Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0523
Bruce tức giận lấy tự điển, giải thích từng thứ cho Đường Khả Hinh: tôi ở tại nhà hang này nhiều năm, vẫn chỉ có hai ông cháu, cho đến khi Niky xuất hiện, ba người chúng tôi thật tốt, nhưng tại sao cô lại muốn tới?
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, xốc xếch, nghi ngờ, rơi lệ nhìn Bruce.
Bruce tức giận mà đau lòng nhìn Đường Khả Hinh một cái, tiếp tục gõ chữ tiếng anh ở phía trên: chủng tộc của Niky vẫn tìm cô ấy, muốn bắt cô ấy lại, cho nên ba người chúng tôi trốn ở chỗ này, không bị phát hiện, sống thật tốt, nếu như không phải cô cố gắng sửa chữa lại nhà hàng tây, cô ấy cũng sẽ không bị phát hiện! !
Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, quả thực không thể tưởng tượng nổi, vô căn cứ nhìn hai người này, châm chọc rơi lệ cười lạnh nói: “Tại sao, chuyện riêng của các người liên lụy phòng ăn của tôi! ?”
Bruce nghe không hiểu Đường Khả Hinh nói gì, lại tiếp tục gõ: Niky không thể bị bắt lại, nếu như bắt lại, cô có thể sẽ chết! ! Cũng không thể bị Hoàn Á phát hiện, nếu như phát hiện thân thế của cô ấy mơ hồ, cô ấy có thể sẽ bị đuổi đi, sẽ không có chỗ thứ hai có thể thu nhận cô ấy!
Đường Khả Hinh cắn răng nghiến lợi rơi lệ nhìn Niky đang run rẩy cuốn rúc vào trong ngực Bruce, hoảng sợ, sắc mặt lo lắng, mười ngón tay không ngừng che mặt, giống như co quắp, cô cảm giác tức giận quay đầu nhìn phòng ăn mình vất vả xây dựng lại, lúc này có một nữa giống như hoang phế, trái tim đau giống bị tê liệt.
Bruce dường như có cảm thấy có chuyện xảy ra, mạnh mẽ xoay người Đường Khả Hinh, gõ chữ: Cô không thể nói vụ này cho Hoàn Á! Cô ấy sẽ không có nhà để về! !
Đường Khả Hinh lạnh lùng nhìn Niky vẫn run rẩy sợ, mắt to không ngừng rơi lệ, cô cắn chặt răng, trợn mắt nhìn phòng ăn, không muốn nói chuyện.
Một tràng tiếng bước chân, nhanh chóng truyền đến.
Hôm nay nhân viên điều tra Hoàn Á vốn phái đầu bếp đến phỏng vấn, lại nghe thấy phòng ăn Bách Hợp bị cháy, bộ phận hành chính lập tức phái người tới tìm hiểu tình huống, chính là thư kí trưởng Tả Linh, nhanh chóng đi tới ba người trong mặt cỏ, Bruce và Niky ôm nhau, giống như hoảng sợ lo lắng, Tả Linh nhìn Đường Khả Hinh ngã ngồi ở một bên, đầu tóc rối bời, trên mặt đen đúa bẩn thỉu, quần áo bị cháy hết mấy lỗ, nói nhanh: “Xin hỏi cô là chuyên gia hầu rượu mới tới phòng ăn Bách Hợp sao?”
Đường Khả Hinh ngồi ở trên mặt cỏ, tuyệt vọng rơi lệ nhìn phòng ăn, chậm rãi gật đầu.
Tả Linh lập tức hỏi: “Tôi vâng lệnh chủ tịch tới hỏi thăm lý do phòng ăn bị cháy? Cô có biết nguyên nhân không?”
Đường Khả Hinh mờ mịt ngồi ở một bên, không lên tiếng.
Bruce ôm chặt Niky, nhìn Đường Khả Hinh, thật căng thẳng!
“Cô biết không?” Tả Linh lại nhìn Đường Khả Hinh, nghiêm túc nói: “Nếu như nguyên nhân cháy do ba người, cảnh sát điều tra được, mặc kệ là ai, đều phải xử lí theo pháp luật! ! Cho nên bây giờ cô phát hiện ra chuyện gì, tốt nhất lập tức nói cho chúng tôi biết, chúng tôi có thể xử lý trước cảnh sát một bước! Xem như hỗ trợ mọi người!”
Đường Khả Hinh rơi nước mắt, từ phòng ăn bị cháy đen, chậm rãi quay đầu, nhìn vẻ mặt Niky vẫn hoảng sợ, nhớ tới cô đêm qua vẫn còn bưng cháo ngô cho mình, khuôn mặt nở nụ cười ôn hòa thân thiết, nhất là lúc cô đi ra khỏi phòng, quay đầu lại nói gì đó, mình nghe không hiểu, nhưng giống như có thể cảm nhận được cô gái này muốn bày tỏ tình nghĩa thật sâu. . . . . .
“Này cô!” Tả Linh nhìn cô, lại hỏi nhanh!
Đường Khả Hinh dung đôi mắt đẫm lệ sâu kín nhìn Niky, thật lâu thật lâu. . . . . .
Bruce ôm chặt Niky, đề phòng nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh nhìn ông ta một cái, nước mắt chảy xuống, quay mặt sang nhìn phòng ăn, ghế nằm đã cháy một nửa, cô đau lòng lau nước mắt trên mặt, lắc đầu một cái, nghẹn ngào nói: “Tôi không biết nguyên nhân, lúc tôi mới đi ra , liền nghe được một tiếng phá hủy, lúc tôi đi vào phòng ăn, một quả cầu lửa. . . . . . Vọt vào, trước hết đốt khăn trải bàn tôi vất vả giặt sạch sẽ, đã vá xong. . . . . .”
Cô nói xong, trong lòng chua xót và tuyệt vọng, nhìn phòng ăn, co quắp khóc rống.
Tả Linh nghe xong, cũng cảm thấy chua xót, quay mặt sang, nhìn phòng ăn, thấy từng cái ghế nhỏ đã bị cháy đen, giống như có thể cảm nhận được màu sắc xinh đẹp của nó lúc ban đầu, vì phòng ăn tăng thêm mấy phần sắc thái, xích đu lều cũng bị cháy, quầy cũng bị cháy thành màu đen, con mèo lông trắng cũng cháy không ít, đang bị thương nằm ở một bên, cúi đầu. . . . . .
Mick cũng buồn bã ngồi xổm ở bên cạnh con mèo trắng, bàn tay nhỏ bé non nớt, đặt tại trên người của nó, lặng lẽ rơi lệ.
Đường Khả Hinh càng khóc càng khổ sở, càng khóc càng uất ức, ngã trên mặt đất, như đứa bé bị thương, đôi tay che mặt, khóc thật đau lòng, thật khổ sở.
Tả Linh không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là chuẩn bị đi hỗ trợ cảnh sát điều tra sự kiện, vừa muốn cất bước đưa tới trước mặt của Đường Khả Hinh mấy tấm hình mình tiện tay mang tới, tiếc nuối nói: “Đây là hình ảnh ngày hôm qua nhiếp ảnh gia chụp ở cửa phòng ăn của cô, vốn muốn giữ lại album làm kỷ niệm cuộc so tài rượu đỏ. . . . . .”
Đường Khả Hinh trợn to đôi mắt đẫm lệ cầm lấy hình trong tay Tả Linh, thấy phòng ăn vốn xinh đẹp lộ ra trong mưa, màn cửa thủy tinh màu tím chiếu lấp lánh, hai bên hành lang đặt bàn tròn nhỏ, cái ghế nhỏ thật xinh đẹp, ghế nằm màu tím tựa vào than cây bên hành lang, cái bình sứ thanh hoa cắm một bó Flamingo xinh đẹp, nước mắt từng viên rơi vào trong hình, cảm giác đau đớn tê liệt, không cách nào nhịn được, cô khổ sở lưu luyến nhìn từng tấm từng tấm, tay vừa đấm mạnh vào ngực, rất đau, rất đau. . . . . .
Đường Khả Hinh vừa cầm hình khóc, vừa nhìn về phía phòng ăn lúc này bị cháy thành màu đen, lại đấm mạnh vào ngực! !
Bruce thấy Đường Khả Hinh như vậy, cũng đau lòng đi tới, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, nói một câu: “sorry.” (Thật xin lỗi. . . . . .)
Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Bruce, cầm xấp hình, tay lại đấm mạnh lồng ngực của mình từng hồi, vừa đấm vừa run rẩy khóc rống. . . . . .”Tại sao lại phải đối với tôi như vậy? Tại sao lại phải đối với tôi như vậy? Chẳng lẽ ngay cả một ngày cũng không cho tôi tốt hơn sao? Mới vừa tìm được một tia hi vọng, tôi còn chưa có bắt đầu, đã mất hết tất cả! ! Ông Trời ơi! Tại sao lại phải đối với tôi như vậy? Phòng ăn của tôi đã mất, Phòng ăn của tôi đã mất rồi. . .”
Cô gái này lại tuyệt vọng khổ sở kêu khóc, mất mát khổ sở, rất tàn nhẫn hiện lên ở trước mặt của mình, khắc vào trong lòng của mình, tạo thành từng vết cắt! !
Mưa phùn, lúc nên rơi tại sao không rơi?
Đường Khả Hinh không chịu đi bệnh viện kiểm tra, quần áo trên người vẫn hư hỏng, khuôn mặt tiều tụy ngồi ở trên sân cỏ, rơi lệ nhìn phòng ăn trước mặt, thì ra bị lãng quên, bị phủ bụi bậm cũng không đáng sợ, đáng sợ nhất là nó đã bị tổn hại, bị phá hủy, cũng không có cách nào khôi phục hình dáng cũ. . . . . . Hai tròng mắt của cô lộ ra mờ mịt, rơi lệ nhìn phòng ăn trước mặt, màn thủy tinh bị cháy, chỉ vài hạt cườm và treo móc. . . . . .
Trái tim đau như bị xé rách.
Đường Khả Hinh phịch một tiếng, nằm ở trên cỏ, mặt dán mặt sân cỏ mềm mại, nước mắt dọc theo khóe mắt chảy xuống. . . . . .
Mick cùng con mèo bị thiêu cháy, ngồi xổm ở bên cạnh cô, khổ sở nhìn cô.
Bruce và Niky từ bệnh viện cùng nhau trở lại, nhìn thấy bóng dáng màu xanh nhạt, tuyệt vọng thất thần, trong lòng không khỏi đau nhói, Niky càng cảm thấy có lỗi chạy đến trước mặt của Đường Khả Hinh, quỳ xuống, ôm cô, không ngừng nói: “Sorry, really, really sorry.” (Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi thật sự rất xin lỗi. . . . . .)
Đường Khả Hinh không muốn nói chuyện, mặt dán sát mặt đất, rơi lệ nhìn phòng ăn.
Bruce cũng xin lỗi đứng ở trước mặt cô, nhìn cô gái này bị đả kích đến mờ mịt tuyệt vọng, trong lòng đau nhói, cúi đầu.
Hai mắt Đường Khả Hinh tràn lệ, tiếp tục lưu luyến không thôi nhìn phòng ăn, suy nghĩ hình dáng của nó trước đó, hình dáng trước đó, hình dáng trước đó. . . . . .
Con mèo trắng, từ trước mắt của cô chậm rãi đi tới, che tầm mắt một chút.
Đường Khả Hinh vẫn rơi lệ nhìn phòng ăn.
Con mèo trắng lại từ trước mắt của cô, quay lại, rồi chậm rãi đi tới, che tầm mắt một chút.
Hai mắt Đường Khả Hinh khẽ chớp, nước mắt lại rơi vào trong bụi cỏ.
Con mèo trắng lại đi qua trước mặt cô,. . . . . .
Đường Khả Hinh cảm thấy tức giận nhìn nó một cái, vừa muốn mắng, đột nhiên ánh mắt sáng lên, lập tức hơi ngẩng mặt nhìn con mèo trắng giống như biết mình bị ghét bỏ, đi về phía bên cạnh xích đu nó thích, nằm xuống, tiếp tục nghỉ ngơi, ngủ, cô nhìn chằm chằm con vật này, nhớ tới chuyện hôm nay tại phòng ăn, chợt đứng lên, phát điên chạy ra ngoài!
Bruce và Niky có chút kinh ngạc nhìn bóng dáng của cô đột nhiên chạy như bay ra bên ngoài, cũng vội vàng chạy theo, kêu to: “Khả Hinh . . . . . . . . . . ”
Đường Khả Hinh dọc theo con đường hoa anh đào chạy như bay về phía trước, hai mắt đầy tràn nước mắt, trong đầu hưng phấn với ý niệm mới vừa lóe lên, chạy trước đến buồng điện thoại màu đỏ phía trước, từ trong túi nhỏ rút ra tờ giấy Tả Linh giao cho mình, nhanh chóng bấm số điện thoại của cô, sau đó nói cho cô biết, chuyện cháy có khả năng là người của một bộ tộc làm, nói dối có mấy người bọn họ đã từng muốn đùa giỡn với Niky. . . . . .
Sau khi cô nói rõ ràng, sau đó cúp điện thoại, chạy đi về phía trước ! !
“Hey” Bruce nghi ngờ nhìn về phía bóng lưng gấp gáp của Đường Khả Hinh, kêu to: “where are you going?” (Cô muốn đi nơi nào?)
Đường Khả Hinh lau cháy đen trên mặt, nhanh chóng chạy như bay về phía trước, cho đến khi ngoắc tắc xi, ba người cùng đi đến khu chợ sủng vật! !
“This! ! This! ! Hem.”Tôi muốn mua bọn chúng! !”
Bruce và Niky trợn to hai mắt, nhìn Đường Khả Hinh! !
Năm con chó lông vàng cực bự, oai phong giống như Tướng quân, đứng ở trong lồng, rất trung thành nhìn Đường Khả Hinh!
“Cô chắc chắn chứ ? Đây là loại chó vô cùng đắt tiền!” Chủ cửa hàng hết sức kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh, kêu lên!
“Yes! ! !” Đường Khả Hinh cắn răng nghiến lợi ngẩng đầu lên, gãi mái tóc lộn xộn lung tung, nắm chặt quả đấm nói: .”Tôi muốn mua bọn chúng! ! Mua hết tất cả ! ! !”
Related Posts
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0409
Không có bình luận | Th2 1, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1267
Không có bình luận | Th2 23, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0554
Không có bình luận | Th2 1, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0607
Không có bình luận | Th2 1, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.