Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0490

Chương 0490: HÔN LỄ (HAI)

Khách sạn Á Châu! !

Tào Ngọc Tinh cầm máy điện đàm, càng không ngừng đi vào đi ra đại sảnh khách sạn náo nhiệt, thu xếp tiệc rượu hôn lễ bờ biển, sau đó còn có 100 bàn tiệc dùng cơm, cô bận rộn đến đầu đầy mồ hôi, vừa vội vàng vừa cắn răng nghiến lợi nói: “Thật không nghĩ tới Tào Ngọc Tinh tôi có một ngày này, bị hôn lễ của Trần Mạn Hồng giày vò!”

“Quản lý!” Ba nhân viên phục vụ bộ phận sảnh tiệc, nâng vào một hoa cầu thật lớn đi vào đại sảnh, nhìn cô hỏi: “Hoa cầu này đặt ở đâu?”

“Lối vào sảnh tiệc! !” Tào Ngọc Tinh tức giận nói.

“Vâng!” Nhân viên phục vụ lập tức ôm hoa cầu đi vào.

Tổng Đạo Diễn điều khiển chương trình hôn lễ là người tổ chức tiệc cưới ở trong nước, tổ chức cực kỳ có tiêu chuẩn, chỉ thấy anh lưu loát đi ra, tay cầm máy điện đàm, nói với trợ lý: “Chờ một lát, chú rễ và đoàn phù rể sắp đi đến khách sạn đón cô dâu, sau đó cấp quản lý khách sạn và đồng nghiệp, sẽ đứng ở hai bên thảm đỏ, vỗ tay chúc phúc, cô dâu vừa đi ra khỏi đại sảnh, mọi người lập tức phun lễ hoa. . . . . .” .

“Biết rồi.” Trợ lý gật đầu đáp lời.

“Còn có. . . . . .” Tổng Đạo Diễn lại nhanh chóng căn dặn: “Tân khách ngồi, cô dâu đi hết cầu hoa, nhất định phải bảo Đội biểu diễn dừng tấu nhạc, bởi vì hai vị Tổng Giám đốc phải vào hiện trường chứng hôn, lúc vào sân mới tấu hòa âm.”

“Vâng.”

“Hoa đồng đủ chưa?” Tổng Đạo Diễn hỏi tiếp.

“Đủ rồi!” Trợ lý lại nói.

Tổng Đạo Diễn gật đầu, nhìn tiệc cưới bên bờ biển, nhà kính hoa hồng ở đầu kia đã dựng lên sân khấu hình tròn màu trắng, liền cầm máy điện đàm, lớn tiếng gọi: “Tất cả chuẩn bị xong, nhanh chóng rời sân, nhân viên phục vụ bắt đầu vào sân, tân khách sắp đến nơi, đội trình diễn 1, 2, 3 vào vị trí! !”

Nhân viên phụ vụ cầm máy điện đàm của mình, rối rít đáp lời, trong gió thổi ào ào bên bờ biển, kêu to: “Nhận được!”

Mặt biển mênh mông sôi trào mãnh liệt, nổi lên bọt nước lãng mạn ấm áp, từng bài nhạc lãng mạn do một tay Piano trình diễn.

Tất cả khách quý đã lục tục kéo tới, quản lý của các bộ phận tổ chức tiệc, bộ phận phục vụ khách, bộ phận PR, bộ phận lễ tân, dẫn nhân viên tiếp tân, đứng ở trước cửa, chào mừng khách quý đến để bày tỏ lòng biết ơn, sau đó để cho nhân viên tiếp tân đưa bọn họ đến chỗ ngồi tạm thời tiệc đứng bên bờ biển, lúc Tô Linh và Tô Thụy Kỳ đến, là do Giám đốc đích thân đưa đến chỗ ngồi bên bờ biển, dần dần tân khách càng lúc càng nhiều, không khí đầy náo nhiệt, vui mừng, vui mừng.

Đông Anh từ Câu lạc bộ nhanh chóng trở lại, nhìn mọi người bận rộn, cô lập tức hỏi trợ lý: “Tổng Giám đốc đâu?”

“Vẫn còn ở phòng làm việc.” Trợ lý nói nhanh.

Đông Anh suy nghĩ một chút, liền nhanh chóng đi vào đại sảnh.

Tầng lầu Tổng Giám đốc, bộ phận hành chính đang náo nhiệt, đầy hưng phấn bàn tán hôn lễ của Tào Anh Kiệt và Trần Mạn Hồng, Đông Anh đi ra thang máy, mỉm cười nhìn mọi người đang vui vẻ nói chuyện, cũng không chào hỏi, liền một mình đi tới trước phòng làm việc Tổng Giám đốc, nhìn cánh cửa gỗ màu nâu sậm đóng lại, cô đưa mắt nhìn thật lâu thật lâu, mới vươn tay, nhẹ nhàng gõ cửa một cái.

Bên trong không có ai đáp lời.

Cô im lặng đưa hai tay, nhẹ nhàng đẩy ra.

Một làn gió biển ấm áp xô đến.

Cô đứng ở bên cửa, ngẩng đầu lên, thấy Tưởng Thiên Lỗi mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, đứng ở trước cửa sổ sát đất, giống như đang nhìn về phía hôn lễ bên bờ biển. . . . . . Cô dừng bước lại, không dám đi phía trước, chỉ gọi nhỏ: “Tổng Giám đốc. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, chỉ đứng ở trước cửa sổ sát đất, sắc lạnh lùng, hai mắt xẹt qua một chút ánh sáng ảm đạm, nhìn cầu hoa bên bờ biển, kéo lâu như thế, giống như thông đến điểm cuối hạnh phúc. . . . . .

Cứ như vậy, im lặng nhìn.

Đông Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, chậm rãi xoay người, nhìn bóng lưng Tưởng Thiên Lỗi rất cô đơn, cũng có chút chua xót, một mình đi tới phía sau anh, dịu dàng nói: “Tổng Giám đốc. . . . . . Đã đến giờ chuẩn bị phải ra tiệc cưới rồi. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi vẫn đứng tại chỗ, cũng không nhúc nhích, hai mắt lại lộ ra một chút ánh sáng ảm đạm.

Đông Anh bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn anh, có chút đau lòng.

Lúc này tiếng gõ cửa vang lên. Cô xoay người, nhìn cánh cửa kia, nói nhỏ: “Vào đi”.

Thư ký thật cẩn thận đẩy cửa đi tới, cung kính nói: “Tổng Giám đốc, Như Mạt tiểu thư tới.”

Đông Anh lập tức xoay người, nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên, im lặng suy nghĩ trong chốc lát, mới một mình xoay người, thấy Như Mạt mặc váy dài màu da đính kim cương, bên ngoài khoác áo lông thú trắng tinh, mái tóc búi cao trang nhã, mang túi xách Chanel, mỉm cười nhìn Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn cô, cuối cùng hai mắt mới lộ ra một chút dịu dàng, nở nụ cười, duỗi tay về phía cô, cảm tính mà cưng chìu nói: “Tới?”

“Ừm. . . . . .” Như Mạt kéo nhẹ áo lông thú, khẽ nhếch nụ cười, đi về phía Tưởng Thiên Lỗi, đặt nhẹ bàn tay nhỏ bé ở trong lòng bàn tay của anh.

Tưởng Thiên Lỗi nắm nhẹ, dắt cô đến trước mặt của mình, cúi xuống nhìn khuôn mặt cô ngọt ngào mộng ảo, hai mắt hiện lên ánh sáng dịu dàng, vô cùng xinh đẹp, anh mỉm cười an ủi, nói nhỏ: “Trễ như thế?”

Như Mạt nhìn anh, có chút cố kỵ, nhưng vẫn miễn cưỡng cười nói: “Em đi thăm mẹ. . . . . .”

Mặt của Tưởng Thiên Lỗi hiện lên một chút không vui.

Như Mạt nhìn bộ dáng anh, liền có chút lo lắng và lấy lòng kêu nhỏ: “Thiên Lỗi. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi không khỏi rũ mắt nhìn cô.

Hai mắt Như Mạt lộ ra dịu dàng, có chút làm nũng, có chút dịu dàng, có chút lấy lòng.

Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt cúi đầu, nhìn thái độ của Như Mạt như vậy, cuối cùng hai mắt hiện lên một chút ánh sáng dịu dàng.

Như Mạt cười, khẽ tựa vào trong ngực của anh, nghe nhịp tim đập vững vàng, thật lòng nói: “Thiên Lỗi, em thật sự . . . . . . Thật sự rất yêu anh. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi khẽ mỉm cười, vươn tay ôm cô vào trong ngực, khẽ vuốt tóc cô, hôn trán của cô, đáp: “Ừ. . . . . .”

Đông Anh đứng ở một bên, chờ đợi một lúc, mới ngẩng đầu lên, nhìn hai người Tưởng Thiên Lỗi và Như Mạt, cung kính nói: “Tổng Giám đốc, Như Mạt tiểu thư, thời gian đã tới. Chúng ta là khách mời chính, không thể xuất hiện quá lâu.”

“Tốt. . . . . .” Như Mạt biết mình mới có thể khuyên giải được Tưởng Thiên Lỗi, liền cười nói: “Cô đi ra ngoài trước đi, tôi giúp anh ấy thay quần áo.”

“Tốt. . . . . .” Đông Anh mỉm cười đi ra ngoài cửa, xoay người đóng nhẹ cửa, ánh mắt thấy Như Mạt khẽ hôn Thiên Lỗi, cô im lặng cẩn thận kéo cửa lại, im lặng đi khỏi.

Thời gian 9 giờ 10 phút! !

Tổng Đạo Diễn đứng ở hiện trường bờ biển, nghe chú rễ đã chuẩn bị tiến vào đại sảnh khách sạn Á Châu, lập tức cầm máy điện đàm, ra lệnh nhân viên kỹ thuật mở màn hình lớn bên trái cầu hoa, để cho tân khách ở hiện trường, quan sát Tào Anh Kiệt dẫn các phù rể vui mừng đi vào đại sảnh khách sạn Á Châu. . . . . .

Tất cả tân khách nghe được âm thanh đám rước dâu cười vui truyền đến từ màn hình lớn, liền rối rít tò mò ngẩng đầu lên.

Quả nhiên vào lúc này, Tào Anh Kiệt đang cầm một bó Hoa hồng xanh mộng ảo cực lớn, khuôn mặt đẹp trai, nở nụ cười dẫn đoàn phù rể đi vào đại sảnh khách sạn Á Châu, đoàn quản lý Khách sạn Á Châu, phân ra hai bên đại sảnh, rối rít vỗ tay chúc mừng.

Tào Anh Kiệt thật vui vẻ, hạnh phúc, cầm hoa đi vào đại sảnh, ở trong tiếng chúc phúc, liền trực tiếp đi vào thang máy! !

Bên trong ‘phòng tổng thống’!

“Bọn họ sắp tới rồi! !” Tiểu Nhu đứng ở bên cửa, nhìn qua Miêu Nhãn, quả thật Tào Anh Kiệt đã dẫn theo một đoàn 12 phù rể hùng dũng đi tới, liền vui mừng kêu to.

Trần Mạn Hồng đã trang điểm xong, xõa tóc hai bên, cài hoa ngọc trai, đội khăn trùm đầu trắng như tuyết, có chút căng thẳng nhìn cạnh cửa, sắc mặt cũng lo sợ trắng không còn chút máu.

“Đừng căng thẳng! ! Có chúng tôi.!” Nhã Tuệ cũng có chút kích động cười nói.

“Đúng vậy! ! Quản lý! ! Chị yên tâm! !” Văn Chi cũng vui vẻ nhào qua!

Ngoài cửa! !

Tào Anh Kiệt đang cầm Hoa hồng xanh, đi tới cạnh cửa, nhìn cánh cửa phòng cưới đầy hoa hồng sâm banh, thở dài một cái, kêu to: “Các anh em, chuẩn bị xong chưa?”

“Tốt! !” Bọn Tô Lạc Hoành kêu to! ! !

“Nhấn chuông cửa! !” Tào Anh Kiệt hô to!

“Tốt! Tiêu diệt Tiêu Đồng đầu tiên! !” Lâm Sở Nhai lập tức tiến lên, nhấn mạnh chuông cửa! !

Bên trong cửa! !

“Chuông cửa vang rồi! !” Tiểu Nhu thật vui vẻ hô to! !

Tiêu Đồng dẫn đầu, đứng ở trước cửa, ho mạnh mấy lần, nhịn cười, ầm ầm mở cửa, ôm vai tựa tại cạnh cửa, vẻ mặt phách lối nổ nụ cười, nhìn bọn họ.

Tô Lạc Hoành và Lâm Sở Nhai lập tức lướt qua Tào Anh Kiệt xông lên trước, thấy bộ dáng Tiêu Đồng, mới vừa rồi còn khí thế trùng trùng, vẻ mặt lập tức như bị táo bón, nhìn cô, chỉ thiếu chút nữa quỳ xuống, khom lưng chớp chớp mắt gọi to: “Chị Tiêu Đồng . . . . . .”

Chúng tân khách ở hiện trường bên bờ biển, nhìn cảnh tượng này, tất cả đều không nhịn được bật cười.

“Tại sao gọi ngọt như vậy?” Tiêu Đồng trực tiếp ngăn ở cửa, thái độ cứng rắn, cười nói: “Tôi đoán chừng lúc mọi người đến đây, suy nghĩ làm sao giải quyết tôi chứ?”

“Tiêu Đồng, cô nói như vậy cái gì?” Lâm Sở Nhai lập tức đi lên trước, nhìn Tiêu Đồng, kích động nói: “Lúc chúng tôi mới vừa đến đây, liền nghĩ chị Tiêu Đồng xinh đẹp quyến rũ, tính tình dịu dàng đáng yêu, hơn nữa vóc người, linh lung hấp dẫn, tuyệt đối chính là Rồng Phượng trong loài người, chúng tôi muốn hợp tác thật tốt với chị, đón cô dâu ra, một lúc nữa anh em chúng tôi để cho chị mời rượu ? 3000 ly, hay 30 ngàn ly, có thể dìm chúng tôi chết đuối cũng được !”

Ôi chao! Ôi chao! Tào Anh Kiệt nghe xong, kích động, thật sự cảm thấy bị hai người anh em này chọc vào bẹ sườn một dao !

“Đừng nói ngọt ngào như vậy! !” Tiêu Đồng hả hê nhìn bọn họ, bật cười nói: “Tổng Giám đốc chúng ta mới vừa cho các người một triệu đồng xông phòng cưới! ! Nếu không như vậy đi? Vì hôm nay các người khen chị đẹp khuynh quốc khuynh thành như vậy, tốt! Tôi sẽ nhượng bộ một bước! Sẽ cho các người một phần chín của một triệu đồng! ! Để lại một phần rồi chúng ta nói chuyện tình cảm!”

“Ôi chao! Chị Tiêu Đồng. . . . . .” Tô Lạc Hoành lập tức rất ve vãn tiến lên, học thuộc lòng lời kịch nói: “Tục ngữ có nói, thà phá một ngôi miếu, không phá hủy một đôi vợ chồng, chị nói, một phần chín của một triệu đồng, chúng tôi cũng đưa cho dễ dàng, nhưng hiện tại giờ lành đã đến, sắp qua thời khắc quan trọng, chị nên làm ơn làm phước.”

Tiêu Đồng cũng mỉm cười, có chút hả hê gõ ngón tay, nói: “Một chút cũng không giảm bớt! Các chị em, mang đồ vật đến đây! !”

Nhã Tuệ lập tức tiến lên, cầm lên một phần tiền, giơ trước mặt các phù rể, cũng hả hê cười nói: “Xem đi? Một phần tiền, chỉ cần các người giao ra một triệu, chúng tôi sẽ thối lại cho các người!”

“A a a a a! !” Tô Lạc Hoành thật sự té ngã, rất thán phục nói: “Phù dâu của chúng ta thật sự thông minh ồ! Xem ra không cho là không được rồi ?”

“Sẽ phải cho! !” Tất cả dâu phụ cười, kêu to! !

“Ôi chao!” Tô Lạc Hoành quay đầu, nhìn các anh em kích động kêu to: “Các anh em! ! Nói cho các chị dâu phụ biết, một triệu đã đi đâu?”

“Tối hôm qua party chia tay độc thân ăn hết rồi! !” Mọi người giơ tay lên cao kêu to! !

Tiêu Đồng lập tức bật cười, nói: “Ăn hết đúng không! Kiếp sau lấy vợ! ! Đi đi đi! !”

Cô nói xong, lập tức muốn đóng cửa! !

“Chờ một chút! !” Tô Lạc Hoành vừa nháy mắt với Lâm Sở Nhai, vừa kêu to: “Tối hôm qua đã tiêu hết tiền, mọi người nói có đúng không?”

“Không đúng! !” Phù rể cười to kêu to! !

“Tốt! ! Hiện tại liền để cho Lâm phó tổng chúng ta nôn số tiền này ra!” Tô Lạc Hoành nói xong, lập tức nắm cằm Lâm Sở Nhai, nhìn Nhã Tuệ bên cửa.

Lâm Sở Nhai lập tức đi lên trước, cười kêu to: “Tôi trả! ! Nôn tiền ra! !”

Anh không nói hai lời, đột nhiên nhào tới trước, bưng mặt của Nhã Tuệ, không hôn mặt, mà hôn trên môi của cô! ! !

Nhã Tuệ trừng mắt, tất cả dâu phụ, bao gồm cả Nhã Tuệ lập tức sửng sốt!

“Các anh em! !” Tô Lạc Hoành nhìn họ đang sững sốt, vọt vào, kêu to: “Nhận chị dâu đi! !”

“Ha ha ha ha ha. . . . . .” Đám người Tào Anh Kiệt vui vẻ đắc ý vọt vào, cười ha ha! !

Nhã Tuệ ngây ngốc tại chỗ, bị người trước sau trái phải đụng ầm ấm, thật đúng là nói không nên lời.

“Này! ! Hôn hả?” Tiêu Đồng cảm thấy khiếp sợ nhìn Nhã Tuệ, kêu to!

Nhã Tuệ sâu kín quay đầu, nhìn cô, lắc đầu một cái nói: “Ngón cái của anh ấy ngăn ở trên môi của tôi, thật ra thì hôn đến. . . . . .”

“À . . . . . . . . . . một triệu của tôi ! !” Tiêu Đồng cảm thấy tức giận quay đầu, nhìn Tô Lạc Hoành và Lâm Sở Nhai đang hài lòng nhảy điệu ánh trăng, còn cười hả hê a a a giơ tay, uốn éo mông kêu to, cô tức giận đến mặt đỏ bừng, nhào qua đánh bọn họ! !

Tào Anh Kiệt không có thời gian chú ý chuyện này, cầm hoa đi vào gian phòng, nhìn thấy Trần Mạn Hồng mặc váy cưới ren trắng tinh, trang điểm xinh đẹp, đội khăn trùm đầu trắng tinh mông lung, dịu dàng nhìn mình, anh lập tức mềm nhũn, nửa quỳ ở trước mặt vợ, vẻ mặt mất hồn, vui vẻ cảm động dâng lên hoa, nói: “Vợ, anh tới đây! ! Bắt đầu từ hôm nay, em chính là tất cả của cuộc đời anh, mặc kệ xảy ra chuyện gì, hạnh phúc của em, chính là phương hướng anh theo đuổi trong tương lai! ! Anh cưới được người vợ như em, là phúc phận anh đã tu luyện 10 đời, anh nghĩ, lúc trước anh yêu em nhất định là chuyện thật xa vời. . . . . . Từ nước Anh trở về, vừa lúc gặp em, anh đã cảm thấy, trên thế giới này, tại sao có thể có người đẹp như vậy, bắt đầu từ khi đó, anh quyết định rất nhiều việc, ch đến khi được em đồng ý. . . . . . Không cần nói em lớn hơn anh . . . . . cảm giác của anh, anh cũng đã yêu em từ mấy ngàn năm trước rồi. . . . . . Anh tới thế giới này trước em mấy ngàn năm. . . . . .”

Rõ ràng nói rất ngây ngô.

Trần Mạn Hồng không nói gì nhìn anh, hai mắt chợt đỏ bừng, nước mắt chảy xuống.

Đám người Tào Anh Kiệt cũng có chút kích động, cúi đầu, hít sâu một cái, không để cho nước mắt tràn ra.

Mọi người nhìn cũng rất kích động.

Bên ngoài sân, tân khách nhìn cảnh tượng này, cũng vui vẻ mà cảm động.

“Được rồi! !” Tào Anh Kiệt ngẩng đầu lên nhìn Trần Mạn Hồng kích động nói: “Vợ! Chúng ta kết hôn xong! Sau đó chúng ta sống chung nhau suốt đời!”

Anh nói xong, đột nhiên ôm lấy Trần Mạn Hồng, vui vẻ cúi xuống, muốn hôn. . . . . .

“Này, này này! ! Không thể hôn! ! Phải làm lễ thành hôn xong mới có thể hôn! ! Mau! ! Xuống lầu! !” Bọn Tô Lạc Hoành cũng có chút kích động, nhưng vẫn cố nén nước mắt, nói to với các anh em: “Các anh em, cùng với các cô dâu phụ cùng nhau xuống lầu! Cử hành hôn lễ!”

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *