Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0501

Chương 0501: MỘT CHÚT LÒNG TIN

Văn phòng Tổng Giám đốc! !

Tưởng Thiên Lỗi nắm bút máy, ngẩng đầu lên nhìn Đông Anh, khiếp sợ hỏi: “Cô nói. . . . . . Cô nói Khả Hinh đi đâu?”

Đông Anh có chút đau lòng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Đi. . . . . . Đi Luân Đôn. . . . . . nước Anh!”

Tưởng Thiên Lỗi lập tức để bút máy xuống, không thể tin nổi tựa vào trên ghế da, không lên tiếng.

Đông Anh đứng ở một bên, cũng không còn dám nói chuyện.

Tưởng Thiên Lỗi lập tức cầm điện thoại lên, bấm điện thoại của Vitas.

“Hel¬lo?” Tiếng của Vitas, nhẹ nhàng truyền đến.

“Vitas tiên sinh. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói.

Vitas sững sờ, nắm điện thoại, mỉm cười lên tiếng: “Tổng Giám đốc Tưởng?”

“Vâng. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nắm điện thoại, ngồi tại chỗ, khách khí cười nói: “Tôi nghe nói Khả Hinh đi phục vụ phòng ăn ở. . . . . . Luân Đôn nước Anh?”

“Ừ, đúng vậy.” Vitas gật đầu.

“. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi dừng lại một lát, vẻ mặt hơi phức tạp, nhưng vẫn cười khẽ, có chút bất đắc dĩ nói: “Vitas tiên sinh, từ trước đến nay tôi cũng chưa bao giờ hỏi ngài vun trồng nhiệt huyết và trí tuệ đối với rượu đỏ của chuyên gia hầu rượu, nhưng lần này, quả thật tôi có chút không hiểu, Đường Khả Hinh ngoại ngữ cực kém, hơn nữa mới bị thương khôi phục mấy tháng, nghe nói khứu giác của cô ấy cũng không nhạy bén như trước kia, ngài để cho cô đi nước Anh, chuyện này. . . . . .”

“Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . .” Vitas mỉm cười nói: “Ngài cảm thấy hiểu rượu đỏ là một quá trình đơn giản sao?”

“Dĩ nhiên không phải ý này.” Tưởng Thiên Lỗi vẫn hết sức cung kính đối với Vitas và Laurence.

“Biết rượu đỏ, thì đồng nghĩa với trải qua một lần cuộc sống chưa bao giờ biết đến, điều này cần một dũng khí cực lớn, nếu như cô ấy không có xuất sắc và sức hấp dẫn nhân cách, sẽ làm không được quá trình lần này. Chúng tôi không có bất kỳ người nào ép buộc cô ấy làm như vậy, nếu như cô ấy không tiếp nhận nổi, không thích ứng được, như vậy cô ấy sẽ trở về, chỉ đơn giản như vậy.” Vitas đơn giản giải thích.

Tưởng Thiên Lỗi không còn lời gì để nói.

“Theo quy tắc cuộc tranh tài, hi vọng Tưởng Thiên Lỗi ngài đừng quá mức trộn lẫn vào trong tuyển thủ tranh tài.” Vitas lại lạnh nhạt nói.

Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ cúp điện thoại, ngồi ở một bên, nhíu chặt mày suy nghĩ.

Đông Anh ngẩng đầu lên, không hiểu nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi ầm ầm đứng dậy, trực tiếp đi ra ngoài, phịch một tiếng, đóng cửa lại.

Đông Anh không biết làm sao, sững sờ tại chỗ.

Buổi trưa thời gian dùng cơm đã qua, Đường Khả Hinh đi trước các cô, giao nộp đồng phục Hoàn Á, mặc vào váy ngắn vàng nhạt, bên ngoài khoác một cái áo khoắc màu đen cổ lớn, mái tóc xoăn buộc lên, trên trán rũ nhẹ xuống đoạn tóc xoăn, xách theo túi xách màu đỏ, mang giày cao gót màu đen mới vừa muốn đi dọc theo đường lớn rừng phong, trở về Hoàn Á, cầm hộ chiếu Tiêu Đồng đã chuẩn bị cho mình. . . . . .

Một bóng dáng màu đen đột nhiên xuất hiện, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, đi nhanh về phía trước.

Đường Khả Hinh vừa loạng choạng đi về phía trước, vừa kinh ngạc nhìn Tưởng Thiên Lỗi có thể không để ý ánh mắt người bên cạnh, nắm tay mình đi về phía trước, cô sợ hãi kêu: “Này! ! Anh muốn làm gì?”

“Anh dẫn em đi một chỗ!” Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt nói xong, cũng đã kéo cô đi về phía trước.

“Anh buông tay! Tôi không có thời gian ầm ĩ với anh!” Đường Khả Hinh xoay mạnh cổ tay của mình, không muốn đi với anh ! !

Tưởng Thiên Lỗi vẫn không giải thích, cứng rắn kéo cô đi về phía trước! !

Một chiếc xe Mercedes màu đen, mới vừa được cơn mưa nhỏ tẩy rửa, chạy như bay trên con đường ngô đồng, bắn lên bọt nước trắng xóa!

“Tưởng Thiên Lỗi!” Đường Khả Hinh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, bất đắc dĩ nhìn bộ dáng anh, thật sự hết sức bất đắc dĩ và tức giận nói: “Rốt cuộc anh muốn làm gì ?”

Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh lại, cầm tay lái, lạnh nhạt nói: “Yên tâm. Anh không có điên cuồng đến nổi muốn bắt cóc em, chỉ muốn cùng em đi đến một chỗ.”

Đường Khả Hinh thật sự hết sức hết sức bất đắc dĩ nhìn anh, lại nói: “Tôi hi vọng sau khi chúng ta buông bỏ tình cảm, cũng buông bỏ một chút rối rắm và buồn bã!”

Tưởng Thiên Lỗi cầm tay lái, mỉm cười nói: “Vậy em dám thề với trời, em không còn yêu anh không?”

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh thật sự không nói nên lời nhìn người này.

“Anh tôn trọng tình yêu của em, mặc kệ là yêu anh hay yêu người nào, nhưng anh yêu em, đây là chuyện của anh chứ?” Tưởng Thiên Lỗi cầm tay lái, cho xe chạy khỏi trung tâm thành phố, chạy dọc theo cánh đồng rộng lớn.

Đường Khả Hinh nhìn anh, không muốn rối rắm nữa, hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Muốn đi nơi nào? Tôi không có thời gian! Ngày mai tôi phải đi nước Anh! !”

“Anh biết rõ!” Tưởng Thiên Lỗi cầm tay lái, lại đạp chân ga, cho xe chạy thẳng phía trước! !

Mùa xuân, vạn vật hồi sinh, trăm hoa đua nở, nhất là ở phương Nam, không còn tuyết lạnh lẽo, cho nên bước chân mùa xuân càng tới nhanh hơn so với các nơi khác.

Chiếc Mercedes-Benz dọc theo con đường ngô đồng thật dài, chạy đi, cuối cùng dừng ở một cánh đồng ruộng rộng lớn, nhộn nhịp người ta, nơi đó có gần 500m bất cứ lúc nào cũng dựng lên lều giống như lều Mông Cổ, để vô số cân điện tử ở phía trước, rất nhiều nhân viên mặc khách sạn đồng phục bộ phận rượu và đồng phục đầu bếp đứng ở trước lều, đang tỉ mỉ quan sát rất nhiều nông dân rối rít đẩy rau quả của mình, tiến hành kiểm tra, lại để cho bộ phận kiểm tra, kiểm tra thuốc trừ sâu có vượt mức hay không. . . . . .

Quan chức Chính phủ và địa phương, còn có Bộ Kiểm tra đo lường cũng đứng ở một bên, giám sát tất cả.

Rất nhiều nông dân, một số đẩy xe, một số khiêng sọt lớn, trên mặt tràn đầy nụ cười hưng phấn, đi tới khu rau củ tạm thời, vô số đứa bé ở trên đồng ruộng thật vui vẻ đuổi theo bươm bướm màu hồng, màu xanh.

Đường Khả Hinh sửng sốt đứng ở đầu kia cánh đồng ruộng, nhìn mọi thứ trước mặt.

Tưởng Thiên Lỗi cũng đi xuống xe, đi tới bên cạnh cô, nhìn cánh đồng ruộng trước mặt, một vùng bao la tươi tốt, hai mắt thâm thúy hiện lên một chút tự hào mỉm cười, nói: “Rất nhiều người cảm thấy, làm Tổng Giám đốc là vì mưu tính cho chức vị của mình, nhưng có bao nhiêu người biết, Tổng Giám đốc nhất định phải có trách nhiệm suy nghĩ cho người khác? Bởi vì nếu như em không suy nghĩ thì từng người bên cạnh sẽ rời khỏi em, bởi vì bọn họ chỉ vì lợi ích mới đi tới trước mặt của em. . . . . .”

Hai mắt Đường Khả Hinh khẽ chớp, vẫn nhìn một ông cụ 90 tuổi ở trước mặt, đẩy rau củ của mình, mặc dù con đường gập ghềnh, nhưng ông vẫn rất hưng phấn đẩy xe, đi tới khu kiểm tra thu mua, cô cười, hai mắt rưng rưng. . . . . .

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi hiện lên một chút đau đau, nói: “Lúc anh đối mặt với tình yêu thất bại của mình thì đã từng có một cô gái nhỏ, vừa ăn quýt, vừa nói với anh, nông dân trồng rau là nghề khổ nhất trên thế giới, nếu như có một ngày, Thương gia chúng ta có thể bỏ qua món lợi kếch sù, trực tiếp cùng bọn họ tiến hành trao đổi và mua bán, như vậy bọn họ có thể có nhiều tiền một chút, thu vào nhiều một chút, thì tốt biết bao nhiêu?”

Đường Khả Hinh nghe lời này, đôi môi mím một cái, rưng rưng nhìn cánh đồng phía trước có thật nhiều người, vẫn còn đang vui mừng đưa đồ đi về phía trước.

Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn những người đó, hơi lo âu nói: “Thế nhưng phương án thực hiện khó càng thêm khó, bởi vì em bỏ qua trao đổi lợi ích cùng với những người này, mà tiến đến gần người yếu thế khác một chút…, chứng tỏ em rất có thể sẽ bị liên lụy, nhưng lúc ấy anh kiên trì việc này, lúc mở hội nghị, lại có được không ít sự ủng hộ, anh lập tức suy nghĩ, thì ra trên thế giới này, vẫn có rất nhiều người giống cô gái nhỏ này. . . . . .”

Trong lòng của Đường Khả Hinh đau xót, nhớ tới cha luôn đứng ở trong phòng bếp, cầm một chút rau củ, vẻ mặt lộ ra sâu xa.

“Bắt đầu từ lúc ấy, anh rất thưởng thức đối suy nghĩ của cô ấy, đối với tất cả mọi thứ của cô ấy, mặc dù anh muốn đi về phía Như Mạt, nhưng anh vẫn muốn hiểu rõ suy nghĩ của cô ấy. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi đón gió xuân, khẽ mỉm cười, nói.

Đường Khả Hinh chậm rãi quay đầu, nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh, thật lòng nói: “Nghe nói em muốn đi nước Anh? Có thể nói cho anh biết địa chỉ nơi em ở tại nước Anh không?”

Đường Khả Hinh rưng rưng nhìn anh, lắc đầu một cái.

Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, gật đầu một cái, tôn trọng ý kiến của cô, lại vươn tay về phía cô nói: “Đến đây. . . . . .”

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh có chút nghi ngờ không hiểu nhìn anh.

“Đến đây. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn cô, khẽ mỉm cười.

Đường Khả Hinh nhìn vẻ ôn hòa trong mắt anh, liền chậm rãi vươn tay, bỏ vào trong lòng bàn tay anh.

Tưởng Thiên Lỗi nắm nhẹ tay cô, đi về phía ruộng bậc thang gập ghềnh, đi tới khu kiểm tra rau củ.

Có một vị lãnh đạo cấp cao nhận ra Tổng Giám đốc, liền muốn gọi anh. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi chỉ hơi giơ tay, liền im lặng dắt Đường Khả Hinh mang giày cao gót đi bộ có chút gập ghềnh, đi tới khu kiểm tra, bên trong đã đặt rất nhiều cà rốt, củ cải trắng, bắp cải trắng, còn có một chút rau đậu mầm chỉ có trong mùa xuân. . . . . . Anh kéo cô đi đến trước một đống củ cải trắng, ngồi xổm người xuống, bẻ củ cải ra hai nửa, nhận lấy con dao nhỏ lãnh đạo cấp cao im lặng đưa tới, cắt một miếng đưa cho Đường Khả Hinh. . . . . .

Đường Khả Hinh ngồi xổm trên mặt đất, nhìn anh một cái, nhận lấy củ cải trắng anh đưa tới, bỏ vào trong miệng nhai xong, phát hiện mùi vị của củ cải trắng này không khác lắm với mùi vị táo, chua chua ngọt ngọt, ăn thật ngon, cô sửng sốt.

Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười cũng cắt một phần nhỏ, mình cũng nhai thử, mới nói: “Đây là củ cải trắng do đầu bếp Quách của khách sạn chúng ta từ quê của mình mang vào.”

Đường Khả Hinh vui vẻ nhìn anh.

“Củ cải, tiếng anh gọi là. . . . . . radish” Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên nói.

Đường Khả Hinh sững sờ, nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: “Radish. . . . . . đọc theo anh. . . . . .”

“Radish. . . . . . Đường Khả Hinh nhìn anh, nghẹn ngào đọc theo.

“Carrot . . . . . . Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, lại nhẹ nhàng đọc.

Đường Khả Hinh sâu kín nhìn anh, đọc theo “Carrot. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi nghe xong, hài lòng mỉm cười, nói: “Rất thông minh. . . . . .”

“. . . . . .” Đường Khả Hinh bất đắc dĩ, rưng rưng nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn cô thật sâu, hai mắt hiện lên một chút đau đau, rồi lại cúi đầu, cầm dao nhỏ cắt một phần nhỏ, bỏ vào trong miệng, nhai nhẹ, rồi để xuống mới nói: “Đi thôi. . . . . .”

Đường Khả Hinh cũng nhẹ nhàng đứng lên.

Hai người đi dọc theo con đường nhỏ trên cánh đồng ruộng, đi về phía trước, quay trở lại là đường, Tưởng Thiên Lỗi dạy từng từ: “Bắp cải. . . . . . Cab¬bage”

Đường Khả Hinh đứng ở anh sau lưng, đọc theo: “Cab¬bage. . . . . .”

“Khoai tây. . . . . . Pota¬to. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi cẩn thận đi trên ven đường, kéo cô đi lên, nhẹ nhàng dạy.

“Khoai tây. . . . . . pota¬to. . . . . .” Khả Hinh đọc theo.

“Cảm ơn bạn tha thứ cho tôi . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhìn nông dân trồng rau phía trước, hai tròng mắt thâm thúy, rưng rưng nói.

“Thank you to forgive me. . . . .” Khả Hinh lập tức đọc theo.

Tưởng Thiên Lỗi quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh, bất đắc dĩ cười nói: “Sai rồi. . . . . .”

“Không phải như vậy?” Đường Khả Hinh cũng cười, trong mắt lóe nước mắt.

Tưởng Thiên Lỗi cũng biết, ánh mắt nhìn khuôn mặt đáng yêu kiên nghị của cô gái trước mặt. . . . . .

Đường Khả Hinh cũng nhìn anh thật sâu.

“Một mình đi nước Anh, cẩn thận một chút, nếu như không hiểu, mấy ngày nay xem chút tài liệu giới thiệu liên quan nước Anh, đứng ở ngã tư đường, đừng khóc, nếu thật bất đắc dĩ, gọi điện thoại cho anh . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, dịu dàng nói.

Đường Khả Hinh không lên tiếng, cúi đầu.

“Đối mặt với khó khăn, phải dũng cảm một chút, anh chờ em trở về. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi chăm chú nhìn cô.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn anh, nghẹn ngào nói: “Đừng chờ. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi cười, quay đầu đi, mặt nhìn cánh đồng ruộng rộng lớn, nói: “Nơi này là nơi em khát vọng nhất, em tốt nhất ở một lúc nữa, anh đi trước, một lát sẽ có tài xế tới đón em.”

Anh xoay người đi đến bên cạnh cửa xe.

“Thật, đừng đợi. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn anh, lại đau lòng nói.

Tưởng Thiên Lỗi không nói lời nào, ngồi vào trong xe, hai mắt rưng rưng, chuyển bánh, cầm vô lăng, quay xe, chạy tới phía trước.

Đường Khả Hinh rơi lệ nhìn chiếc xe kia chạy thẳng. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi vừa lái xe, vừa nhìn Đường Khả Hinh trong kính chiếu hậu, đứng ở bên trong cánh đồng ruộng xanh ngắt, rất nhỏ bé, lại thật dịu dàng, thật dịu dàng. . . . . . Anh nắm chặt tay lái, hai mắt lóe lên, nghĩ tới sắp chia tay, tay lại run mạnh, lo lắng nhìn vào kính chiếu hậu. . . . . .

Đường Khả Hinh vẫn cô đơn ở trong kính. . . . . .

Anh suy nghĩ sâu một chút, đột nhiên dừng lại! !

Đường Khả Hinh sửng sốt rơi lệ, nhìn tới trước.

Tưởng Thiên Lỗi chợt đi xuống xe, phanh, đóng cửa xe, cúi đầu không để cho nước mắt tuôn ra, bước nhanh đến trước mặt của Đường Khả Hinh, ôm cô vào trong lòng, cúi xuống, nước mắt trượt vào tóc cô.

Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực của anh, cũng không nhúc nhích, nước mắt chảy xuống.

“Anh sẽ không buông tay. . . . . . Tôi tuyệt đối. . . . . . Không buông tay. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi ôm chặt cô gái trong ngực, khổ sở khàn khàn nghẹn ngào nói: “Anh sẽ ở chỗ này chờ em trở lại. . . . . . Mang theo một chút lý tưởng của em, sẽ coi chừng chỗ này, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, anh cũng sẽ thực hiện hạng mục này! !”

Đường Khả Hinh không lên tiếng, chỉ cúi đầu, mặc cho nước mắt chảy xuống.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lại tràn ra nước mắt không nở và nồng nàn thương nhớ, chợt buông cô ra, đi về phía trước.

“Đừng đợi. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn anh, khóc đến run rẩy nói: “Tưởng Thiên Lỗi, đừng đợi thêm nữa. . . . . . nếu như thế giới của anh đã rõ ràng, đi tìm hạnh phúc của mình đi. . . . . .”

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi chớp động nước mắt đau đớn, nhưng vẫn kiên định sải bước đi khỏi.

Lúc này, tình yêu đại biểu cho cái gì? Gió mát, cỏ non, hay một chút lòng tin?

Trên đường, cô gái kiên quyết chia tay tình yêu của mình, mặc dù rơi lệ, nhưng cuộc sống cũng thăng hoa, bởi vì tình yêu của cô khiến cho một người đàn ông thực hiện hạnh phúc và ước mơ của quá nhiều người.

Đường Khả Hinh đứng ở ven đường, kích động nhìn đám người mỗi ngày cực khổ trồng rau, mọi người cũng lộ ra nụ cười chất phác, đẩy rau củ đã chín đi về phía khu kiểm tra đo lường, cô đột nhiên nở nụ cười, nước mắt chảy xuống, nghẹn ngào nói: “Cha. . . . . . Cám ơn cha kiên trì sống sót, kiên trì giao cho con lý tưởng và mơ ước, cha nhìn thấy được không? Đây là nơi cha mơ ước, trong tương lai, con sẽ cố gắng thực hiện mơ ước của cha, mang thật nhiều hạnh phúc, mang theo gian nan, chuyên cần, dụng tâm chế biến thức ăn cho người. Cha chờ con gái, con gái đi một thời gian sẽ trở lại, đi rồi. . . . . . Trở về. . . . . .”

Giữa đường cô gái nhìn quang cảnh tươi tốt ở trước mặt, đột nhiên kích động vui vẻ khóc, khóc.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *