Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0592

Chương 0592: TẠI SAO ANH LÀM NHƯ VẬY?

“Táo, lê, quýt, đàn hương, hoa hồng. . . . . .” Lúc Bác Dịch châm cứu cho mình, Đường Khả Hinh nhẹ nhàng đọc lên những mùi hương bay ra.

Bác Dịch nhàn nhạt hạ châm vào cằm của cô, hỏi tiếp: “Có mấy loại mùi thơm hoa hồng?”

Trang Hạo Nhiên ngồi ở một bên, căng thẳng nhìn cô.

Hai mắt Đường Khả Hinh chợt lóe, theo bản năng nghe mùi vị bay ở trong không khí, sâu kín nói: “À, có hoa hồng đỏ. . . . . . Hoa hồng đỏ. . . . . .”

“Đừng miễn cưỡng, tiếp tục đọc. . . . . .” Bác Dịch lại chậm rãi hạ châm trên mặt của cô.

“Chuối tiêu, vải, quả mâm xôi. . . . . .” Đường Khả Hinh lại lặng lẽ đọc: “Tùng Quả, Bách Hợp, Nguyệt Quế. . . . . .”

Bác Dịch khẽ gật đầu, nhắc châm, nhìn màu sắc kim châm, sau đó nói: “Xoay người. . . . . .”

Đường Khả Hinh nghe lời của anh, liền có chút cố kỵ, nhưng vẫn chậm rãi xoay người, khuôn mặt nhẹ ghé trên gối đầu, hai mắt lóe lên.

Trang Hạo Nhiên lập tức có chút căng thẳng đứng dậy, nhìn cô.

“Buông dây áo ngủ của cô ra, nắm chặt quần áo trước ngực. . . . . .” Bác Dịch nhìn Đường Khả Hinh nằm ở giường nhỏ, nhàn nhạt căn dặn.

Mặt của Đường Khả Hinh lập tức đỏ bừng.

“Khả Hinh. . . . . .” Trang Hạo Nhiên mỉm cười an ủi nói: “Đừng sợ. Chỉ đến dưới bờ vai một chút thôi, anh ấy là thầy thuốc, em là bệnh nhân, chỉ như vậy thôi.”

Bác Dịch nhàn nhạt chờ đợi.

Đường Khả Hinh thở nhẹ một hơi, chỉ đành phải vươn tay tới bên hông, kéo nhẹ sợi dây áo ngủ ra, mặt đã hồng. . . . . .

“Tốt. . . . . .” Bác Dịch liền bình tĩnh vươn tay tới cổ của cô, vừa muốn kéo áo ngủ của cô xuống phía sau lưng. . . . . .

Trang Hạo Nhiên lập tức nắm tay của anh lại, có chút căng thẳng nhìn anh.

Bác Dịch ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên, nhìn vẻ mặt anh căng thẳng, không khỏi mỉm cười, nói: “Thế nào? Căng thẳng à?”

Đường Khả Hinh hơi mở mắt, quay đầu, thấy vẻ mặt Trang Hạo Nhiên căng thẳng nắm chặt tay Bác Dịch, trong lòng của cô ấm áp. . . . . .

“Buông tay! ! Tôi là thầy thuốc!” Bác Dịch nhìn người này, hơi cất cao giọng, nói.

Trang Hạo Nhiên vẫn không chịu, vẫn nắm chặt tay của anh!

Vào lúc này hai người lại giằng co.

Đường Khả Hinh hơi xoay người, nhìn bọn họ như vậy, liền chậm rãi vươn tay, nắm nhẹ tay Trang Hạo Nhiên . . . . . .

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô.

Đường Khả Hinh mỉm cười nói: “Không có việc gì, chuyện của em, em sẽ chịu trách nhiệm.”

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhìn cô.

“Thật không có chuyện. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn anh, cười nói.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô sâu hơn một cái, không có cách nào, chỉ đành phải buông tay ra.

Bác Dịch nhìn anh một cái, mới căn dặn nói: “Cậu tránh ra.”

Trang Hạo Nhiên hiểu ý của anh, liền chậm rãi đứng lên, đi tới bên ban công, nhìn vườn nho xa xôi, hai mắt lóe lên mãnh liệt. . . . . .

Bác Dịch không nói gì thêm, mà nghiêng người tới trước tới cổ áo của cô, theo phần lưng mảnh khảnh, nhẹ nhàng kéo xuống, cho đến hấp dẫn chỗ trũng bên hông, dây áo lót màu hồng lộ ra. . . .

Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, níu chặt quần áo trước ngực.

Bác Dịch vừa muốn nhắc cây châm nhỏ dài bằng gang tay, lại nhìn thấy ngọn lửa đỏ thẫm sau bả vai Đường Khả Hinh, anh lập tức nghi ngờ, không nhịn được quay đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên vẫn không lên tiếng, chỉ rất thâm trầm và bất đắc dĩ.

Bác Dịch chậm rãi nhìn bóng lưng của anh một cái, mới cầm một cây châm dài bằng gang tay, nghiêm túc đứng dậy, cúi người xuống, ở trên làn da trắng như tuyết của cô, ngón tay đặt nhẹ xuống vị trí hai bên xương ức của cô, hai mắt trầm ngâm suy nghĩ một chút, liền cẩn thận hạ châm. . . . . .

Đường Khả Hinh cảm giác đột nhiên đến ngang lưng căng cứng, cô rất gấp gáp cắn chặt môi dưới, hoảng sợ đến nước mắt tràn ra.

“Đừng sợ. . . . . .” Bác Dịch lại từ từ đâm cây châm nhỏ thật dài vào bên hông cô, lại tỉ mỉ an ủi nói: “Đây chỉ là huyệt vị, không có việc gì.”

Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, nhưng mồ hôi trên trán từng giọt lăn ra.

Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt liếc mắt nhìn bóng dáng bên cạnh, liền có chút đau lòng gọi: “Khả Hinh?”

“Ừm. . . . . .” Đường Khả Hinh đưa ngón tay vào trong miệng, sợ anh lo lắng nghẹn ngào đáp lời.

“Đừng sợ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên dịu dàng nói.

“Ừm. . . . . .” Nước mắt Đường Khả Hinh chảy xuống, bởi vì rất không thoải mái.

Bác Dịch ngưng mặt nhẹ nhàng từng từ kéo cây châm ra, mới thở nhẹ một hơi, đặt cây châm dài xuống, lấy thêm một cây châm dài 15 cm, lại đứng gần bên cạnh Đường Khả Hinh, ngón tay đặt nhẹ ở phần lưng bóng loáng của cô, tìm huyệt vị, nhẹ hạ châm đâm vào phần lưng trắng như tuyết của cô, từ từ cắm vào, đột nhiên hỏi: “Hình xâm phía sau cô làm sao có?”

Đường Khả Hinh dịu dàng nói: “Tôi xâm?”

“Chính cô?”

“Không phải. . . . . . Là thợ xâm hình xâm lên. . . . . .” Đường Khả Hinh dịu dàng nói.

“Ai dẫn cô đi?” Bác Dịch chậm rãi đưa kim châm đâm vào thân thể cô.

“À, Tổng Giám đốc dẫn tôi đi . . . . . .” Đường Khả Hinh càng lúc càng cảm giác không thoải mái, ngón tay nhét vào trong miệng, có chút căng thẳng, cắn.

“Ngọn lửa này là tự cô chọn?” Bác Dịch cẩn thận ghim hết kim vào trong thịt.

“Ừ. . . . . .” Đường Khả Hinh đáp nhẹ.

Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt, hơi nhìn bóng đen chung một chỗ, hai mắt chợt lóe lên bất đắc dĩ.

Bác Dịch nhẹ nhàng rút châm ra, hỏi nữa: “Vậy cô biết, người nào có ngọn lửa giống như cô không?”

“Không biết. . . . . .” Đường Khả Hinh tập trung chú ý huyệt vị của mình, căn lên rất đau, mồ hôi tiếp tục chảy xuống.

“Nếu như tìm được người kia, phải quý trọng anh ta!” Bác Dịch nhàn nhạt nói, rốt cuộc rút hết toàn bộ kim châm từ trong thân thể của cô ra.

Đường Khả Hinh nằm yên, không khỏi sửng sốt.

Bác Dịch lại lấy một cây kim châm ngắn, ngồi ở bên cạnh Đường Khả Hinh, tiếp tục hạ châm xuống cái ót của cô, lại tiếp tục từ sau cái cổ, dọc xuống. . . . . .

Đôi tay Trang Hạo Nhiên cắm túi quần, đón mạnh mẽ gió, nhìn tới trước, hai mắt lộ ra rất nhiều bất đắc dĩ. . . . . .

Đường Khả Hinh thỉnh thoảng mở mắt, nhìn bóng lưng Trang Hạo Nhiên, hai mắt chớp nhẹ.

Không đến bao lâu, ngọn nến vẫn cháy, một trận gió mang đến tiếng mưa, rối rít nhẹ nhàng rớt xuống.

Cả vườn nho truyền đến tiếng mưa rơi tí tách, giống như thấy được lá nhỏ rũ xuống.

Bác Dịch bảo Đường Khả Hinh cởi dây áo lót, nơi đó có một huyệt vị.

Đường Khả Hinh chỉ đành phải đỏ mặt đưa tay tới phía sau, cởi bỏ móc áo. . . . . .

Bác Dịch lại tỉ mỉ hạ châm vào nơi đó.

“Tôi đi xuống lấy hơi!” Trang Hạo Nhiên đột nhiên nhanh chóng xoay người, đi xuống lầu.

Đường Khả Hinh quay mặt sang, sửng sốt nhìn bóng lưng của anh, biến mất ở trước mắt của mình.

“Mặc kệ cậu ấy đi. . . . . .” Bác Dịch tiếp tục hạ châm.

Gió càng lúc càng lớn, mưa càng lúc càng lớn, thậm chí trút xuống tầm tả.

Mưa rơi tí tách, giống như bức rèm che.

Toàn bộ tinh thần của Bác Dịch chăm chú châm vào rất nhiều huyệt vị của Đường Khả Hinh, còn dùng thảo dược, nhẹ bốc hơi ở trên huyệt thiên đỉnh của cô, thời gian từng giờ từng phút trôi qua, rốt cuộc một cây châm cuối cùng đã đâm xong, anh thở dài một hơi, đưa hai tay ra nhẹ kéo áo ngủ cho Đường Khả Hinh, nói: “Tối nay châm cứu xong rồi.”

Đường Khả Hinh thở dốc một hơi, lúng túng kéo áo ngủ, vội vàng quấn dây bên hông, mệt mỏi lau mồ hôi trên mặt, chậm rãi ngồi dậy, mỉm cười nhìn Bác Dịch cười nói: “Cám ơn anh.”

“Không cần.” Bác Dịch chỉ nhàn nhạt đáp lời, sau đó đưa cho cô một ly trà nói: “Uống đi.”

“Cám ơn. . . . . .” Đường Khả Hinh nhận lấy ly trà hớp một ngụm nhỏ, uống một hớp nhỏ, mới vòng nhìn xung quanh, nhẹ nhàng nói: “Tổng Giám đốc. . . . . . chưa có đi lên à?”

“Không nhìn thấy cậu ấy. . . . . .” Bác Dịch đứng lên, chuẩn bị thu châm, lại ngưng mặt nhìn bên ngoài ban công một chút, cau mày.

Đường Khả Hinh chân trần đứng ở trên sàn nhà bằng gỗ, nhìn ánh mắt Bác Dịch, cô ngạc nhiên sững sờ, đi tới bên cạnh anh, theo phương hướng của anh nhìn ra phía ngoài, hỏi: “Nhìn cái gì?”

Vẻ mặt Bác Dịch nhìn tới trước.

Đường Khả Hinh tỉ mỉ tìm tòi, rốt cuộc thấy trên ruộng bậc thang vườn nho, có một bóng dáng màu trắng, đang che dù chậm rãi di động, cô sững sờ, kinh ngạc nói: “Đây là. . . . . . Ai vậy?”

“Trang Hạo Nhiên.” Bác Dịch lạnh nhạt nói.

“À?” Đường Khả Hinh thật căng thẳng nhìn phương xa, cảm thấy toàn bộ thế giới giới cũng đang đung đưa theo gió, mưa to rất vô tình trút xuống, cái bóng dáng kia vẫn khom người hoạt động ở nơi nào, có thể thấy anh hết sức khó khăn, cô kinh ngạc hỏi: “Anh ấy đang làm gì nơi đó?”

Bác Dịch nhàn nhạt nhìn bóng dáng của người nọ, nói: “Hái rau dại. . . . . .”

“À?” Đường Khả Hinh khiếp sợ trợn to hai mắt, nhìn bóng dáng đó trong bóng tối, đau lòng thất thanh kêu to: “Hái rau dại à?”

“Bởi vì rau dại này rất giòn, bình thường có mưa to, trong một buổi tối có thể cuốn sạch sẽ bọn chúng, hôm sau bị chôn dưới đất, mùi bùn rất thúi. . . . . .” Bác Dịch lại lạnh nhạt nói.

“. . . . . . . . . . .” Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng nhìn người kia trong bóng tối nơi xa, trái tim chợt đau nhói, nhớ tới anh hôm nay nói: thì ra trong lòng của em cho tới bây giờ cũng không có anh . . . . . Nước mắt của cô từng viên chảy xuống, thậm chí nhìn bóng dáng di động trong mưa gió, bật khóc thất thanh, kêu to: “Trang Hạo Nhiên . . . . . . . . ”

Mưa ơi, mưa rất lớn. . . . . . Gió ơi, gió rất to. . . . . .

Người kia không có nghe được tiếng gọi, anh chỉ đứng ở ruộng bậc thang mưa như thác đổ, chống cây dù đã rách, mặc cho nước mưa lạnh như băng lướt qua khuôn mặt của mình, còn có hai tròng mắt nóng bỏng, cẩn thận hái từng cây từng cây rau dại non nớt vào trong giỏ xách, vừa hái vừa nghĩ tới cô gái kia, hôm nay lúc ăn rau dại, lộ ra nụ cười ngọt ngào. . . . . .

“Trang Hạo Nhiên . . . . . . đừng hái nữa! ! Tại sao anh biết em không có đặt anh ở trong lòng! ? Đến cùng có phải là tình yêu hay không? Nếu như không phải, tạo sao anh làm như vậy? Em không muốn anh bị thương . . . . . .” Đường Khả Hinh đứng ở trên ban công, nhìn anh rơi lệ khóc lớn.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Alert: Content is protected !!