Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0510

Chương 0510: BỞI VÌ ANH

Đường Bối Khắc nói: Nhiều khi, người du lịch nước ngoài, mang theo quá nhiều thứ không thực dụng, không phải là quần áo, mà là quá nhiều kì vọng và hình ảnh khuôn sáo.

Có lúc, chuyển hướng sự chú ý, làm như vậy là để thay đổi cách nhìn.

Chắc rằng cũng có rất nhiều người đã xem qua Harry Potter chứ? Chắc rằng mọi người cũng biết sân ga chín ba phần tư chứ? Trong phim, cậu bé Harry đẩy rương hành lý nặng nề, mang theo ước mơ phép thuật, xuyên qua vách tường sân ga số chín ba phần tư, đi tới thế giới phép thuật, thực hiện cuộc hành trình kì bí của mình, tòa kiến trúc kỳ lạ gọi là trạm xe lửa Kingscross, Kingscross nằm ở giữa trung tâm Luân Đôn, tòa nhà này xây dựng theo phong cách Victoria phải có hơn 160 năm, được chỉ định là kiến trúc bảo tồn của đất nước, trước khi khai mạc thế vận hội Olimpic Luân Đôn, trải qua nhiều năm tâm huyết, kiến trúc sư đã đóng dấu hình bán nguyệt màu trắng trên mái nhà ở ngoài tường tòa nhà cổ kính, xây dựng lối ra vào trạm xe lửa hiện đại, còn có đại sảnh sang trọng.

Trạm xe lửa Kingscross ở bên cạnh trạm cuối cùng nhà ga “Eurostar” và thư viện quốc tế Britain, những kiến trúc mê người, cách trạm xe lửa chỉ mấy bước xa.

Một chiếc xe buýt màu đỏ thẫm dừng ở trước trạm xe không xa, Đường Khả Hinh thật vui vẻ kéo hành lý đi xuống xe buýt, ngẩng đầu lên, nhất thời nhìn thấy một tòa nhà cổ kính màu vàng rực rỡ dưới bầu trời xanh thẳm, ở nước Anh, vô luận là kiến trúc theo phong cách Gothic hay Victoria, tất cả đều cho người ta một loại cảm giác ngẩn ngơ, giống như một giây kế tiếp bạn sẽ tiến vào trong lịch sử, cái loại cảm giác thân ở trong mộng, lúc nào cũng để cho mình kích thích mạnh mẽ và dịu dàng, càng không ngừng thay đổi, cô ngẩng đầu lên, nhìn phía trước trạm xe thiết kế gác chuông giống như đồng hồ Big Ben, cảm thán kiến trúc thành phố này, bất cứ lúc nào cũng thể hiện sự trung thành.

Cô vui vẻ mỉm cười, vội vàng kéo rương hành lý nặng nề, dọc theo lối vào trạm xe lửa, cực kì hưng phấn kêu: “Harry Potter! ! Tôi tới đây! !”

Bên trong trạm xe lửa Kingscross, kiến trúc hiện đại và kiến trúc cổ kính hai bên tỏa sáng, bất cứ lúc nào cũng làm cho người ta có cảm giác cổ xưa và hiện đại thay đổi lien tục.

Đường Khả Hinh kéo rương hành lý, mua vé, đi vào trong trạm xe lửa, phòng khách rộng lớn hiện đại, trên nóc xây dựng rất đặc biệt, mới mẻ, trang nhã hấp dẫn, vô số người đi đường, hoặc đang nghỉ ngơi, hoặc đang đi qua đi lại, trên mặt mọi người lộ ra nụ cười rất ôn hòa, vô số nhà hàng, nhà sách, còn có cửa hàng nhỏ, sáng lên ánh đèn màu da cam, bất cứ lúc nào cũng làm cho người ta cảm thấy ấm áp và thoải mái, trên không trung cũng thiết kế tương tự, lộ ra ánh đèn từ đỏ sậm tới đỏ nhạt. . . . . .

Nước Anh thật sự là một đất nước có sắc thái đặc biệt rõ ràng, bất cứ lúc nào nó cũng làm cho người ta mất hồn, như đang ở trong giấc mộng.

Đường Khả Hinh như cô bé hết sức tò mò, đi tới trước tủ kính hiệu sách nào đó trong trạm, ánh mắt sang lên nhìn thấy được rất nhiều bộ sách nói đến Harry Potter, ai không yêu Harry Poster? Tới địa phương này, nhất định phải mua chút đồ lưu niệm chứ? Dù sao cô có tiền! !

Nghĩ tới đây, cô gái này lập tức vọt vào hiệu sách nhỏ, ở trong ngọn đèn vàng ấm áp, cô vui vẻ mua hết bộ sách Harry Potter và Manga, vẫn rất nhiệt tình mỉm cười nói với bà chủ mình đến từ Trung Quốc, trong đầu nhớ tới người nào đó đã nói với mình: nếu như ở một đất nước xa lạ, bạn muốn nhận được sự tôn trọng của người khác, như vậy nhất định phải tự hào nói cho người khác biết, bạn tới từ nơi nào! Tôi tên là Đường Khả Hinh, tôi không phải gọi Khả Hinh. Đường, phong cảnh đất nước của bạn mang cho bạn tất cả tự hào, bao gồm tên của bạn, để cho thế giới biết đến sự nhiệt tình và tấm lòng của bạn, mà nảy sinh thay đổi. . . . . .

Đường Khả Hinh dùng tiếng anh thật sự rất tồi của mình, dưới tình huống người ta nghe hiểu rất khó được, nói cho người ta biết, hoan nghênh bạn đến du lịch Trung Quốc, đất nước chúng tôi cũng là một đất nước rất đẹp.

Bà chủ nhìn Đường Khả Hinh nhiệt tình như vậy, cũng cười rộ lên.

Đường Khả Hinh rất vui vẻ kéo hành lý, đi ra tiệm sách, lập tức kéo hành lý đi tìm sân ga chín ba phần tư ! !

Khi bóng dáng nho nhỏ biến mất ở một góc đại sảnh hẻo lánh thì Trang Hạo Nhiên từ một chỗ khác, gấp gáp đi tới, anh vừa gấp gáp nhìn đám người đông đúc khắp nơi, vừa không để ý đến thân phận kêu to: “Đường Khả Hinh . . . . . .. . . . . . ”

Chợt có hành khách Châu Á, tò mò ngẩng đầu lên nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên chạy đến đầu đầy mồ hôi, hai mắt kích động, vội vàng nhìn xung quanh, suy nghĩ cô tới Kingscross, rốt cuộc là muốn đi du lịch, hay là đi phục vụ phòng ăn? Nhiều sân ga như vậy, cô muốn đi nơi nào? Nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Đường Khả Hinh đêm qua, còn có cầm dao nĩa, không ngừng cuốn sợi mì Italy thật dài, nhét vào trong miệng điên cuồng nhai nuốt, vẻ mặt đáng thương, trong lòng của anh càng thêm sốt ruột, lại chạy như bay lên phía trước. . . . . .

Thế giới này rất lớn, mỗi một ngày đều không ngừng có chuyện mới mẻ xảy ra, tất cả mọi chuyện, cũng bởi vì chúng ta gặp gỡ, mà lặng lẽ xảy ra thay đổi cực lớn. . . . . . Cho nên, bước một bước, có thể nghĩ quan trọng đến cỡ nào.

Đường Khả Hinh kéo rương hành lý, dọc theo cầu thang màu trắng tầng một đi xuống, dựa theo trí nhớ của mình, rốt cuộc đã đi tới trạm xe lửa phía tây, 9, 10, 11, tìm được sân ga chín ba phần tư trong truyền thuyết, cô hưng phấn đứng ở đứng trước sân phép thuật nổi tiếng thế giới, nhìn ngói màu vàng trên tường, lấy hình vòm làm chủ, vách tường kiến trúc cổ kính, cô có thể nghe thấy được mùi vị lịch sử nồng nặc, chiếc xe đẩy đó, một nữa vọt vào trong vách tường, còn một nửa vẫn còn ở tường ngoài, vô số du khách, hâm mộ cái tên Harry Potter mà đến, rối rít ngồi ở trên xe đẩy chụp hình, trên vách tường ghi chín ba phần tư hết sức hết sức rõ ràng! !

“Tôi cũng muốn chụp hình! !” Đường Khả Hinh lập tức buông rương hành lý của mình, từ bên trong tìm được máy chụp hình Nhã Tuệ mua cho mình, mở ra, lại nhanh chóng kéo rương, một luồng khí nong nóng hừng hực chạy đến chiếc xe đẩy, nhìn một người đàn ông ngoại quốc đẹp trai bên cạnh, thật không biết là người nước nào, dù sao hơn 20 tuổi, vẻ mặt nho nhã, mặc áo len màu xanh đen, cùng quần tây màu đen, đeo mắt kính màu đen, cô lập tức đưa máy chụp hình tới, cười thật vui vẻ gọi: “Please!”

Du khách khó được nhất là buông xuống một phần tâm trạng phòng bị.

Người đàn ông đẹp trai người Đức mỉm cười gật đầu, đưa ngón tay thon dài trắng nõn, nhận lấy máy chụp hình, điều chỉnh tiêu cự. . . . . .

Đường Khả Hinh lập tức vui vẻ kéo rương hành lý, bên trái màu xanh dương, bên phải màu hồng, mình đứng ở bên cạnh xe đẩy, đưa ta làm dấu yeah, cười thật xinh đẹp ngọt ngào.

Không thể phủ nhận, Đường Khả Hinh là một cô gái rất đẹp.

Người đàn ông đẹp trai người Đức vừa điều chỉnh ống kính, vừa nhìn cô gái phương Đông rất đẹp ở trước mặt một cái, cười khẽ, mới nâng máy chụp hình, vui vẻ chụp tấm hình hết sức nghệ thuật cho cô gái trước mặt.

“Thank you!” Đường Khả Hinh biết không thể quấy rầy người khác, ngay lập tức nói cám ơn, cầm lấy máy chụp hình, kéo rương hành lý, rất vui vẻ đi về phía trước.

“Hi. . . . . .” Người đàn ông đẹp trai người Đức nhìn bóng dáng của Đường Khả Hinh rất đáng yêu, đột nhiên mỉm cười kêu nhỏ: “I’m Bluce. . . . . .”

Đường Khả Hinh xoay người, nhìn người đàn ông đẹp trai người Đức nở nụ cười rất dịu dàng, cô hơi sửng sốt, mới cười ngọt ngào vươn tay, vỗ vỗ lồng ngực của mình, cười nói: “I’m Đường Khả Hinh!”

Người đàn ông đẹp trai người Đức nghe xong, có chút ngại ngùng nở nụ cười, tuy không rõ, nhưng vẫn lộ ra lễ phép và tôn trọng nói: “Hi, Đường Khả Hinh … nice to met you…. . .”

“Me too!” Đường Khả Hinh thật vui vẻ nói xong, liền lôi kéo hành lý đi về phía trước, biến mất ở trong đám người!

Trang Hạo Nhiên chạy đến đầu đầy mồ hôi, đi tới đứng trước sân ga chín ba phần tư ba, nhìn du khách cười vui, chụp hình khắp nơi, nhưng không có một bóng dáng quen thuộc, anh thật sự rất gấp gáp nhìn xung quanh, lo lắng khổ sở nói: “Đường Khả Hinh! ! Em ở đâu vậy? Cho dù em muốn đi đâu, để cho anh gặp mặt em được không? Xem em mang đủ tiền chưa. . . . . . Xem em mang quần áo đủ chưa. . . . . . Xem sắc mặt em còn tái nhợt giống như ngày hôm qua hay không. . . . . .”

Người đàn ông này, cực kỳ sốt ruột nhìn đám người xung quanh, mặc dù đã hết sức mệt mỏi, nhưng vẫn xoay người chạy như bay.

Đường Khả Hinh kéo rương hành lý, đi vào sân ga gần 160 năm lịch sử, thật sự giống như có thể đặt mình trong thế giới Harry Potter, ở trước mặt là kiến trúc cổ kính, tường gạch màu vàng, khắp nơi có thể nhìn thấy được cửa sổ hình vòm, từng mảnh ván khuôn xưa cũ, giống như cô có thể ở trong từng ngọn đèn nho nhỏ cổ kính, nhìn thấy đèn măng-sông trước kia, trong một khung hoa văn hết sức quyến rũ và lãng mạn, ánh đèn mê người sáng lên, cô gái này đặt mình trong trạm xe lửa giống như trong giấc mộng, kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn cái giá màu đen trên không trung, bắt lên tòa nhà hình vòm, áp xuống không khí lịch sử quá mãnh liệt, đoàn tàu màu xanh dương, màu vàng đi xuyên vào, một cái chuông lớn cổ kính treo phía trên đường ray, trong cửa hàng cổ kính phát ra ánh đèn màu xanh dương, màu đỏ, màu xanh lá cây hấp dẫn, nhắc nhở mọi người, bạn đang ở hiện đại. . . . . .

“Thật. . . . . . Thật đẹp. . . . . . Đây rốt cuộc là một loại cảm giác như thế nào?” Đường Khả Hinh thật sự thật kích động nhìn xung quanh tòa nhà, nhất thời phát hiện mắt mình thực sự cần thế giới, đột nhiên phát hiện, mình khao khát ngắm nhìn toàn bộ thế giới.

Không thể nào, không thể có địa phương bạn mới vừa đến là có thể yêu ngay, bởi vì một thành phố đẹp, có quá nhiều thứ.

Chúng ta yêu, bởi vì nhất định có rất nhiều rất nhiều lý do, nhưng không thể phủ nhận, có một lý do phải nói tới, đó chính là cảm xúc. . . . . . Trong cảm xúc có cái gì? Có lịch sử, có tư tưởng, có người văn hóa, có phẩm cách, rất nhiều. . . . . .

Đường Khả Hinh hưng phấn kéo rương hành lý, vừa về phía trước trạm của mình, vừa nghĩ đến những lời Tiêu Đồng đã nói với mình, nước Anh là một đất nước trải qua quá nhiều thay đổi lịch sử, kiến trúc huy hoàng đã từng bị phá hủy nhiều lần, bị lửa lớn hừng hực thiêu đốt thành tro tàn, nhưng đất nước này không một chút tổn hại và sa sút, thu dọn tình trạng, xây dựng lại. . . . . . Loại xây dựng lại không ngừng tu bổ, không ngừng mở rộng để cho thành phố này có kiến trúc kinh điển, biến thành kiến trúc tinh thần truyền lại đời sau, chẳng lẽ không đáng cho người đời sau chúng ta tham khảo?

Đường Khả Hinh thật kích động kéo rương hành lý, cúi đầu, nhìn tấm vé trong tay, thời gian là 10 giờ 30′, dây dưa lăn lộn thật lâu, rốt cuộc đặt chân lên trạm xe lửa đi Cambridge, cô có chút xúc động nở nụ cười, có chút biết ơn ở trong quá trình này mình không có bị đánh ngã, thấu hiểu thật sâu, nhảy ra một bước, ngày mai sẽ là phong cảnh vô hạn, cô thở dài một hơi, cất tấm vé, ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn đoàn xe chậm rãi lái tới, vẻ mặt cô kích động nở nụ cười. . . . . .

Rất nhiều hành khách cũng rối rít nở nụ cười đứng ở trước trạm xe lửa, vui vẻ thảo luận, xung quanh tràn ngập tuyệt vời không thể tả.

Rốt cuộc đoàn xe lửa ngừng lại.

Tất cả hành khách cũng vui vẻ xách theo hành lý lên xe, Đường Khả Hinh cũng vui vẻ xách hành lý, chuẩn bị bước lên xe lửa. . . . . .

“Đường Khả Hinh! !”

Cả sân ga, có thể sáng lên hình ảnh Trang Hạo Nhiên. . . . . .

Đường Khả Hinh nắm hành lý, sững sờ ở đứng trước trạm, nghe hành khách bên cạnh đang thảo luận hình ảnh ở đâu tới. . . . . . Cô ngây ngốc đứng tại chỗ, đang suy nghĩ mình đang nằm mơ phải không.

Trang Hạo Nhiên mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, đứng ở trước Microphone, không biết cô gái trước mặt đang ở nơi đâu, chỉ rất mệt mỏi và gấp gáp nói: “Anh không biết bây giờ em đang ở đâu, anh chỉ muốn nói với em một câu, đừng lên xe. . . . . .”

Một trận gió, nhẹ nhàng thổi qua.

Đường Khả Hinh nắm rương hành lý, hai mắt sáng ngời, chiếu sáng lấp lánh giống như kim cương, nhưng sắc mặt rất bình tĩnh, bình tĩnh giống như đóa hoa sen. . . . . .

Trang Hạo Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, thở dài một cái, mặc cho mồ hôi trên trán rơi xuống, đau lòng nhìn microphone nói: “Anh xin lỗi, khi đó, không nên nói sau này không liên lạc, không nên nói, em không xứng đàm luận rượu đỏ với anh. . . . . . Anh xin lỗi. . . . . .”

Hai mắt Đường Khả Hinh khẽ chớp, nước mắt lóe lên.

“Anh thật sự rất xin lỗi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lại đau lòng nói: “Cho anh một cơ hội, anh dẫn em đi xem đồng hồ Big Ben, xem London Eye một chút, xem sông Thames một chút, nơi này còn có rất nhiều địa phương xinh đẹp, em nhất định chưa từng đi, anh dẫn em đi một chút, được không?”

Một tiếng thỉnh cầu nhẹ nhàng.

Đường Khả Hinh lại hít hít lỗ mũi đỏ, nuốt nước mắt vào lòng, nắm chặt hành lý, mới vừa muốn đi về phía trước. . . . . .

“Em biết tối hôm qua anh nói với em, Luân Đôn là thành phố tồn tại từ thời La Mã cổ đại, cho nên có rất nhiều đường phố, cũng giữ vững chiều rộng xe ngựa trước kia? Em có biết tại sao không?” Trang Hạo Nhiên thật gấp rút nói.

Đường Khả Hinh dừng ở đứng trước trạm, cảm giác xe lửa trước mặt sắp khởi hành. . . . . .

Hai mắt Trang Hạo Nhiên xẹt qua một chút dịu dàng, đau xót nói: “Đó là bởi vì. . . . . . Anh muốn chia sẻ với em. . . . . . Ngay cả một con đường, một chút không khí, cũng muốn chia sẻ với em. . . . . . bởi vì sinh mệnh của em và anh có chung điểm rượu đỏ, để cho cuộc sống của anh tìm được một cô gái nhiệt tình yêu thương rượu đỏ, loại cảm giác này, thật ra rất vui vẻ, rất không tịch mịch. . . . . . Lúc đàm luận sẽ cảm thấy đây là một chuyện vĩnh hằng. . . . . . Em có thể hiểu, có đúng không?”

Khuôn mặt Đường Khả Hinh dịu dàng, hiện lên nụ cười ngọt ngào, hai mắt lấp lánh nước mắt.

“Đừng đi. . . . . . Đừng đi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lại vội vàng kêu nhỏ: “Khó được đi tới một đất nước xinh đẹp, đừng đi. . . . . .” .

Đường Khả Hinh nắm hành lý, hai mắt khẽ lóe lên, lúc nhân viên tàu lửa nhắc nhở, hành khách đi Cambridge phải lên xe, cô suy nghĩ trong chốc lát, nhưng vẫn xách hành lý đi lên xe lửa. . . . . .

“Đường Khả Hinh! ! !”

Tiếng kêu truyền đến một lần nữa! !

vào lúc này xe lửa cũng nổi còi đi về phía trước, chạy tới thế giới không biết.

Trang Hạo Nhiên, đi tới đất nước xinh đẹp này, em rất vui vẻ, em thích kiến trúc ở đây, người nơi này, đường phố nơi này, một chút gió, một chút mưa nơi này, không phải vì cái gì khác, là bởi vì anh. . . . . . Em cảm nhận anh ở xung quanh em . . . . . Như vậy là đủ rồi. . . . . .

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *