Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0557

Chương 0557: KHÔNG BAO GIỜ HỐI HẬN

Sáng sớm tinh mơ.

Mây mù lượn quanh, bóng cây mông lung, nơi xa tầng tầng kiến trúc, vẫn giống như vị tướng quân trong thị trấn nhỏ luôn bảo vệ nơi trang nghiêm thánh khiết này.

Sáng nay Phòng ăn Bách Hợp đắm chìm trong mộng đẹp đêm qua, còn chưa bừng tỉnh, nhưng từng đóa hoa hồng đỏ tươi, đã mở ra cánh hoa hơi sớm, nghênh đón ánh mặt trời và đám sương, giọt sương từng viên rơi xuống, phát ra ánh sáng trong suốt.

Đường Khả Hinh mặc áo sơ mi xanh kẻ ô trắng, quần jean ống đứng màu xanh dương, bên ngoài khoắc áo khoác len màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, kéo rương hành lý vừa dầy vừa nặng của mình, cũng giống như lúc đến, đi ra phòng ăn. . . . . .

Vẻ mặt của Bruce và Mick không muốn, đi theo ra ngoài, Niky đã khóc đến không thành tiếng, đứng ở một bên cầm khăn tay lau nước mắt, vừa lau vừa nức nở nói: “Khả Hinh, you must come back!”

Đường Khả Hinh đứng ở ngoài hành lang, nhìn về phía Niky, đột nhiên cười, nói: “Don’t worry, i will be back, you must take good care of yourself!” (Yên tâm, tôi nhất định sẽ trở lại, mọi người nhất định phải tự chăm sóc mình thật tốt.)

Hai mắt Bruce rưng rưng nhìn cô.

Thằng bé Mick còn không hiểu bi thương, nhìn Đường Khả Hinh, lộ ra nét mặt mờ mịt khó hiểu, không biết chị gái này mỗi ngày tắm cho mình, dỗ mình ngủ, đút cơm cho mình muốn đi nơi nào, có lẽ, nó nghĩ chị sẽ trở lại thật nhanh, nhưng nó cũng không khỏi buồn. . . . . .

Đường Khả Hinh căng thẳng nhìn Mick, lập tức đi tới, ngồi xổm ở trước mặt của nó, ôm nhẹ của nó, đáy lòng vốn kiên cường thành đê nhanh chóng sụp đổ, nước mắt tràn đầy hai mắt, cô hung hăng hôn Mick, mới nghẹn ngào nói: “Sister will be back soon. . . . . .” (chị rất nhanh sẽ trở lại, em nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời của ông nội.)

Mick rất ngoan ngoãn gật đầu.

“Sister had a wish, I hope one day, can hear you ask sister. . . . . .” (Chị có một nguyện vọng, hi vọng có ngày em có thể mở miệng gọi chị là chị) trong lòng Đường Khả Hinh xúc động, nghẹn ngào nói.

Mick không lên tiếng, chỉ nhìn Đường Khả Hinh thật sâu.

Tiếng xe truyền đến.

Đường Khả Hinh có chút căng thẳng quay đầu, quả nhiên nhìn thấy nhân viên Tổng Công ty Hoàn Cầu đã tới, bọn họ sẽ đưa mình đến phi trường, an toàn hộ tống trên mình lên máy bay.

Cuộc sống chính là như vậy, chỉ cần bạn cố gắng, tương lai có thể nhất định thưởng thức thành quả của bạn.

Niky nhìn bọn họ tới, khóc càng lợi hại.

Đường Khả Hinh lập tức đứng dậy, đi tới ôm chặt cô, khẽ vuốt sau lưng của cô, nghẹn ngào nói: “Don’t be sad. I will be back. I love you. Thank you for your company!” (Đừng đau lòng, tôi nhất định sẽ trở lại, tôi yêu cô, bảo bối, cám ơn cô làm bạn cho tới nay.”

Niky rơi lệ ôm chặt Đường Khả Hinh, khóc nói: “Me too! I love you!”

Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, nước mắt chảy xuống, lại nhẹ nhàng buông cô ra, chậm rãi đi tới trước mặt của Bruce, nhìn quý ông lịch sự hơn 50 tuổi, mặc đồng phục quản lý phòng ăn, tóc hoa râm, vẻ mặt tiều tụy nhìn mình, hai mắt nổi lên đau lòng, cô im lặng nhìn ông ta, nhớ tới mình lúc mới tới, sáng sớm kéo ôn ta dậy, muốn đi chợ mua đồ, đến nay còn nhớ rõ hai người gây gổ, cô đột nhiên trở nên kích động nhào tới trong ngực của ông ta, gọi: “Dad¬dy!” (cha)

Bruce nghe tiếng gọi này sững sờ, cuối cùng hai mắt rưng rưng, ôm cô, nghẹn ngào, mỉm cười an ủi: “Take care of yourself, I hope you won the championship, come back early, by the way bring my wish to china” (Chăm sóc tốt bản thân, tôi hi vọng con có thể giành giải vô địch trong cuộc so tài lần này, trở về sớm một chút, thuận tiện gửi lời chúc mừng và lời xin lỗi của chúng tôi đến Trung Quốc, vì đã từng nói người Trung Quốc không tốt. . . . . . )

Đường Khả Hinh ở trong ngực ông ta, nghẹn ngào gật đầu.

“Ok!” Bruce tuổi tác đã cao, đối với một chút chuyện xúc động cũng không muốn trút hết, chỉ lý trí vươn tay vỗ nhè nhẹ sau lưng của cô, cam kết nói: “I’ll take the management of restaurant, you can res assured” (Tôi nhất định sẽ quản lý phòng ăn thật tốt, con yên tâm.)

Đường Khả Hinh lại rơi lệ gật đầu, liền nhẹ nhàng buông ngực của ông ta, lui về phía sau mấy bước, ngẩng đầu lên nhìn ba người vẫn làm bạn cùng mình, giống như người nhà, cô nhanh chóng kiên cường lau nước mắt trên mặt, cúi người thật thấp với bọn họ, lại ngẩng đầu lên, hai mắt lóe lên, cởi mở cười nói: “My name is Đường Khả Hinh! ! (Tên của tôi là Đường Khả Hinh)

Đã từng có người nói, nếu như cô muốn người khác tôn trọng đất nước của cô, tôn trọng chính cô, hãy bắt đầu từ tên của cô trước!

Bruce và Niky nghe hiểu lời của cô…, cũng gật đầu thật sâu.

Đường Khả Hinh lại dũng cảm mỉm cười, nước mắt từng viên chảy xuống, cầm vé máy bay và hộ chiếu, vẫy tay với bọn họ một cái.

Niky không ngừng rơi lệ, vẫy tay tạm biệt, Bruce và Mick cùng nhau vẫy tay tạm biệt.

Đường Khả Hinh nhìn bọn họ thật sâu, liền dũng cảm xoay người, nắm rương hành lý, cố nén nức nở đi thật nhanh ra ngoài.

Nhân viên Tổng Công ty Hoàn Cầu chờ bên ngoài, thấy Đường Khả Hinh rơi lệ kéo rương hành lý đi qua cây cầu nhỏ đi tới, một người dẫn đầu nhận lấy rương hành lý, mở cốp xe ra bỏ vào, cô lại không dám nhìn phòng ăn đầu tiên thuộc về mình nhiều hơn nữa, chỉ che mặt ngồi ở sau xe, nức nở rơi lệ.

Mick, đứa bé này nhìn Đường Khả Hinh ngồi vào bên trong xe, ông chú bên cạnh cũng im lặng ngồi xuống, chiếc xe cũng sắp khởi động, nó đột nhiên co chân chạy ra bên ngoài.

Chiếc xe chậm rãi chạy tới phía trước.

Mick chạy như bay qua cây cầu nhỏ, dọc theo con đường ngô đồng thật dài, rốt cuộc vẫn tay kêu to: “Sis¬ter! ! ! Sis¬ter! !”

Đường Khả Hinh bỗng nhiên ngẩng đầu, nhào về phía cửa sổ xe, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm thân thể nho nhỏ của Mick, chạy như bay đến bên này, kêu to: “Sis¬ter! ! Sis¬ter! I love you!”

Cô khiếp sợ, rơi lệ nở nụ cười kêu to: “Dừng xe! !”

Chiếc xe hơi màu đen chi một tiếng ngừng lại, Đường Khả Hinh vừa khóc vừa nhào xuống xe, ngồi xổm người xuống, ôm chặt Mick nhào tới, vui mừng hạnh phúc bật khóc nói: “I love you. Mick, I love you, I will take good care of you until the end of life . . . .” (Chị yêu em, Mick, chị yêu em, chị sẽ quan tâm đến tương lai và cuộc sống của chị, rốt cuộc có một ngày, chị sẽ quay trở về, sắp xếp cho em cuộc sống tốt nhất. Chị yêu em!).

Mick khóc lớn ôm Đường Khả Hinh, sau đó Bruce và Niky chạy tới, tất cả đều vui mừng chạy tới, ôm chặt nhau chung một chỗ.

Đã từng, vào những tháng ngày gian nan nhất, ba người cùng với Đường Khả Hinh vượt qua cuộc sống khó khăn trong cuộc đời, trong tương lai sau đó không bao lâu, Bruce và Niky thuận lợi kết hôn, trong ngày hôn lễ của bọn họ, thề với trời đất, vốc hết cả đời bảo vệ Phòng ăn Bách Hợp đến khi sinh mạng kết kết thúc, không bao giờ nói hối hận!

Xe hơi lại khởi động một lần nữa, Đường Khả Hinh lại một lần nữa ghé đầu ra cửa xe, hướng về phía ba người đứng giữa đường vẫy tay từ biệt.

Niky ôm lấy Mick, tựa vào trong ngực Bruce, lại vẫy tay từ biệt một lần nữa.

Không nở, không nở, không nở, luôn không nở như thế, người cùng chung hoạn nạn, thật ra so với người nhà còn quý trọng hơn nhiều, anh tha thứ cho tôi có tinh thần yêu nước của tôi, tôi tha thứ cho anh có tinh thần yêu nước của anh, lúc sống chung, cũng có mâu thuẫn, nhưng bởi vì tâm hồn tốt đẹp mà kết hợp với nhau chặt chẽ, cuộc sống vốn là quá trình kết hợp. . . . . .

Đường Khả Hinh ngồi ở sau xe, nhớ tới một người khác đã làm bạn với mình trong cuộc đời, hai mắt hiện lên nước mắt, nhưng vẫn mang lưu luyến này, theo gió bay đi.

Chiếc xe chạy qua, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống, soi sáng con đường nơi xa, đưa cô gái này một đoạn đường cuối cùng.

Cuối cùng cô cũng đi khỏi đất nước xinh đẹp này.

Gió nhẹ nhàng mơn man, nắng ban mai chiếu sáng xuống trước căn biệt thự đã từng làm cho sinh mạng kết hợp nhau, rõ ràng nhìn thấy trước căn nhà dán thông báo: chủ nhân đã đi khỏi, căn hộ tạm ngừng đóng cửa, hàng chữ tiếng anh xin miễn quấy rầy khéo léo, phía dưới sân đặt một cái hộp nho nhỏ, bên trong có bánh mì và sữa tươi người đàn ông thích ăn.

Cô gái này mãi mãi sẽ không bao giờ quên, mình khổ sở tìm người đàn ông kia thì nhìn thấy anh đứng ở trong cửa sổ thủy tinh, tay xé một miếng bánh mì ăn, nụ cười có chút cô đơn, hình ảnh này sẽ vĩnh viễn ở lại trong đầu của cô.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *