Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0499

Chương 0499: PHỤC VỤ PHÒNG ĂN

Mưa xuân vẫn rơi.

Mùa hoa anh đào đã qua, cánh hoa màu hồng, đêm qua đã sớm tan tác, sáng nay, rơi đầy trên đất một tấm thảm màu hồng.

Đường Khả Hinh một mình chống cây dù, đạp cánh hoa anh đào ướt át trên đất, ở trong mưa trắng xóa đi về phía trước, hai mắt hiện lên một chút nụ cười nhu hòa, thỉnh thoảng đưa bàn tay nhỏ bé trắng nõn, hứng nhẹ nước mưa lạnh lẽo. . . . . .

Bóng lưng nhẹ nhõm mà bình tĩnh, cô đơn mà dịu dàng.

Lá cây anh đào bởi vì một trận gió mà lay động rất lợi hại, dưới tàng cây, cô gái chống cây dù màu đỏ thẫm đã đi xa.

Sinh mệnh trưởng thành qua một cơn “Mưa Xuân” tẩy rửa, có mất mát, bi thương, vẫn còn ấm áp và khát vọng.

Mưa rơi càng lúc càng lớn!

Cả người Đường Khả Hinh có chút ướt đẫm trở lại phòng thư kí, thấy tất cả mọi người đang trò chuyện vui vẻ, cô cũng cười vui vẻ đi tới bàn, mới vừa ngồi xuống, mở tài liệu rượu đỏ, cũng đã nghe được một nữ thư ký hỏi Tiêu Đồng: “Tiêu Đồng! ! Nghe nói Tổng Giám đốc truyền cưới tin, là thật hay giả hay không? Lần này truyền cưới, không phải là đính hôn!”

Tiêu Đồng ngồi tại chỗ, cầm tài liệu đã phê duyệt xong, đứng lên đưa đến trước mặt của Đường Khả Hinh, nhìn cô cười nói: “Tài liệu này cũng phê xong rồi, cô nhập vào hồ sơ lưu trữ trước, sau đó gửi đến bộ phận thu mua.”

“Vâng !” Đường Khả Hinh cười nhận lấy tài liệu.

“Tiêu Đồng! Nói cho chúng tôi biết đi!” Mấy nữ thư ký tò mò nhìn về phía cô hỏi.

Tiêu Đồng bất đắc dĩ nhìn họ, cười nói: “Được rồi! Tò mò như vậy làm gì? Tôi cũng chỉ nghe nói, nghe nói. . . . . . Có chút giống thật. . . . . .”

Đường Khả Hinh cũng tò mò ngẩng đầu, nhìn Tiêu Đồng cười nói: “Có chút giống thật, hay là thật? Nên sớm cho chúng tôi biết một chút, để chúc mừng anh ấy.”

Tiêu Đồng cúi đầu nhìn Khả Hinh một cái, mới ngồi xuống bên cạnh cô, khe khẽ hỏi: “Tổng Giám đốc không có gọi điện thoại cho cô sao?”

Đường Khả Hinh vừa xem tài liệu, vừa lắc đầu một cái.

“Người này thiệt là! ! Thật ra anh ấy rất keo kiệt, chỉ là cô không biết!” Tiêu Đồng cũng có chút tức giận anh, cầm bút lông chim trên bàn Khả Hinh, đặt ở trong tay vuốt vuốt.

Đường Khả Hinh nghe lời này, không nhịn cười được, nói: “Anh ấy không có keo kiệt. Chỉ là. . . . . . Có thể anh ấy cảm thấy tôi không xứng đàm luận rượu đỏ với cùng anh ấy thôi.”

“. . . . . . . .” Tiêu Đồng có chút đau lòng nhìn cô.

Đường Khả Hinh không lên tiếng, vươn tay không ngừng nhập hồ sơ rượu đỏ, phát hiện ba tháng nay, nhập khẩu rượu đỏ Laffey và Conti … đang dần dần trở nên ít hơn, cô có chút nghi ngờ cau mày, cầm tài liệu lên, xem lại mấy lần.

Tiêu Đồng nhìn cô chăm chú như vậy, không nhịn được nói một câu: “Lúc ấy tôi cho rằng . . . . Cô và Tổng Giám đốc có thể có chút tình ý đấy.”

“Hả?” Đường Khả Hinh không có nghe rõ lời của cô…, mà chăm chú cúi đầu, nhìn kỹ số liệu trong tài liệu, mình không có hoa mắt, nhập khẩu rượu đỏ Chateau Laffey, ít đi một phần ba, vậy lấy loại rượu nào bổ sung vào danh sách này? Cô nghi ngờ mở một phần tài liệu khác, kiểm tra.

Tiêu Đồng có chút gấp gáp nhìn về phía Đường Khả Hinh, lại hơi cất cao giọng nói: “Tôi vẫn cảm thấy, cô và Tổng Giám đốc giống như có chút tình ý, thật sao? Khả Hinh? Cô đối với Tổng Giám đốc nghĩ như thế nào?”

“. . . . . . . . .” Đường Khả Hinh không thể tin nổi ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Đồng, đột nhiên bật cười nói: “Chị nói cái gì? Điều này sao có thể? Tổng Giám đốc vẫn thích Tinh Xuyên, nhưng bây giờ không biết vì sao lại cùng Cố tiểu thư ở chung một chỗ, có thể cậu ấm con nhà giàu đều như vậy, tình yêu và hôn nhân đều khó hiểu.”

Cô rất bình tĩnh nói xong, lại xem tài liệu.

“Cô thật. . . . . . Đối với Tổng Giám đốc cũng không có một chút tình ý nào sao? Các người ở chung một chỗ như vậy, Khả Hinh, làm người phải nhìn về phía trước. . . . . . Có đúng hay không? Trong cuộc đời, có ai vì một đoạn tình cảm liền quyết định cả đời?” Tiêu Đồng nhìn cũng có chút sốt ruột.

Đường Khả Hinh bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn cô, nói: “Tôi sẽ tìm được bạn trai , tìm một người đơn giản bình thường, nói yêu đương một chút, đi xem phim nhiều, sau đó ăn kem, sau đó kết hôn, sinh con, vì tương lai mà cố gắng. Nhưng tuyệt đối sẽ không tìm một người có chút không tầm thường và có thân phận hiển hách. Tôi . . . . . Không muốn lại trải nghiệm những thứ khác. Hiện tại tôi chỉ quan tâm đến tranh tài.”

Cô cười nói xong, sau đó vươn tay, kéo bả vai Tiêu Đồng, làm nũng tựa đầu vào trên vai của cô, cười hì hì nói: “Ôi chao. Đừng lo lắng chuyện lớn cả đời cho tôi ! Năm nay tôi mới 23 tuổi thôi. . . . . .”

“Còn 23, cô 24 rồi !” Tiêu Đồng đẩy cô, cười nói.

“Tôi mới 18!” Đường Khả Hinh nhìn Tiêu Đồng, cười nói.

Tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi!” Tiêu Đồng ngẩng đầu lên.

“Tặng hoa tới rồi!” Thư ký nói dứt lời, liền không nhịn cười được.

Cửa mở ra.

Quả nhiên là nhân viên tiệm bán hoa , tay nâng một bó hoa hồng đỏ tươi, cười nói: “Một vị tiên sinh bí mật lại tặng hoa cho Đường Khả Hinh tiểu thư!”.

Tất cả mọi người cũng không nhịn được cười.

Đường Khả Hinh bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Đồng đi tới, nhận lấy hoa, sau khi ký tên thay cho mình, mới đưa đến trước mặt của Khả Hinh, nói: “Thân ái, xem một chút? Hôm nay hoa hồng giống như tươi hơn so với hôm qua.”

Đường Khả Hinh cười khổ vươn tay, nhận lấy bó hoa hồng Tiêu Đồng đưa tới, cầm lên một tấm thẻ màu xanh lam bên trong, mở ra, chỉ có một từ tiếng Anh, viết rất phóng khoáng: sor¬ry.

Chậc! Tiếng anh tốt ?

Đường Khả Hinh không nói gì nâng nó lên, đi tới bên cửa sổ sát đất, ném hoa ngày hôm qua vào thùng rác, lại cầm bó hoa này, cắm vào trong bình hoa, một mùi thơm bay ra, cô cúi đầu, mỉm cười ngửi nhẹ, thơm quá.

“Khả Hinh, rốt cuộc cô có thích người ta hay không? Mỗi ngày ngửi hoa tươi!” Có một thư ký cười nói.

Tiêu Đồng cũng nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh không lên tiếng, nhìn từng đóa hoa tươi đẹp, sâu kín cười nói: “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, hoa có lỗi gì chứ?”

Đưa mắt nhìn bó hoa này thật lâu. Rốt cuộc cô quay đầu, nhìn về phía mọi người cười nói: “Tôi đi hầm rượu trước đây !”

“Vất vả. . . . . .” Các đồng nghiệp cũng cười nói.

Đường Khả Hinh xoay người cầm tài liệu lên, còn có bản ghi chép, sau đó sảng khoái đi ra khỏi phòng thư kí, nhàn nhạt đi khỏi.

Tiêu Đồng nhìn về phía bóng lưng của cô, có chút mất mát.

Hầm rượu.

Đường Khả Hinh mặc phục màu đen của Hoàn Á, đeo thẻ làm việc, cầm tài liệu, đi vào một trong những kho rượu “Dạy cho người mới.”, lúc mở phòng ra, khứu giác không thể ngửi được từng trận mùi rượu mãnh liệt như ngày trước nữa, cô phải rất cố ý và dụng tâm tìm mùi hương, ban đầu còn khổ sở giãy giụa không quen, hiện tại đã thích ứng.

Chỉ thấy cô đứng ở bên cửa, bậc công tắc mở ngọn đèn nhỏ, nhẹ nhàng đóng cửa lại, ngẩng đầu lên nhìn nhiệt kế trước mắt, lại xoay người, mới vừa muốn tìm loại rượu, lại thấy phía trước có một bóng dáng nhàn nhạt, cô sửng sốt.

Tưởng Thiên Lỗi mặc áo sơ mi trắng, quần tây dài đen, mỉm cười đứng ở bên cạnh một giá rượu, hai mắt dịu dàng nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Sắc mặt Đường Khả Hinh bình thản nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi đi đến trước mặt cô, cảm nhận cô rất bình tĩnh, nhưng cũng mỉm cười cúi xuống, không có nhìn thẳng ánh mắt cô, nói: “Trước khi quen biết em, bởi vì chuyện Như Mạt, anh rất ít về nhà, nhưng đoạn thời gian này, phát hiện không có liên quan gì nữa, nên thường xuyên về nhà hơn.”

Anh giống như xem cô như một người bạn thân, bày tỏ tâm sự.

Đường Khả Hinh có chút nghi ngờ không hiểu ngẩng đầu lên, nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt hiện lên nụ cười, nói: “Rất thoải mái.”

Hiểu.

Đường Khả Hinh nhìn vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi thản nhiên như vậy, đột nhiên mỉm cười, nói: “Vậy thì tốt.”

Hai tròng mắt thâm thúy Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Đường Khả Hinh, xẹt qua một chút đau đớn.

Đường Khả Hinh không nói gì thêm, mà im lặng cầm quyển sổ, cầm rượu mẫu và các loại hương liệu, đi qua bên cạnh anh, đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên cạnh giá rượu, hai mắt mãnh liệt xoay tròn, nhanh chóng đuổi theo!

Mưa phùn vẫn rơi hoài không dứt.

Lá phong trải qua mùa đông rét lạnh, lại nhú chồi non khắp nơi.

Đường Khả Hinh che dù, tay cầm tài liệu và rượu mẫu, tiếp tục nhàn nhạt đi về phía trước.

Từ sau lưng truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Tưởng Thiên Lỗi đã cầm tây trang màu đen, che dù, bước nhanh, ở tiếng mưa róc rách đi tới trước mặt của Khả Hinh, có chút gấp rút nói: “Có thời gian rãnh không? Anh muốn mời em về nhà ăn một bữa cơm, Tuyết Nhi vẫn nhắc tới em.”

Đường Khả Hinh không lên tiếng, sắc mặt nhàn nhạt đi về phía trước.

“Khả Hinh. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi che dù, vừa nhìn theo cô, vừa đau lòng gọi: “Mời em ăn một bữa cơm. . . . . . Được không?”

Đường Khả Hinh vẫn chậm rãi đi về phía trước, không quay đầu lại nữa. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi đau lòng đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng cô lãnh đạm, hai mắt lóe lên giọt lệ bất đắc dĩ.

Buổi chiều!

Cửa phòng thư kí phịch một tiếng mở ra ! !

Đường Khả Hinh phát điên chạy ra phòng thư kí, trên mặt lộ ra nụ cười, chạy như bay đến thang máy phía trước.

“Này ! ! Cô đi chậm một chút! !” Tiêu Đồng nhìn theo bóng lưng Đường Khả Hinh, không nhịn được cười nói.

Đường Khả Hinh nhấn cửa thang máy đinh một tiếng, cả người vọt vào, vui vẻ như điên, che mặt cười to, bởi vì rốt cuộc Vitas gọi điện thoại tới, nói muốn mình tới phòng làm việc của ông một chuyến, đã quyết định cho cô phục vụ phòng ăn! !

Cô trở nên kích động đưa hai tay ra chống trên mặt tường kính thang máy, cảm giác thân thể của mình càng không ngừng bay lên cao theo hai bàn tay của mình, có được kết quả, cảm giác thật tốt!

“Ha ha ha. . . . . .” Cô càng nghĩ càng vui vẻ, cười, cười thật vui vẻ.

Tòa nhà Hoàn Cầu !

Văn phòng Tổ trưởng phòng kinh doanh rượu!

Cửa, phịch một tiếng mở ra, Đường Khả Hinh xông tới, vui vẻ kêu to: “Vitas tiên sinh!”

Vitas tức giận ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nói: “Con bé này có thói quen không gõ cửa vào phòng làm việc từ lúc nào hả? Cửa của tôi bị cô phá hư !”

“Tôi phục vụ phòng ăn nào? Là ngự tôn sao?” Đường Khả Hinh vui vẻ đến mắt cũng muốn híp lại, vẻ mặt hớn hở! !

Vitas bất đắc dĩ nhìn cô một cái, mới đưa túi giấy màu xanh đen trước mặt, đặt ở trước mặt cô, nói: “Tự xem đi”

Vẻ mặt Đường Khả Hinh hưng phấn cầm tài liệu lên, từ bên trong trước rút ra quyển sách nhỏ quảng cáo các phòng ăn, tất cả đều bằng tiếng anh, cô sững sờ, giơ lên xem thế nào cũng xem không hiểu, cô nghi ngờ nhìn Vitas một cái, lại từ bên trong móc ra menu rượu đỏ, đây là thứ nhất định phải chuẩn bị lúc đi phòng ăn, cô lại nghi ngờ đưa tay vào túi giấy, từ bên trong rút ra vé máy bay. . . . . .

“Vé máy bay?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên giơ lên, nhìn chữ tiếng anh: Luân Đôn. . . . . .

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *