Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0485

Chương 0485: CHIẾC Ô NHỎ

Lúc giữa trưa.

Ánh mặt trời đang rực rỡ. Đường phố bóng cây nối liền nhau, xe cộ lui tới, thành phố nhộn nhịp.

Trang Hạo Nhiên lái chiếc xe thể thao Mercesdes Benz, nhanh chóng chạy nhanh tới trước cửa hàng “Guicci”, dừng xe, ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà độc lập ba tầng, mặt tường lấy màu xám tro làm chủ, bên trong tủ kính, phát ra ánh sáng cao quý, anh chăm chú nhìn cửa sổ sát đất ở tầng hai suy nghĩ một chút, tháo dây nịt an toàn, đi xuống xe.

Hai người nhân viên trong cửa hàng, người mặc đồng phục màu bạc đi ra, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên, cung kính gọi: “Tổng Giám đốc Trang”

“Ừ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên đi vào trong cửa hàng sang trọng, thấy có mấy người khách nữ danh tiếng, đang ở nơi đó chọn thời trang mùa xuân mốt mới của Paris, anh im lặng xoay người đi lên cầu thang xoắn ốc.

Mấy cô thiên kim tiểu thư, đứng ở trước quần áo và trang sức muôn màu rực rỡ, nghiêng mặt nhìn Trang Hạo Nhiên mặc tây trang màu xanh dương đậm, nghiêng người đi lên cầu thang xoắn ốc, thân hình đẹp trai trí tuệ, cũng không khỏi kêu nhỏ: “Cậu ấm nhà ai, đẹp trai như vậy?”

“Bộ quần áo trên người anh ấy, dường như là chuyên gia Carl may đo đấy, toàn cầu cũng chỉ có một bộ, làm bằng thủ công tinh chuẩn, tôi từng xem qua trên tạp chí một lần, vẫn còn ngạc nhiên, là thiết kế cho cậu ấm nhà kia sao? Người nào có thể mời được chuyên gia Carl?” Có một thiên kim, nói nhỏ.

“Cậu ấm nhà nào vậy?” Một danh viện dẫn đầu hơi lớn tuổi, nhìn nhân viên trong cửa hàng hỏi.

“Tổng Giám đốc Trang của tập đoàn Hoàn Cầu. . . . . .” Nhân viên làm việc lập tức nói.

Ba người kinh ngạc há hốc, khiếp sợ nói: “Trang. . . . . . Trang Hạo Nhiên?”

“Khó trách anh ấy mời được chuyên gia Carl, chị của anh ấy, Trang Ngải Lâm là danh viện phương Đông hạng nhất tại Paris, cho dù đi đâu, đều là thượng khách chuyên gia thời trang Paris, em trai ở nước Anh là người đàn ông phương Đông mà chúng danh viện mơ ước nhất!”

“Sao anh ấy tới cửa hàng chúng ta?”

Mấy người bắt đầu rối rít bàn tán.

Trang Hạo Nhiên đi lên lầu hai, nhìn đại sảnh màu tím nhạt tôn quý, khắp nơi bày trí thời trang Paris mùa xuân hết sức lóa mắt, có áo khoắc ghi lê kiểu nữ, còn có trang phục công sở nữ, thật không có nhìn thấy váy dạ hội.

“Tổng Giám đốc Trang, mời ngài ở nơi này chờ một chút. Khu chuyên váy dạ hội ở lầu ba, có ba vị tiểu thư đang bao sảnh thử quần áo. . . . . .” Quản lý dẫn hai nhân viên làm việc, mỉm cười đi tới, nhìn Trang Hạo Nhiên, mời anh ngồi trên ghế sa lon ở giữa phòng khách, chờ đợi.

“Ừ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên đi về phía ghế sa lon, ngồi xuống, nhắc cổ tay, nhìn thời gian trên đồng hồ, đã gần 1 giờ rồi.

Nhân viên làm việc thật cẩn thận bưng qua một chai Cabernet Sauvignon Conti 2000, cẩn thận đặt ở trước bàn thủy tinh.

“Không cần, tôi lái xe.” Trang Hạo Nhiên căn dặn.

“Vâng . . . . .” Nhân viên làm việc nghe xong, lập tức thu hồi chai rượu đỏ, sau đó đi vào phòng nghỉ ngơi, pha một ly Thiết Quan Âm, cẩn thận đặt nhẹ ở trước bàn thủy tinh.

Trang Hạo Nhiên hơi có chút căng thẳng ngồi ở trên ghế sa lon, tay đặt trên thành ghế dựa, ngón tay gõ nhẹ, suy nghĩ không biết Đường Khả Hinh như thế nào?

“Tổng Giám đốc Trang tới rồi?” Nhã Tuệ từ trên lầu đi xuống, nhìn Trang Hạo Nhiên, mỉm cười nói.

“Ừ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cười đứng lên, đi về phía Nhã Tuệ, nói: “Lúc nảy công việc cũng không nhiều lắm.”

“Vất vả cho anh rồi.” Nhã Tuệ nhìn anh, cười nhẹ nói.

“Không vất vả. . . . . .” Anh nói xong, nhìn Nhã Tuệ, có chút lo lắng hỏi: “Khả Hinh đâu? Cô ấy không sao chứ? Mặt thật khôi phục sao?”

Nhã Tuệ ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt Trang Hạo Nhiên căng thẳng, cười nói: “Cô ấy mới vừa thay váy dạ hội xong, sắp xuống lầu, anh nhìn xem. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, lập tức nghe được tiếng bước chân êm ái, liền ngẩng đầu lên, nhìn cầu thang xoắn ốc.

Một cô gái nhỏ, tóc buộc lên, mái tóc giả màu đen xõa dài tới ngang lưng, trên trán đội mũ quả dưa màu trắng kiểu Anh lớn cỡ bàn tay, khuôn mặt rạng rỡ, đôi mắt to ngập nước, bóng mắt màu be, mũi cao nhọn, thoa một chút phấn hồng, hết sức hấp dẫn mê người, vẫn cánh môi màu hồng lộ ra ánh sáng trơn bóng, khẽ mỉm cười, như trăng rằm, cô mặc váy dây dài màu trắng bó sát người, chậm rãi đi xuống, đuôi váy hình bán nguyệt thật dài kết hoa Mãn Thiên Tinh nho nhỏ, theo bước chân cô dần dần hạ xuống, đuôi váy quét ra âm thanh, vải lụa màu trắng trên hai vai rũ xuống cánh tay, cao quý long trọng nhẹ nhàng, giày cao gót 12 cm, nhẹ nhàng bước trên cầu thang xoắn ốc, hơi cẩn thận. . . . . .

Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cô, sửng sốt.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên, cũng cười dịu dàng, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, mềm mại ửng hồng, môi đỏ mọng hé mở, cũng đã xinh đẹp khiến người động lòng.

Trang Hạo Nhiên đưa mắt nhìn nụ cười thu hút của cô, lập tức hít thở không thông.

Đường Khả Hinh vừa nhìn anh, vừa vịn cầu thang xoắn ốc đi xuống, từng bước, từng bước, rốt cuộc đạp tới mặt bằng, trong lòng tràn ngập biết ơn và dịu dàng đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, ngẩng đầu lên nhìn anh. . . . . .

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, vẫn nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh sau khi buộc tóc ngắn lên, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn hoàn toàn lộ ra, rất dịu dàng, da thịt mềm mại, cằm nhọn khéo léo, có chút hấp dẫn. . . . . . Đây mới là một cô gái thật sự xinh đẹp.

“Hôm nay. . . . . . Có phải em cao một chút hay không?” Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên, đột nhiên ngọt ngào mỉm cười, hỏi.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên lộ ra mấy phần dịu dàng, nhìn cô, mỉm cười, đáp: “Ừ. . . . . .”

Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, mới nhìn Trang Hạo Nhiên, hơi mềm mỏng cười nói: “Mới vừa rồi, em thay váy, nhưng bởi vì nó quá dài, em không giữ được, nhân viên làm việc chuẩn bị cho em một đôi giày 8cm, sau đó em hỏi cô ấy, tôi cao 1m61, cộng thêm 8cm, là cao bao nhiêu? Họ nói, gần 1m70, trong lòng của em suy nghĩ, còn chưa đủ, anh cao 1m90, nên em chọn một đôi cao nhất 12 cm. . . . . . Anh xem?”

Cô nói xong, nâng nhẹ váy trắng tinh lên. . . . . .

Trang Hạo Nhiên cúi đầu, nhìn cô nhấc đuôi váy trắng tinh lên, lộ ra giày thủy tinh lấp lánh, quả nhiên thật cao, ngón chân nhỏ trắng nõn, ở giày thủy tinh trong suốt, sáng lên màu da thật xinh đẹp, bàn chân hơi hồng, mắt cá chân cao, càng lộ vẻ mê người, anh dịu dàng mỉm cười.

Đường Khả Hinh đứng ở trước mặt Trang Hạo Nhiên, dịu dàng như mộng, nhu tình như nước, cười ngọt ngào nói: “Em biết dáng dấp của em không cao, cho nên sau này phải mua nhiều giày cao gót một chút, như vậy đứng ở bên cạnh anh, có vẻ không quá thấp. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên nâng nhẹ mí mắt, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Đường Khả Hinh, hai mắt anh nhộn nhạo mấy phần tình cảm, dịu dàng cảm tính hỏi: “Tại sao, phải mang giày cao gót cao như vậy?”

“Bởi vì anh khát vọng em lớn lên . . . . . . Mặc dù em không có cách nào để cao lên, nhưng em luôn có biện pháp, sẽ từ từ làm cao, cho đến có một ngày, có thể kiêu ngạo, tự hào đứng ở bên cạnh anh, xứng đôi với anh, trong tương lai, quan tâm anh nhiều hơn, mặc dù em không có cách nào làm một tòa núi lớn, giống như anh ở bên cạnh em, . . . . . . . . . Tôi sẽ làm một chiếc ô nhỏ.” Đường Khả Hinh nhìn anh, khẽ nhếch môi nhỏ, tinh nghịch cười nói.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, dịu dàng cười nói: “Chiếc ô nhỏ?”

“Vâng, chiếc ô nhỏ. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn anh, cười ngọt ngào, nói.

“Chiếc ô nhỏ dùng để làm gì?” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, cảm tính hỏi.

Đường Khả Hinh cười nói: “Vì che cho anh một chút gió, ngăn cản một chút mưa.”

Hai mắt Trang Hạo Nhiên xẹt qua ngọt ngào, nhìn cô, không nhịn được cười nói: “Ngoan như vậy?”

Vẻ mặt Đường Khả Hinh lại lộ ra một chút nũng nịu, nhìn Trang Hạo Nhiên, cười nói: “Dĩ nhiên!”

“Chiếc ô nhỏ lớn đến bao nhiêu?” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, lại dịu dàng hỏi.

Đường Khả Hinh nhẹ nhàng suy nghĩ một chút, liền hơi bước tới một bước, gần như dán sát lồng ngực của anh, đưa ngón tay ngọc thon dài, nhẹ che hai mắt trướcnh, cười nói: “Lớn thế này. . . . .”

Trong lòng Trang Hạo Nhiên vừa động, hai mắt nhắm lại, cảm nhận được bàn tay ấm áp của cô gái này dán hai mắt của mình thì hiểu đó là toàn bộ thế giới. . . . . .

Xúc động càng tăng.

Hai mắt anh kích động khẽ chớp, vươn tay, nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé trắng nõn, kéo xuống, mở mắt, mỉm cười nhìn cô gái trước mặt, nở nụ cười ngọt ngào, cảm tính nói: “Hứa hẹn lung tung cũng không phải là một chuyện đùa. . . . . .”

Đường Khả Hinh lại mỉm cười nói: “Em đã từng bởi vì hai lời hứa, suýt chút nữa mất mạng, nhưng em vẫn muốn hứa. . . . . . Bởi vì lời hứa, thật sự là một chuyện rất tốt đẹp. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên nhìn cô thật sâu, không lên tiếng, lại hiện lên nụ cười kích động.

Trang Hạo Nhiên thở khẽ một hơi, ôm nhẹ cô vào trong ngực, khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Nhân viên làm việc và Nhã Tuệ ngẩng đầu lên, nhìn hai người bọn họ ăn ý như vậy, tất cả đều im lặng đi xuống lầu.

Trang Hạo Nhiên đẩy nhẹ thân thể mềm mại của cô ra, vươn tay, véo nhẹ cằm của cô, hai mắt dịu dàng xoay tròn, tiếp tục nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của cô . . . . . .

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, cũng rất dịu dàng mỉm cười nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên nắm nhẹ bả vai trần của cô, cúi người xuống, hôn nhẹ má trái của cô. Hai mắt Đường Khả Hinh thoáng qua một chút sững sờ nhưng cuối cùng có chút cảm động.

Môi của Trang Hạo Nhiên nhẹ nhàng tiếp xúc da thịt mềm mại bên má trái của cô, đột nhiên không nhịn được ôm nhẹ eo thon của cô, lại hôn nhẹ vành tai má trái của cô. . . . . .

Hai mắt Đường Khả Hinh khẽ chớp, thân thể lập tức mềm nhũn, không kịp suy nghĩ, cả người lập tức bị nhu tình của anh như sóng biển xô tới làm cho mình lập tức thất thần, ý loạn tình mê.

Trang Hạo Nhiên hôn tới da thịt bên cạnh môi cô, đột nhiên nâng tròng mắt nóng bỏng, nhìn cô! Mặt của Đường Khả Hinh ửng hồng, rốt cuộc khôi phục một chút ý thức, muốn đẩy nhẹ anh ra. . . . . .

Trang Hạo Nhiên lại bá đạo ôm chặt thân thể của cô, lại hôn lên trán cô, lại hôn nhẹ má trái của cô, hôn từng chút từng chút như thế, vỡ vụn. . . . . .

Giống như. . . . . . Giống như. . . . . .

Ánh mặt trời sau giữa trưa, áp xuống, hai bóng dáng trùng điệp, giống như hôn môi, nhẹ nhàng triền miên chung một chỗ. . . . . .

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *