Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0558

Chương 0558: TRỞ VỀ RỒI?

Còn nhớ rõ đã từng nói sao? Cánh hoa đất nước này đã rơi rụng, nhưng vương quốc ngàn hoa này vẫn mở cửa, thật ra thời gian có thể giữ lại giây phút vui vẻ, đoàn tụ.

Trung Quốc,12 giờ trưa.

Một chiếc BMW màu vàng thắng gấp ở trước lối vào phi trường!

Nhã Tuệ mặc váy yếm dài màu đen, tóc thẳng đến eo, chạy xuống xe trước, vẻ mặt vội vàng và kích động chạy như bay tới phía trước, Trần Mạn Hồng mặc váy ngắn Chanel màu vàng nhạt, cũng nhanh chóng đi xuống xe, Tiểu Nhu vẫn thắt hai bím tóc, mặc cô mặc váy yếm màu vàng nhạt, cũng rất vui vẻ chạy xuống xe, chạy vào trong. . . . . .

“Không phải nói mười hai giờ máy bay hạ cánh sao? Tại sao bây giờ còn chưa tới ?” Nhã Tuệ thật kích động, thật căng thẳng chen chúc trong đám người ở đại sảnh, nhận điện thoại, ngắm nhìn lối đi thật dài phía trước.

“Cô đừng vội! Xuống máy bay còn phải qua kiểm tra, không có nhanh như vậy.” Trần Mạn Hồng đứng ở một bên, cũng cười nói.

Tiểu Nhu không nói hai lời, liền cởi balo của mình, từ bên trong rút ra một hộp giữ tươi, vẻ mặt kích động ôm lấy nó, ngẩng đầu lên nhìn tới trước!

“Đây là cái gì?” Trần Mạn Hồng gõ hộp giữ tươi của cô một cái, ngạc nhiên hỏi.

Tiểu Nhu chớp mắt to, nhìn Trần Mạn Hồng cười hì hì nói: “Khoai tây nha!”

Trần Mạn Hồng thật sự rất bất đắc dĩ, rất tức giận nhìn con bé ngu ngốc này, kêu lên: “Có phải cô sinh khoai tây hay không? Lúc Khả Hinh đi, cô cũng nhét khoai tây vào trong túi xách của cô ấy, cô ấy trở về, cô cũng muốn cho cô ấy ăn khoai tây! ! Thứ này của cô, ở trên đường mua cả đống, ai mà thèm hả?”

Tiểu Nhu lập tức rất ủy khuất mím môi, ôm hộp giữ tươi khổ sở cúi đầu, ừng ực nói: “Nhưng khoai tây của nhà chúng ta là. . . . . .”

“Là thứ quý nhất đúng không?” Trần Mạn Hồng tức giận nhìn cô, tức giận nói: “Nhà các người thứ gì không quý? Heo quý không? Long Nhãn quý không? Cà chua quý không? Bắp cải trắng quý không? Cô trồng rau củ ở trước nhà Nhã Tuệ, cô nhanh chóng đào hết cho tôi, ăn cũng ăn không hết, còn bị người trong chung cư chê cười, nói chúng tôi ăn không mua nổi thức ăn, phải tự mình trồng!”

Tiểu Nhu nghe vậy, lại ủy khuất cúi đầu, mếu máo.

“Suốt ngày cũng chỉ biết mếu máo! ! Cô nói xem loại người như cô làm sao gả ra ngoài? Trừ khi cha của cô là địa chủ, mua một mảnh đất lớn tặng cho con gái!” Trần Mạn Hồng lại nhanh miệng nói.

“Được rồi, được rồi. . . . . .” Nhã Tuệ bất đắc dĩ nhìn hai người bọn họ, nói: “Các người đừng tranh cãi nữa, chúng ta tới đón máy bay, tại sao Khả Hinh vẫn chưa ra vậy?”

Trần Mạn Hồng cũng nhắc cổ tay, nhìn thời gian phía trên, nói: “Vậy cũng sắp tới chứ?”

Nhã Tuệ nghe vậy, rất căng thẳng nhìn sang, rốt cuộc hành khách ở bên trong dần dần đi ra, nhìn thấy có một bóng dáng nhỏ nhắn màu xanh dương nhạt, di chuyển tới bên này, hai mắt của cô sáng lên, lại căng thẳng nhìn, thật sự là Đường Khả Hinh kéo hành lý, tay nắm áo khoác màu trắng, chỉ mặc áo sơ mi xanh kẻ ô vuông, quần jean màu xanh dương, buộc tóc đuôi ngựa thật cao đi về phía trước, tâm trạng của cô chợt kích động, nước mắt dâng trào ra vẫy tay, kêu to: “Khả Hinh  . . . . . ”

Đường Khả Hinh đang muốn kéo rương hành lý, đi tới phía trước, nghe được có người kêu mình, cô lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy Nhã Tuệ đứng ở trong đám người đông đúc, mấy tháng không thấy hơi gầy gò, đang nhìn mình kích động rơi lệ vẫy tay, còn có Trần Mạn Hồng và Tiểu Nhu cũng rất vui vẻ vẫy tay, hai mắt của cô chợt tràn lệ, kéo cái rương, cũng vui vẻ vẫy tay, kêu to: “Nhã Tuệ . . . . . . Quản lý . . . . . . Tiểu Nhu . . . . . .”

Đất nước quen thuộc, người quen thuộc, ngôn ngữ quen thuộc.

Đường Khả Hinh buông rương xuống, nhào về phía bạn bè tốt nhất.

Nhã Tuệ cũng khóc đẩy đám người ra, lao ra lối đi, nhào tới bạn thân!

Hai người ôm chặt nhau ở trong đám người, cũng kích động bật khóc, nhất là Đường Khả Hinh, tựa vào trong ngực ấm áp của Nhã Tuệ, nước mắt từng viên chảy xuống, nghẹn ngào khóc nói: “Tôi rất nhớ chị! Nhã Tuệ! Tôi rất nhớ chị!”

“Tôi cũng vậy!” Nhã Tuệ ôm chặt Đường Khả Hinh, mấy tháng này thật sự lo lắng chết được.

Trần Mạn Hồng và Tiểu Nhu hai người cũng rưng rưng đi về phía Đường Khả Hinh, nhẹ nhàng gọi: “Khả Hinh. . . . . .”

Đường Khả Hinh nghe tiếng gọi, buông Nhã Tuệ ra trước, nhìn Trần Mạn Hồng và Tiểu Nhu, cô lại vừa khóc vừa cười đi tới, ôm hai người các cô vào trong ngực, nói: “Quản lý, Tiểu Nhu, tôi rất nhớ hai người.”

“Tôi cũng rất nhớ côi!” Tiểu Nhu đã khóc mếu máo: “Tôi sợ cô đi Nước Anh, bị người bán mất.”

Mọi người vốn thương cảm, nghe nói như thế cười một trận, Trần Mạn Hồng nghẹn ngào rơi lệ, lại cười vươn tay, ôm nhẹ thân thể của cô, nói: “Không sao, không sao, đều đã qua, trở lại là tốt. Chúc mừng cơ đạt được hai lần hạng nhất cuộc so tài, hi vọng lần cuối cùng, cô cũng có thể đạt được thắng lợi!”

“Cám ơn quản lý!” Đường Khả Hinh nhìn Trần Mạn Hồng cười nói.

Nhã Tuệ đã từ bên kia kéo cái rương của Đường Khả Hinh, lau nước mắt nở nụ cười đi tới, nói: “Được rồi, đừng nói chuyện nữa, cô ấy ngồi máy bay mười mấy tiếng đoán chừng còn chưa quen múi giờ, về nhà nghỉ ngơi trước một chút đi.”

“Đúng, đúng, đúng.” Tiểu Nhu lập tức vươn tay, kéo chặt cánh tay Đường Khả Hinh, cười nói: “Chúng ta về nhà! Tôi đã trồng trọt nhân giống rất nhiều rất nhiều rau củ ở nhà cô, sau này cô không cần đi mua rau, ra cửa là có thể hái ăn, nếu như cô không muốn đi ra ngoài mua thịt heo, tôi có thể dắt hai con heo đi đến nhà của cho cô nuôi!”

Mọi người vừa nghe, tất cả đều bất đắc dĩ bật cười, Đường Khả Hinh cũng rất kích động, nhưng vẫn nhìn mọi người nói: “Tôi biết rõ mọi người thương tôi, nhưng hôm nay tôi nhất định phải đến Hoàn Á trình diện, mệt mỏi cũng phải đi đến đó trước.”

Mọi người vừa nghe vậy, cũng chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu, sau đó cùng nhau nói cười đi ra ngoài phi trường.

Văn phòng làm việc Tổng Giám đốc Tưởng.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu đen, bên trong mặc áo sơ mi màu đen, cổ áo mở ra, cài hoa cài áo (potket squar) màu xanh dương đậm, ngồi ở trước bàn làm việc, chăm chú xem văn bản phê duyệt khách sạn dưới nước, mở môi mỏng đáp: “Vào đi”.

Đông Anh mỉm cười đẩy cửa phòng làm việc ra, đi tới, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, gọi nhỏ: “Tổng Giám đốc. . . . . .”

“Ừ. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi tiếp tục xem tài liệu, đáp.

Đông Anh nở nụ cười có chút bí ẩn, đi về phía Tưởng Thiên Lỗi dịu dàng nói: “Hôm nay có lẽ là một ngày tốt đẹp của chúng ta.”

Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, ngạc nhiên liền chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn cô, mỉm cười nói: “Thế nào? Có chuyện gì vui vẻ?”

Đông Anh dịu dàng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, im lặng một lát, mới cười nói: “Cuộc tranh tài rượu đỏ vòng thứ ba đã kết thúc ngày hôm qua, mà cuộc hành trình của Đường Khả Hinh ở Luân Đôn cũng đã kết thúc, trước mắt đã trở về nước, đang đi tới khách sạn của chúng ta, vào công ty Hoàn Á trình diện!”

Tưởng Thiên Lỗi kinh ngạc ngẩng đầu lên, trong lòng lập tức mênh mông, vui mừng kích động bật cười hỏi: “Có thật không? Nhanh như vậy? Không phải còn bốn ngày nữa sao?”

“Tranh tài kết thúc trước, có thể có suy tính khác.” Đông Anh vui thay cho Tưởng Thiên Lỗi cười nói.

Tưởng Thiên Lỗi lại mỉm cười, hai mắt lóe ra ánh sáng kích động, vui sướng, lập tức buông bút máy, tạm thời gát lại hợp đồng mua xi măng với nhà cung cấp, cài cúc áo tây trang xong, nói: “Lập tức đặt phòng ăn ở Nhã Các, tôi muốn tự mình đến đón cô ấy tẩy trần, ăn mừng cô thuận lợi trở về nước!”

“Vâng!” Đông Anh lập tức cười đáp.

“Hiện tại cô ấy ở nơi nào?” Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn Đông Anh, căng thẳng hỏi.

Đông Anh tính toán thời gian chuyến bay Luân Đôn một chút, liền cười nói: “Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, sẽ đến rất nhanh.”

“Tốt!” Tưởng Thiên Lỗi nhớ tới lúc Đường Khả Hinh đi khỏi, bộ dáng bi thương khổ sở, đáy lòng như kim đâm, tay nắm chặt tài liệu trên bàn làm việc, thâm tình gọi nhỏ: “Khả Hinh . . . .”

Sóng biển xô bờ, lao thẳng về phía hai nóc tòa nhà màu trắng huy hoàng Khách sạn Á Châu và Câu lạc bộ Á Châu, nó vẫn là tòa kiến trúc thần kỳ nhất thành phố này, tiếp nhận truyền thuyết hiển hách nhất, kích động lòng người.

Chiếc BMW màu vàng chạy trên đường lớn Tân Hải thật dài, sau đó trực tiếp ngừng ở đại sảnh khách sạn!

Đại sảnh khách sạn Á Châu.

Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng vội vàng đi ra thang máy, nghĩ tới Đường Khả Hinh hầu rượu ở nước Anh mấy tháng này, nhất định là cô đơn và vất vả, lo lắng rất nhiều tháng, rốt cuộc hiện tại tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, mang theo cảm xúc mãnh liệt, mới vừa muốn đi tới phía trước, lại dừng ở trước thảm đỏ, nhìn một chiếc BMW màu vàng dừng ở phía trước trước quảng trường, Nhã Tuệ và bọn Trần Mạn Hồng vui vẻ đi ra trước, sau đó thật cẩn thận dắt một cô gái nhỏ đi xuống, mặc sơ mi màu xanh kẻ ô, quần jean màu xanh dương, bên ngoài khoác áo khoác nhỏ màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, khuôn mặt ngọt ngào nở nụ cười, đón gió đứng đấy, hai mắt lấp lánh, lộ ra khí chất dịu dàng kiên nhẫn, xinh đẹp. . . . . . . . .

Anh kinh ngạc kích động nhìn cô, hai mắt lại hiện lên một chút ướt át.

“Mau đi vào trình diện, sau đó đi thăm Thầy giáo một chút, tôi liền muốn ở trong ngực Nhã Tuệ ngủ một giấc thật ngon! !” Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Nhã Tuệ, vừa đi về phía trước vừa cười nói.

“Tốt! ! Tôi ôm cô ngủ! !” Nhã Tuệ cũng ôm lấy cô, mặt nhẹ dán vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thật may là nhìn cô không có gầy, dù sao sắc mặt đỏ thắm, yên tâm một chút.

“Nhìn hai người các cô kìa!” Trần Mạn Hồng xách theo túi xách, chế nhạo bước đi, lại ngẩng đầu trong chớp mắt, thấy Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trước thảm đỏ đại sảnh, nhìn Đường Khả Hinh thật chặt, cô sững sờ, cùi chỏ nhẹ thúc Nhã Tuệ.

“Hả?” Nhã Tuệ ngạc nhiên dừng lại, nhìn Trần Mạn Hồng, hỏi: “Chuyện gì?”

Đường Khả Hinh cũng nghi ngờ dừng bước lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đang đứng ở trước đại sảnh khách sạn, gấp gáp, thâm tình, mang theo vài phần đau lòng nhìn mình, sắc mặt của cô hơi thu lại, khẽ chớp mắt, rất bình tĩnh nhìn anh. . . . . .

Toàn bộ thế giới, tất cả đều rất yên tĩnh, chỉ có biển rộng mênh mông, đang xô bờ ở phía trước, bắn lên từng trận bọt sóng trắng xóa.

Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi di chuyển bước chân đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, nhìn chằm chằm khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn của cô, hai má ửng hồng, hai mắt sáng ngời, lộ ra mấy phần chín chắn và kiên cường, càng làm cho người ta yêu mến, anh đè nén cảm xúc dâng trào, nhìn cô, nhẹ nhàng dịu dàng cười nói: “Trở về rồi?”

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *