Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0527

Chương 0527: CÔ CÒN YÊU ANH ẤY SAO?

“Jenny. . . . . . Jenny. . . . . .” Từng tiếng gọi dịu dàng, từ bốn phía chậm rãi truyền đến.

Đường Khả Hinh nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, lắc đầu, níu chặt ga giường, hoảng sợ run rẩy, hơi thở dồn dập, giống như lập tức bị hút vào trong không gian u ám khổng lồ kinh khủng. . . . . .

“Jenny. . . . . .” Tiếng gọi đến gần như thế, giống như có thể cảm thấy hơi thở nóng hổi đập vào mặt.

Một giọt mồ hôi từ trên trán nhỏ xuống.

Đôi tay Đường Khả Hinh níu chặt ga giường, cuối cùng hai mắt mông lung mờ mịt mở ra, trong từng làn sương mù màu trắng, giống như nhìn thấy một bóng dáng bi thương, đang chậm rãi rõ ràng. . . . . .

Cô không khỏi nhớ lại nổi đau, hai mắt chợt đỏ bừng, ý thức mở mắt lần nữa, rốt cuộc nhìn thấy một người đàn ông England mặc quần áo kỵ sĩ màu trắng thêu vàng, đang ngắm nhìn mình thật sâu, hai mắt lóe ra nước mắt bi thương và tư niệm, giống như chờ cô ngàn năm vạn năm, rốt cuộc cô xuất hiện. . . . . .

“Anh là ai?” Đường Khả Hinh không thể tin nổi trợn to hai mắt, nhìn người đàn ông England giống như hoàng tử, hai mắt màu nâu sậm, rất dịu dàng và bi thương nhìn mình, cô cũng cảm giác không xa lạ. . . . . .

Anh thâm tình nhìn cô, hai tay chống ở hai bên thân thể của cô, lúc nhẹ nhàng nằm xuống, mái tóc dài màu vàng óng hơi xoăn quét nhẹ qua khuôn mặt của cô. . . . . .

Vào lúc này, hai mắt Đường Khả Hinh chảy xuống nước mắt giống như từ kiếp trước kiếp này, nhìn anh, không khỏi kích động, muốn vươn tay khẽ vuốt ve mặt của anh, lại không thể động đậy, chỉ rất bi thương nhìn anh, nước mắt từng viên chảy xuống. . . . . .

Anh cũng kích động vui sướng nhìn cô, nắm bàn tay nhỏ bé của cô, thả vào bên môi, thâm tình hôn, nước mắt từ sống mũi cao thẳng chảy xuống, trong lòng run rẩy, nhộn nhạo cô đơn trăm năm qua . . . . . .

Đường Khả Hinh giống như biết anh cô đơn, rốt cuộc khẽ nhích ngón tay, nhẹ nhàng lướt qua môi mỏng của anh. . . . . .

Anh ngẩng đầu lên, hai mắt thâm thúy tràn đầy vô hạn thâm tình, rốt cuộc cúi xuống, nhẹ nhàng hôn ở trên môi của cô.

Vô hạn lạnh lẽo.

Đường Khả Hinh lại theo bản năng đưa hai tay ra, ôm chặt cổ của anh, thậm chí đôi tay quét nhẹ xuống, ôm chặt thân thể lạnh lẽo của anh, giống như biết thân thể của anh đã bị đóng băng trăm năm rất lạnh.

Nước mắt của anh lại nhỏ xuống, khẽ mút lấy môi của cô, bàn tay nắm nhẹ bả vai của cô, chảy xuống áo len trắng tinh của cô, nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai trần của cô. . . . . .

Đường Khả Hinh lại ôm chặt thân thể của anh, quét nhẹ phần lưng của anh, cùng anh mở môi mỏng, đầu lưỡi nhẹ quấn lấy lẫn nhau. . . . . .

“A . . . . . . . . . . ” Một tiếng kêu thê lương, lập tức truyền đến! ! !

Ầm! ! ! Một vật to lớn nện ở trên mặt đất! !

Đường Khả Hinh ngạc nhiên quay đầu, nhìn thấy một cô gái mặc váy dài màu trắng bay bay, chải tóc kiểu cổ xưa, đầu chảy máu, đang trợn mắt oán hận, mặt sát mặt đất, tức giận nhìn mình! ! Hai mắt của cô trừng to, hoảng sợ đến vỡ mật, lập tức nhanh chóng ngồi dậy, đôi tay nắm chặt tóc, kêu to: “A . . . . . . . . . . ”

“Khả Hinh?” Tiếng nói của thật nhiều người gấp rút truyền đến! !

“A . . . . . .” Đường Khả Hinh ôm đầu hoảng sợ khóc lớn, nước mắt tí tách lăn xuống, nhớ tới người đàn ông kia cô đơn và tịnh mịch chờ đợi nhiều năm, nhớ tới bóng lưng cô gái mới vừa xuất hiện, cô giống như mất trí hét to! !

“Khả Hinh! ! !” Bruce ngồi ở bên giường, nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh hoảng sợ luống cuống, liền vội vàng tiến lên, nhẹ ôm cô vào trong ngực, kêu to: “It is just a dream. A dream on¬ly” (Đây chỉ là một giấc mộng! Chỉ là một giấc mộng!).

Ellen và Niky hết sức khiếp sợ và không hiểu nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh trên giường khổ sở chảy nước mắt, khổ sở buồn bã khóc, trên mặt ngạc nhiên, rốt cuộc cô ở trong hầm dưới lòng đất đã xảy ra chuyện gì?

Đường Khả Hinh tựa vào trong lồng ngực ấm áp của Bruce, tiếp tục khổ sở thất thanh khóc lớn, nước mắt từng viên lướt qua khuôn mặt, bi thương mất trí! !

Ellen gấp gáp tiến lên, lập tức đưa hai tay nắm chặt Đường Khả Hinh lắc mạnh, kêu to: “Hi! ! Khả Hinh?”

Đường Khả Hinh bị người lắc mạnh, rốt cuộc trong đầu vụt qua, rơi lệ ngẩng đầu, nhìn Bruce và Niky, còn có Ellen, thậm chí Mick ngủ cùng với mình, đều mặc áo ngủ trắng như tuyết, ôm con mèo trắng, có chút lo sợ nhìn mình, cô chợt thất thần, giống như mới từ trong giấc mộng tỉnh lại, thở hổn hển, tâm trạng lại căng thẳng nhìn mọi người. . . . . .

“Khả Hinh, what’s wrong with you? In my dream just now, I heard your screaming from the cellar. Then we ran down to the cellar, and saw you already pass out.” (Khả Hinh, rốt cuộc cô có chuyện gì? Tôi đang ngủ, nghe được tiếng cô kinh hoảng thét to bên trong hầm đất, chúng tôi cùng nhau chạy xuống, liền nhìn thấy cô té xỉu ở nơi đó). Niky nhanh chóng gấp gáp nói.

Đường Khả Hinh có thể nghe hiểu Niky nói, nhưng cảm giác thân thể bị người rút sạch sinh khí, tựa vào bên giường, nhìn xung quanh, tủ treo quần áo củ kỹ, còn có giá sách nho nhỏ, thậm chí lò sưởi trong tường nho nhỏ, cô giống như mới từ thực tế phục hồi tinh thần, nuốt cổ họng khô cạn một cái, lau mồ hôi trên trán, cúi đầu, im lặng không lên tiếng. . . . . .

Nhưng bi thương vẫn còn có tiếp tục.

Người đàn ông kia đang bi thương nhìn mình, hai mắt rưng rưng thâm tình, cô đơn rất nhiều thật nhiều năm. . . . . . Cô đơn rất nhiều rất nhiều năm. . . . . .

Cô ngồi ở trên giường, lại ôm đầu, nước mắt từng viên chảy xuống, nức nở.

Mọi người nghi ngờ nhìn cô.

Ellen càng nghi ngờ không hiểu ngồi ở bên giường, nghiêng mặt nhìn hai mắt Đường Khả Hinh bi thương, mất hồn, còn có bi thương phát ra từ trong thân thể, anh liền cau mày ngưng mặt thật lâu, mới đưa ra chủ ý nói: “Ok. Maybe we’d better stop asking her what’s going on and let her be quite for a moment. It is already late at night. I’ll keep her company and you can just go and take a rest now (Có lẽ chúng ta không cần hỏi cô ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì, để cho cô yên lặng một lát, hiện tại đêm đã khuya, mọi người đi nghỉ trước, tôi ở cùng cô ấy).

Bruce và Niky cùng nhau quay mặt sang, nhìn anh.

Ellen nhìn bọn họ, lại im lặng gật đầu một cái.

Bọn Bruce không thể làm gì khác hơn là im lặng đứng lên, muốn đi ra ngoài, nhưng Niky vẫn cúi người xuống, đưa hai tay bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của Khả Hinh, hôn lên trán của cô, mới lo lắng nói: “Tất cả đều không có chuyện gì, bảo bối. Chúng tôi yêu cô.”

Đường Khả Hinh ngồi ở trên giường, tiếp tục rơi lệ.

Hai người không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài.

Ellen im lặng nhìn Đường Khả Hinh cô độc ngồi ở trên giường, hai mắt thâm thúy hiện lên một chút đau lòng và lo lắng, dịu dàng hỏi: “Có thể nói cho tôi biết, xảy ra chuyện gì hay không?”.

Đường Khả Hinh im lặng thật lâu, không biết dùng tiếng anh biểu đạt thế nào, suy nghĩ bay thật xa thật xa, lại nhớ tới nước mắt bi thương chờ đợi của người đàn ông kia, trong lòng không khỏi chua xót, đau đớn không nở, nghẹn ngào nói: “Tôi đột nhiên rất nhớ người nhà của tôi . . . . .”

Ellen cau mày nhìn cô.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt đẹp trai dịu dàng của Ellen, trong khoảng thời gian này, cùng anh tiếp xúc, phát hiện anh là một đầu bếp rất ngượng ngùng, không quá rành biểu đạt, nhưng nấu món ăn rất có linh hồn, cô không hiểu anh, lại không khỏi tin cậy, liền dùng tiếng trung sâu kín nói: “Tôi đột nhiên thật nhớ người nhà của tôi . . . . . Lúc nảy tôi nằm mơ, trong mơ có một đàn ông hôn tôi, rất bi thương, rất thâm tình hôn tôi, tôi giống như cảm thấy nước mắt của anh ấy, rất dịu dàng rơi vào trên mặt của tôi, linh hồn của tôi bay ra, đi theo anh ấy không biết đi đâu. . . . . . Tôi giống như đến một tòa thành cổ xưa xây dựng vì tôi, mỗi chuyện xưa nơi đó, tôi nhặt lên cũng sẽ đau lòng. . . . . .”

Cô cúi đầu, nước mắt trong suốt chảy xuống khuôn mặt, nhẹ nhàng nức nở, không khỏi đau lòng, nghẹn ngào nói: “Loại cảm giác này, cùng tất cả chuyện quá khứ của tôi, chênh lệch thật xa thật là xa, tôi cảm thấy cuộc sống, bắt đầu thay đổi. . . . . . Không khỏi thay đổi. . . . . . Tôi sợ, tôi lo lắng, thậm chí tôi bắt đầu không nhịn được nhớ tới người kia. . . . . .”

Cô đột nhiên đưa hai tay che mặt nghẹn ngào bật khóc, nói: “Tôi mới vừa ở trong mộng hôn một người đàn ông khác! Tôi sợ! Nhưng tôi bị anh ấy hấp dẫn không giải thích được, tôi cho rằng cuộc đời này của tôi sẽ không động lòng vì người thứ hai, nhưng tại sao tôi động lòng với người trong mộng. . . . . . Tôi cảm nhận anh ấy lạnh lẽo, tôi cảm nhận nổi bi thương của anh ấy, tôi muốn ôm anh ấy, thậm chí muốn hôn anh ấy! ! Có chuyện gì? Có chuyện gì? Tại sao tôi có thể động lòng đối với người đàn ông thứ hai? Không thể nào. . . . . . Không thể nào. . . . . . Tôi giống như mơ thấy anh ấy. . . . . .”

Ellen yên lặng nghe cô gái này nói, hai mắt lộ ra một chút đau đau dịu dàng, cúi người tới trước, thật cẩn thận ôm cô vào trong ngực, tay vỗ nhẹ phía sau lưng của cô. . . . . .

Nước mắt Đường Khả Hinh cũng khống chế không nổi chảy, giống như thấy người đàn ông trong mộng, đang bi thương không nở, lạnh băng nhìn mình, trong lòng của cô đau xé, nữa tựa vào trong ngực Ellen, nhẹ nhàng nức nở. . . . . .

“Chúng ta ra ngoài đi dạo. . . . . .” Ellen đột nhiên đưa ra đề nghị.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm anh.

Ellen nhấp nhẹ môi khẽ mỉm cười, dịu dàng đưa ngón tay vén tóc trên trán ướt đẫm của cô, sau đó cẩn thận đứng dậy đỡ Khả Hinh mặc màu trắng áo len, mini skirt màu trắng, thuận tay cầm lên một cái áo khoác màu trắng, khoác lên trên người của cô, dìu cô đứng lên, mình chỉ mặc áo len cổ chữ V màu trắng, quần tây màu nâu, vóc người cao gầy, hết sức tao nhã theo cô đi ra phòng ăn.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn trời đêm Cambridge, toàn bộ hiện ra ở dưới ánh trăng dịu dàng, cây liễu yên tĩnh, bờ sông chảy xuôi, từng tòa nhà yên lặng đứng vững ở dưới bầu trời tối tăm, từng ngọn đèn đường cổ kính, màu xanh, màu hồng, màu vàng, màu xanh sáng lên, giống như đá quý, đắm chìm trong sương, tản ra ánh sáng mê người. . . . . . Cô nhìn phong cảnh yên tĩnh trước mặt, đột nhiên cảm thấy mình thoát khỏi giấc mộng, có chút thoải mái, thở dốc một hơi, quay đầu nhìn Ellen. . . . . .

Ellen ngượng ngùng mỉm cười, nhẹ nhàng đỡ bả vai của cô, cùng với cô đi qua hành lang thủy tinh trong suốt của phòng ăn, đi qua cây cầu nhỏ cong cong, dọc theo con đường nhỏ ướt đẫm, đi qua từng ánh đèn nhỏ giống như viên đá quý, đi về phía trước. . . . . .

Ban đêm ở Cambridge, có quán rượu nhỏ buôn bán trắng đêm, cho nên thường xuyên có rất nhiều người quá cao hứng, ở trên đường nổi điên ném chao rượu khắp nơi, cho nên Ellen ôm chặt Khả Hinh, từng bước từng bước cẩn thận đi dọc theo con đường nhỏ cổ kính, đi về phía trước.

Đường Khả Hinh nhìn thị trấn nhỏ nổi tiếng thế giới, một trong vô số học viện đẳng cấp nhất thế giới, sừng sững ở trước mắt mình, cô vẫn không thể cảm nhận mình là một người Cambridge, mặc dù nơi này đã rất bao dung. . . . . .

“Do you believe that? You only have the family feeling the moment you left it. (Cô tin không? Cảm giác gia đình, chỉ là lúc rời khỏi mới có thể sinh ra. . . . . . ) Ellen mỉm cười dùng giọng nói vô cùng dịu dàng nói ra những lời này.

Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn anh, không hiểu.

Ellen im lặng không lên tiếng, ôm cô đứng ở một tòa nhà có lịch sử lâu đời, trên vách tường nghệ thuật điêu khắc rõ ràng, tay nhẹ lướt qua dấu vết điêu khắc khắp nơi, thậm chí ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đường cong than thể một người nữ . . . . . .

Ánh mắt Đường Khả Hinh nhìn anh chăm chú như vậy, liền cũng ngạc nhiên đưa bàn tay nhỏ bé, đặt nhẹ ở nơi gồ lên, tay có thể đặt nhẹ tại đường cong nào đấy trên thân thể người nam, cô ngẩn ra, quay mặt sang nhìn Ellen.

Ellen cười.

Đường Khả Hinh đột nhiên hiểu ý cười.

Lúc này, mưa phùn rối rít rơi xuống, vô số ngọn đèn nhỏ xanh da trời, vàng, đỏ, chiếu rọi hạt mưa phùn giống như nhiều màu sắc. . . . . .

Chẳng lẽ đây chính là mưa cầu vòng trong truyền thuyết?

Đường Khả Hinh và Ellen, hai bóng dáng tĩnh mịch trùng điệp trong cơn mưa phùn lóe ánh sáng nhiều màu sắc, nhìn nhau, đột nhiên bật cười thoải mái.

Cảnh giới cuộc sống có thật nhiều, thật ra không cần khổ sở truy tìm, nó đang ở bên cạnh của bạn, lĩnh ngộ và hiểu thấu đáo làm tiêu tốn của bạn một chút thời gian không?

Ellen im lặng ôm nhẹ Khả Hinh tiếp tục đi về phía trước, đi dọc theo con phố quán rượu, thấy vô số người, tay thuận giơ chai rượu, rối rít cụng nhau, hào hứng chè chén, hai người đứng ở ngoài cửa, yên lặng nhìn tất cả. . . . . .

Đường Khả Hinh càng giống như cách một thế hệ nhìn những đôi nam nữ hào hứng vui vẻ, dịu dàng mỉm cười.

Ellen quay đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh, đột nhiên dịu dàng cảm tính hỏi: “Do you still love him? (Cô còn yêu anh ta sao?).

“Hả?” Đường Khả Hinh nhìn Ellen, đột nhiên cười khổ muốn giải thích nói đây chỉ là một giấc mộng. . . . . .

“No…” Ellen nhìn Đường Khả Hinh thật sâu, nói: “The real one not in your dream (Tôi nói người ngoài giấc mộng… )

Đường Khả Hinh nghe lời này, im lặng không lên tiếng, quay mặt sang nhìn con hẻm nhỏ ướt đẫm và u tối. . . . . . Mưa phùn vẫn rơi tí tách, cô đột nhiên mỉm cười, quay đầu nhìn Ellen, có chút tinh nghịch nói: “Hiện tại tôi lại muốn biết rõ, bí mật trong hầm dưới lòng đất này! Tại sao tôi có giấc mơ kì lạ như vậy! !”

Ellen không hiểu nhìn cô.

Đường Khả Hinh kéo anh lên, đạp con đường nhỏ ướt đẫm bước đi! ! !

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *