Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0494
Tào Anh Kiệt và Trần Mạn Hồng trao đổi nhẫn xong, trong không khí vui mừng, cùng dìu nhau đi ra, cùng nhau cám ơn hai vị Tổng Giám đốc quan tâm chỉ đạo hôn lễ lần này.
Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên đồng thời mỉm cười gật đầu.
Tào Anh Kiệt càng kích động bắt tay với Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi bắt tay với anh, lại nhìn Trần Mạn Hồng mỉm cười nói: “Chúc mừng”
“Cám ơn Tổng Giám đốc. . . . . .” Trần Mạn Hồng cầm hoa cầu, vui vẻ nói.
“Tên nhóc! ! !” Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, có chút kích động nhìn Tào Anh Kiệt, lập tức biến thành một người đàn ông chân chính, vui vẻ nói: “Sau này, phải quý trọng đoạn hôn nhân này, Quản lý Trần là giai nhân hiếm có!”
“Biết rồi! ! Cám ơn Tổng Giám đốc!” Tào Anh Kiệt cười nói.
“Cám ơn Tổng Giám đốc. . . . . .” Trần Mạn Hồng cũng cười ngọt ngào hạnh phúc.
“Cùng nhau cám ơn tân khách đi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, vỗ nhẹ bả vai Tào Anh Kiệt.
“Tốt. . . . . .” Cô câu chú rể nghe xong, liền vui vẻ cùng dìu nhau, một lần nữa đi về phía khán đài, vẫn tay chào hỏi đối với tất cả tân khách tham gia hôn lễ.
Mọi người cũng rối rít vỗ tay và lên tiếng chúc mừng.
Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên đứng ở phía sau, nhìn cô câu chú rể vui vẻ đi về phía trước, cám ơn tân khách, bọn họ có riêng tâm sự, nhưng vẫn cùng xoay người đi về phía bên dưới khán đài.
Có một phóng viên, mỉm cười ngăn ở trước mặt hai người bọn họ, tay cầm máy chụp hình, nhiệt tình nói: “Tưởng tổng, Trang tổng, chúng tôi là phóng viên nhật báo Trung Hoa, đầu tiên chúc mừng hai nhân tài ưu tú của tập đoàn các vị, hôm nay kết hôn với nhau.”
Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên nhìn anh, đồng thời mỉm cười.
Phóng viên lại cười nói: “Hơn bốn tháng này vẫn có tin đồn, hai Tổng Giám đốc Hoàn Cầu bất hòa làm cho nhà đầu tư và người chơi cổ phiếu lo lắng, hôm nay thấy hai đại tập đoàn cùng chung tổ chức hôn sự, có phải vì phá tan tin đồn bất hoà này hay không?”
Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, nhàn nhạt mỉm cười, nói: “Hôm nay là ngày vui của Hoàn Cầu chúng tôi, nếu vì nó tăng thêm ý đồ khác, không phải là ngày vui mừng nữa rồi. Hai tập đoàn lớn của Hoàn Cầu vốn là một nhà, một bên hưng thịnh kéo theo bên còn lại hưng thịnh, một bên tổn thất kéo theo một bên còn lại tổn thất, đối với tin đồn bên ngoài chúng tôi bất hòa nhiều năm, chúng tôi đã sớm thành quen rồi. Chúng tôi cũng tin tưởng truyền thông, sẽ không nắm bắt tin tức vô căn cứ, viết tin không đúng sự thật, cám ơn mọi người quan tâm.”
Phóng viên vừa ghi chép, vừa cười nhìn Trang Hạo Nhiên. . . . . .
Trang Hạo Nhiên nở nụ cười nói: “Mỗi doanh nghiệp hợp tác đều có dự tính, nếu như không có dự tính, như vậy hợp tác giữa hai công ty, cũng không có cạnh tranh và xung đột. Phàm lúc có cạnh tranh và xung đột đều sẽ có mâu thuẫn, tôi tình nguyện tin tưởng, những mâu thuẫn này có thể để cho chúng tôi tự kiểm điểm và tiến bộ hơn. Nhưng đúng như lời của Tổng Giám đốc Tưởng, đối với tin đồn bên ngoài chúng tôi bất hòa nhiều năm, thật sự đã sớm trở thành thói quen. Xin tất cả truyền thông viết tin tức đúng sự thật. Một doanh nghiệp lớn hơn nữa cũng không hoàn toàn có thể chống lại được tin tức tấn công.”
Phóng viên lập tức bật cười, cất bản ghi chép và máy ghi âm xong, mới nói: “Cám ơn hai vị Tổng Giám đốc hôm nay tiếp nhận phỏng vấn của tôi, ngoài buổi hôn lễ, đề tài này rất quý giá, tôi nhất định sẽ nắm giữ tốt, báo cáo sự thật. Không quấy rầy.”
Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi đồng thời mỉm cười, Đông Anh lập tức tiến lên, bảo trợ lý lưu ý phóng viên. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên lập tức thu hồi vẻ mặt cười, sắc mặt hơi ngưng lại.
“Đừng tưởng rằng, tôi không biết là cậu tung hỏa mù, chế tạo tin tức chúng ta bất hòa, sau đó chấn động căn cơ của Tập đoàn Á Châu tôi!” Tưởng Thiên Lỗi nhìn theo phương phóng viên đi phía trước, lại có phóng viên tòa soạn khác muốn tiến lên, vệ sĩ ngăn lại.
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, lập tức xoay người, hai mắt sáng ngời nhìn Tưởng Thiên Lỗi, mỉm cười nói: “Tổng Giám đốc Tưởng! Trên thế giới này, anh thật cảm thấy sẽ có tường không bị gió lùa?”
Tưởng Thiên Lỗi quay mặt sang, hai mắt đè nén lửa giận nhìn anh, nhớ tới lúc nảy anh hôn trên môi Đường Khả Hinh, tay không nhịn được siết chặt, khẽ nhíu mày, chậm rãi cười nói: “Tập đoàn Á Châu của tôi xây dựng nhiều năm, đã sớm có thể độc lập phát triển, quá khứ trước kia, tôi không cần cũng được.”
“Như vậy nôn tiền bạc ra, ngài có thể tự nhiên xoay người.” Trang Hạo Nhiên nhìn anh, trong đôi mắt hiện lên lạnh lùng, lại nở nụ cười nói: “Hai chúng ta bị xì căng đan rất nhiều năm, nếu như tiếp tục hỗ trợ nhau, đoán chừng cũng sẽ không có người tin tưởng nữa ! !”
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, lạnh lùng nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên không muốn nói nữa, lập tức xoay người, cũng đã nghe được phía trước có người kêu lên ném hoa cầu! !
Hai người vừa nghe, liền cùng nhìn về phía bồn hoa ở giữa khán đài hình tròn, Trần Mạn Hồng đang cầm hoa cầu, vui vẻ mà hạnh phúc đưa lưng về phía một đống cô gái trẻ tuổi chưa lập gia đình.
“Khả Hinh! ! !” Nhã Tuệ vui vẻ đi tới chỗ ngồi của Khả Hinh, cứng rắn kéo cô nói: “Mau! ! Mạn Hồng ném hoa cầu! Chúng ta cùng đi nhận.”
Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, ngẩng đầu lên nhìn Nhã Tuệ nhiệt tình như vậy, bất đắc dĩ mỉm cười, nói: “Không cần. Tôi còn nhận hoa cầu gì?”.
Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên đồng thời nhìn cô.
“Không được! ! Nhất định phải đi! Chẳng lẽ cô không muốn gả cho người à? Mau dậy đi!” Nhã Tuệ thật vui vẻ kéo Đường Khả Hinh đi về phía khán đài hôn lễ ở đầu kia.
Đường Khả Hinh không có cách nào, chỉ đành phải níu đuôi váy thật dài, đi theo sau lưng Nhã Tuệ, đứng ở dưới khán đài, ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng Mạn Hồng hấp dẫn uyển chuyển, bất đắc dĩ mỉm cười.
“Cô nghiêm túc một chút! !” Nhã Tuệ rất vui vẻ và căng thẳng nhìn Đường Khả Hinh.
“. . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười không nói gì, chỉ đành phải cúi đầu, thở dài, nói: “Được. . . .”
“Quản lý, quản lý, quản lý! !” Tiểu Nhu mặc váy lụa màu tím, đứng ở trước mặt một đống cô gái, nhảy lên, cô vui vẻ kêu to: “Nhất định phải ném cho tôi, nhất định phải ném cho tôi, tôi muốn lập gia đình ! ! Quản lý, nghe được lời nói của tôi không ! ?”
Rất nhiều cô gái, cũng đứng ở chính giữa, chen chúc chật chội, cười vui.
Trần Mạn Hồng đứng ở trên khán đài, ôm hoa cầu, nghe tiếng cười vui vẻ sau lưng, cô nhắm mắt lại, lập tức cười to nói: “Được rồi! ! Bắt đầu ném hoa cầu đấy! Tất cả chuẩn bị! Một! ! Hai! ! Ba! !”
Cô nói xong, lập tức ném hoa cầu về phía sau! !
Bó hoa cầu màu trắng ở trên không trung kéo lê một đường cung xinh đẹp, ném về phía các cô gái sau lưng.
“A . . . . . . . ” Rất nhiều cô gái lập tức náo nhiệt hưng phấn chen tới trước, tranh giành hoa cầu.
Lúc này, Đường Khả Hinh cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn bó hoa cầu lại ném qua vị trí của mình, cô sững sờ, không nhịn được vươn tay, dễ dàng ôm lấy bó hoa cầu kia, trợn tròn mắt.
Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi cùng nhìn Đường Khả Hinh tay ôm hoa cầu, cũng không khỏi sửng sốt.
“A. . . . . . Tại sao lại là Khả Hinh giành được?” Rất nhiều cô gái cũng mất mát kêu lên.
Tiểu Nhu cũng có chút mất mát đứng tại chỗ, bởi vì cô vẫn lo lắng không ai thèm lấy mình.
Nhã Tuệ thật vui vẻ chạy đến trước mặt của Đường Khả Hinh, hưng phấn gọi: “Khả Hinh! ! Chúc mừng cô giành được hoa cầu! Người kết hôn kế tiếp, có thể là cô rồi! !”
Trần Mạn Hồng xoay người, thấy Đường Khả Hinh giành được hoa cầu, cũng cười vui vẻ.
Đường Khả Hinh cầm hoa cầu, thấy bạn thân cười đến nói không ra lời.
“Mau! ! Mau đi lên! !” Nhã Tuệ lập tức đẩy Đường Khả Hinh, vui vẻ cười.
“Lên, đi lên làm gì?” Đường Khả Hinh nhìn Nhã Tuệ, mỉm cười không hiểu hỏi.
“Không phải cô giành được hoa cầu sao? Phải cùng cô dâu chụp hình chung!” Nhã Tuệ cười hưng phấn nói.
Đường Khả Hinh cầm hoa cầu, suy nghĩ một chút, ngay lập tức theo Nhã Tuệ đề nghị, mỉm cười gật đầu, kéo nhẹ đuôi váy, được Tào Anh Kiệt thân sĩ nâng đở, đi lên khán đài nho nhỏ, cùng Trần Mạn Hồng ôm nhau chúc mừng, liền nhìn vào ống kính, mỉm cười ôm nhau chụp hình.
Lúc này cơn gió thổi qua.
Đường Khả Hinh và cô dâu, hai cô gái xinh đẹp, cười ngọt ngào, hướng về phía ống kính, thỉnh thoảng ôm nhau, thỉnh thoảng nhìn nhau, giả vờ hôn.
Dưới khán đài các cô gái vô cùng hâm mộ, vui vẻ thét chói tai.
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên cạnh đó, nhìn Đường Khả Hinh trên khán đài đang cầm hoa cầu, mặc váy dài lộ rõ vóc người xinh đẹp khí phách, để mái tóc màu nâu, khuôn mặt sáng rỡ, hai mắt lấp lánh, bốn tháng không thấy, lộ ra vẻ đẹp dịu dàng và chín chắn hơn, ánh mắt không tự chủ đuổi theo.
Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn Đường Khả Hinh.
“Các anh em, tới đây chụp hình! !” Tào Anh Kiệt đột nhiên kêu Tô Lạc Hoành.
Đám người lập tức leo lên khán đài, mấy anh em cùng nhau muốn ôm Tiêu Đồng chụp hình!
“Làm gì?” Tiêu Đồng lập tức cười đẩy anh ra, kêu to.
“Ôi chao! ! Cô cũng là anh em của bốn người chúng tôi mà! Anh Kiệt em trai của tôi kết hôn, cô không tổ chức kết hôn à? !” Tô Lạc Hoành cười to nói.
“Anh em của anh đi chết đi!” Tiêu Đồng cố ý tức giận liếc anh một cái, lại nhìn Trang Hạo Nhiên, làm nũng dậm chân gọi: “Lão đại, bọn họ khi dễ tôi !”
Trang Hạo Nhiên cất giọng cười to, chỉ vào bốn người bọn họ, cao giọng nói: “Mấy tên cầm thú các người! ! Dám khi dễ Tiêu Đồng của tôi, một chút nữa tôi thu thập các người!”
“Được ! !” Bốn người Lâm Sở Nhai xấu xa nói xong, Tô Lạc Hoành lập tức tiến lên, ôm Tiêu Đồng lên, kêu to: “Chúng ta theo Tiêu Đồng tiểu thư chụp hình đi! !”
“A! !” Tiêu Đồng cười lớn một tiếng, ôm cổ của Tô Lạc Hoành, cố ý nhìn anh, cười! !
“Mời nhìn ống kính!” Thợ quay phim, tay cầm máy chụp hình, cười gọi.
Lúc này, bốn người Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành cùng Tiêu Đồng chụp hình chung, lập tức cười ghi lại!
“Lão đại! ! Mau tới đây! !” Tào Anh Kiệt cười kêu to.
Trang Hạo Nhiên đứng ở đầu kia, cười lắc đầu, nói: “Không cần !”
“Nhanh lên, nhanh lên! !” Tào Anh Kiệt thấy vợ đứng ở đầu kia cùng các chị em của mình chùng nhau chụp hình, anh cũng gọi lão đại.
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ cười cười, không thể làm gì khác hơn là đứng lên đi lên khán đài, Tô Lạc Hoành kéo anh đến giữa, sau đó mấy người chen đến bên cạnh anh, thật vui vẻ nhìn ống kính, vừa muốn chụp hình, nhưng Lâm Sở Nhai đột nhiên kêu to: “Chờ một chút! !”
Mấy người sững sờ, nhìn anh hỏi: “Có chuyện gì ?”
“Khả Hinh của chúng ta đâu?” Lâm Sở Nhai đứng ở đầu kia, nhìn Đường Khả Hinh đang cùng Trần Mạn Hồng vui vẻ chụp hình, liền kêu to: “Khả Hinh! ! Cô là người của chúng ta bên này, mau tới đây! ! Cùng chúng ta chụp hình!”
Đường Khả Hinh quay mặt sang, nhìn đám người Tô Lạc Hoành, đột nhiên mỉm cười, vui vẻ nói: “Vâng . . . . .”
Cô vén đuôi váy thật dài, từng bước từng bước dọc theo cầu hoa, mỉm cười đi về phía trước.
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở dưới khán đài, nhìn khuôn mặt cô vui vẻ nở nụ cười, hai mắt sâu kín không nhịn được hiện lên một chút đau đau, dịu dàng nở nụ cười.
Như Mạt đứng ở đầu kia, nhìn vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi, hai mắt run rẩy lo sợ.
Đường Khả Hinh mỉm cười đi tới bên cạnh Tiêu Đồng, vừa muốn đứng lại, đám người Tô Lạc Hoành lập tức đẩy cả người sang bên cạnh Trang Hạo Nhiên, cười to nói: “Cô là bảo bối của Tổng Giám đốc, nên đứng thành một khối đi!”
Đường Khả Hinh tựa vào bên cạnh Trang Hạo Nhiên, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, bất đắc dĩ mỉm cười.
“Chụp hình đây! !” Thợ chụp hình điều chỉnh ống kính, cười nói.
Mấy người vừa nghe, lập tức đứng vững, Trang Hạo Nhiên cùng Khả Hinh đứng ở chính giữa, Tiêu Đồng ở bên phải Trang Hạo Nhiên, rồi đến bốn người đàn ông, cùng nhau vui vẻ hướng về phía ống kính cười kêu to: “Cà ! !”
Thợ chụp hình cười nói: “Một, hai . . . . . .”
Đường Khả Hinh đột nhiên rất tinh nghịch đưa hai tay ra, kéo chặt cánh tay Trang Hạo Nhiên, đầu làm nũng nghiêng trên bả vai của anh, thật vui vẻ ngọt ngào nhìn về phía ống kính mỉm cười, cũng kêu lên: “Cà ! !”
Related Posts
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0202
Không có bình luận | Th1 30, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0986
Không có bình luận | Th2 3, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1032
Không có bình luận | Th2 3, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0532
Không có bình luận | Th2 1, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.