơ ước, rơi vào trong gió, rơi vào mặt hồ tĩnh lặng, nổi lên sóng lăn tăn. . . . . .

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *