Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0658

Chương 0658: VẬT VỀ CHỦ CŨ

Tổng Công ty Hoàn Cầu.

Phòng làm việc Chủ tịch Trang.

Trang Tĩnh Vũ ngẩng đầu lên, cau mày nhìn thư ký nói: “Không thấy USB?”

“Đúng vậy, giữa trưa chúng tôi đi qua, phát hiện không thấy USB, mà Lâm phó tổng cùng Quản lý Lưu quản lý bộ phận tổ chức tiệc, đã từng đi vào tra tìm tài liệu lúc 12 giờ 30 phút!” Thư ký cung kính trở lại.

“Quản lý Lưu, quản lý bộ phận tổ chức tiệc. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ nhàn nhạt suy nghĩ một chút, liền căn dặn: “Tìm Thái Hiền tới đây cho tôi.”

“Vâng!” Thư ký lập tức đi ra ngoài.

Không đến bao lâu, tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi!” Hai mắt Trang Tĩnh Vũ xoay tròn, suy nghĩ chuyện này.

“Chủ tịch, ngài gọi tôi?” Lúc này Thái Hiền nhanh chóng đi tới, nhìn Trang Tĩnh Vũ mỉm cười hỏi.

Trang Tĩnh Vũ không biết con trai biết được bao nhiêu, liền căn dặn: “Kho cơ sở dữ liệu của chúng ta bị mất một phần tài liệu quan trọng, USB này có dữ liệu vô cùng quan trọng, nghe nói là quản lý bộ phận tổ chức tiệc cùng Lâm Sở Nhai đã từng đi vào. . . . . .”

Thái Hiền sửng sốt.

“Đoán chừng không đến bao lâu, sẽ có người đề phòng phát hiện, sao chép USB sẽ trả lại chỗ cũ, bây giờ nhiệm vụ chủ yếu của cậu là phái người giám sát xem người nào mang USB đi, nếu như là hai người bọn họ thì coi như xong, nhưng có người thứ ba, cũng không được bứt dây động rừng, theo dõi anh ta báo cáo với tôi,” Trang Tĩnh Vũ nhàn nhạt căn dặn.

“Vâng!” Thái Hiền gật đầu.

“Còn có. . . . . . Chuyện này tôi không muốn để cho Hạo Nhiên biết! Cố gắng hỏi thăm xem, Sở Nhai biết được bao nhiêu rồi.” Trang Tĩnh Vũ lại căn dặn.

“Vâng!” Thái Hiền lại gật đầu, sau đó liền hỏi: “Ngài còn căn dặn chuyện khác không?”

Rốt cuộc bây giờ chai rượu đỏ kia ở nơi nào, nếu muốn biết tung tích của nó, phải bắt đầu tìm kiến từ đâu. . . .

Trang Tĩnh Vũ cau mày nghĩ vấn đề này, thở dài một hơi.

Căn nhà trọ nhỏ.

Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ đi vào phòng, theo ánh đèn màu tím trong phòng, sau đó đi tới trước tủ rượu, ánh sáng trong suốt chiếu vào chai rượu đỏ ở bên trong đang nhẹ nhàng phát sáng, mặc dù có lẽ đã hơn trăm năm, nhưng nó vẫn không có chút nào cũ kỹ, ngược lại toả ra ánh sáng trầm ổn. . . . . .

“Cô cảm thấy chai rượu đỏ này. . . . . .” Nhã Tuệ nhìn bạn thân, nói: “Cô cảm thấy chai rượu đỏ này, có quan hệ đến chuyện trong quá khứ?”

Đường Khả Hinh lắc đầu một cái, nói: “Em không biết, em chỉ có loại cảm giác, giống như rất nhiều việc, cũng có thể bởi vì nó mà phát sinh.”

“Lúc ấy người giao cho cô chai rượu đỏ, thật. . . . . . Đã chết rồi sao?” Nhã Tuệ lại nhìn Đường Khả Hinh, căng thẳng hỏi.

“Em tận mắt nhìn thấy anh ấy ngã vào trong vũng máu, khuôn mặt kinh khủng, đến bây giờ em vẫn còn nhớ, anh ấy nói, muốn em mang chai rượu này nhất định phải đưa đến trên tay ông cụ Tưởng, nhưng ông cụ Tưởng đã chết rồi, có phải xem chuyện này đã qua hay không?” Đường Khả Hinh vẫn nghi ngờ chuyện này.

Nhã Tuệ cũng phiền não im lặng.

Đường Khả Hinh đang trầm tư suy nghĩ, thân thể hơi tựa vào trước vách tường, đột nhiên ngửi được một mùi chua trong khe tủ, đây là mùi chua của gỗ mới, cô bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt đột nhiên sáng lên, nhớ tới cha đã từng nói: tương lai nếu như Khả Hinh có thể nếm được mùi vị này từ người nào đó, ngoài cha ra, nhất định phải hết sức cung kính họ, vì đó là người cha của con tin tưởng nhất, thậm chí tương lai họ sẽ mang tới cho con hạnh phúc. . . .

“Em . . . . . Nghĩ ra rồi!” Đường Khả Hinh nhanh chóng đứng thẳng người, nhìn Nhã Tuệ căng thẳng nói: “Lúc chị nói em chọn đồ vật đoán tương lai, bắt được ly rượu đỏ, như vậy nói cách khác, cha của em vẫn tin tưởng Chủ tịch Trang, mà cha của em cũng từng nhắc nhở với em, Chủ tịch Trang là người đáng để em tin tưởng, dù sao hiện tại ông cụ Tưởng đã chết, em có thể giao chai rượu đỏ này cho Chủ tịch Trang không được?”

Nhã Tuệ nghe vậy, mặc dù có chút lo lắng, nhưng vẫn hết sức tin tưởng người nhà họ Trang, căng thẳng hỏi: “Cô chắc chắn chứ?”

Đường Khả Hinh lại chậm rãi nhìn chai rượu đỏ kia, nhớ tới ánh mắt như chim ưng trong bóng tối, nặng nề nói: “Vật về chủ cũ thôi. . . . . . Bởi vì đời này của em cũng không thể mở nó ra. . . . . . Nếu như chai rượu này thật sự có quan hệ trọng đại, em cũng muốn lấy chai rượu này đổi lấy công bằng cho cha em! ! Em tuyệt đối không tin cha của em biết làm loại chuyện đó, em không muốn tội của ông ấy ghi vào trong lịch sử!”

Lúc 3 giờ chiều ! !

Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ mang theo một túi xách thường dùng để mua sắm, bên trong chứa chai rượu đỏ gần trăm năm, sắc mặt hai người trầm trọng cùng nhau đi về phía trước.

Tiểu Vi và Tiểu Hà nhanh chóng đi theo ở phía sau, nhìn bốn phía xung quanh.

“Hôm nay hai người các người làm sao thế? Nấu ba nồi cơm để ở trên bàn, sao lại không thấy các người ăn?” Nhã Tuệ quay đầu, mặc dù tâm trạng căng thẳng, nhưng vẫn nhìn họ mỉm cười hỏi.

Sắc mặt của Tiểu Vi và Tiểu Hà lạnh lùng khác thường, không nói lời nào.

Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ sửng sốt quay đầu nhìn bọn họ.

“Kì lạ sao.” Hai chị em ngạc nhiên cười đi về phía trước.

Một bóng đen đột nhiên như gió gấp bay đến, trong tay cầm lưỡi dao sáng lấp lánh lao tới, hét lớn: “Em không yêu tôi, thì giết chết em ! !”

“A . . . . . . . ” Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ hoảng sợ đến mặt hoa thất sắc ngã trên mặt đất, ôm nhau khiếp sợ kêu to.

Tiểu Vi nhanh như chớp khống chế người trước mặt đè xuống đất, lật cổ họng của anh ta, mới phát hiện đây là một người không bình thường đang giãy giụa lung tung, ánh mắt vặn vẹo khác thường, sắc mặt của cô chậm lại, nói: “Là một kẻ điên!”

Bảo vệ nơi xa nhanh chóng chạy như bay tới, vội vàng nói xin lỗi với hai cô chủ, bởi vì quản lý sơ sót, để người ngoài tiến vào.

Tiểu Vi và Tiểu Hà đồng thời nhìn người kia, phân tích anh ta chính là người mới vừa rồi áp sát phía sau gốc cây, trong lòng hơi buông lỏng.

Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ, hai cô gái đồng thời hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, ôm nhau, không dám nhúc nhích.

“Đứng lên đi, không sao. . . . . .” Đôi song sinh đỡ hai người lên.

Nhã Tuệ vừa ôm Khả Hinh đứng lên, vừa nuốt nước miếng, sắc mặt tái nhợt nói: “Ăn nhiều cơm như vậy, quả nhiên không có uổng phí nuôi các người.”

Tiểu Vi và Tiểu Hà cùng cười.

Bảo vệ nói xin lỗi một lần nữa, mới nhanh chóng mang người đi.

“Đi thôi, chuyện lớn quan trọng hơn. . . . . .” Nhã Tuệ lại kéo nhẹ cánh tay Đường Khả Hinh, nhanh chóng đi về phía trước.

Tòa nhà Hoàn Cầu vô cùng tráng lệ.

Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ đứng ở trước tòa nhà, nhìn nó cao vút trong mây, tâm trạng lại không khỏi nặng nề.

“Cô nghĩ xong chưa?” Nhã Tuệ đột nhiên quay đầu nhìn Đường Khả Hinh hỏi.

Đường Khả Hinh ôm chặt túi xách, cảm thấy ở chung với chai rượu đỏ hơn ba năm, sắp rời khỏi mình, trong lòng lại có một loại cảm giác nặng nề đè nén không nở, giống như người đàn ông đó trong bóng tối, cúi đầu hôn mình, lộ ra cuộc sống đầy nhiệt tình, người đó nặng nề bỏ qua sinh mạng để ủy thác, trong lòng của cô lại có một chút lung lay. . . . . .

“Khả Hinh!” Nhã Tuệ hiểu bạn thân nói: “Tôi biết rõ cô không nở xa chai rượu đỏ này, nhưng là dựa vào sức của tôi và cô, muốn giải quyết một chút chuyện, vẫn có khó khăn nhất định. Nếu như cô lựa chọn tin tưởng Chủ tịch Trang, thì phải tin tưởng tuyệt đối!”

Đường Khả Hinh lại ôm chặt túi xách, suy nghĩ một chút, ngay lập tức nặng nề gật đầu một cái.

Sắc mặt hai người nghiêm túc căn dặn đôi sông sinh không cần đi theo, liền nghiêm túc căng thẳng, bước lên bậc thang đi về phía trước.

“Đừng căng thẳng, không có chuyện gì, không có chuyện gì!” Nhã Tuệ thở dài một hơi, ôm nhẹ Khả Hinh đi về phía trước.

“Đơn rượu mới đã tới chưa! !” Ba nữ trợ lý Phòng kinh doanh rượu, lo lắng hỏi nhân viên làm việc đẩy xe rượu ở bên cạnh! !

“Đến rồi, đã đưa vào Phòng kinh doanh rượu!” Nhân viên đẩy xe, vừa trả lời cô, vừa gấp gápđẩy xe đi về phía trước, không ngờ vượt qua quá mạnh, chưa kịp nhìn kỹ, lập tức đụng phải hai người trước mặt. . . . . .

“A! ! !” Đường Khả Hinh ôm chai rượu đỏ, thân thể bị người va chạm mạnh, cô cả người bổ nhào về phía trước, túi xách trong ngực cũng theo vòng cung phía trước muốn rơi xuống.

“Rượu đỏ! ! !” Nhã Tuệ hoảng sợ đến quát to một tiếng.

Đường Khả Hinh cũng nằm ở dưới sàn, nhìn túi xách sắp rơi xuống, quát to một tiếng: “Rượu của tôi! ! !”

Một bóng dáng nho nhỏ, giống như con rùa đen, chợt nằm trên mặt đất, lập tức ôm lấy chai rượu! !

Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ hoảng sợ đến mất hồn mất vía đi phía trước nhìn xem.

Tiểu Nhu ngây ngô ôm túi xách, quỳ trên mặt đất, nhìn chằm chằm hai người Khả Hinh và Nhã Tuệ nói: “Tại sao hai người ôm túi xách đi khắp nơi, hôm nay cũng không cần đi làm sao!”

Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ thở dốc một hơi, lập tức nhào tới đến trước mặt cô, đoạt lấy túi xách trong ngực cô, nói: “Biết cô bao lâu nay, lần này cô ngoan nhất!”

Ánh mắt của Tiểu Nhu sáng lên, híp lại cười nói: “Có thật không?”

“Làm sao cô biết mà tới đây?” Nhã Tuệ nhìn Tiểu Nhu, ngạc nhiên hỏi.

“Quản lý gọi tôi tới đưa đồ ăn cho hai vị thư ký Phòng kinh doanh rượu! Chuyện bình thường như vậy dễ làm mà!” Tiểu Nhu cười nói.

“A, nó không sao chứ?” Nhã Tuệ nhìn Khả Hinh đã ôm chặt túi xách, liền thở dốc một hơi nói với Tiểu Nhu: “Vậy cô không sao chứ?”

“Không sao!” Tiểu Nhu lập tức nâng lên khuôn mặt tươi cười nói.

“Vậy mau trở về đi.” Nhã Tuệ căn dặn.

“Được ! Tôi đi về trước đi làm, nếu không, quản lý nói tôi ở bên ngoài lén đi chơi. Khả Hinh, tạm biệt! Quản lý Lưu tạm biệt!” Tiểu Nhu lập tức nở nụ cười ngọt ngào, liền vui vẻ cất bước đi khỏi.

Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ nhìn theo bóng lưng cô, hơi bật cười, mới vừa muốn xoay người đi về phía trước. . . . . .

“Hả?” Đường Khả Hinh lập tức ôm túi xách, tại sao lại nhẹ như vậy? Cô lập tức căng thẳng mở túi xách ra, chai rượu đỏ đã không còn ở trong, cô lúc này mới phục hồi tinh thần lại căng thẳng kêu to: “Chai rượu đỏ của tôi đâu rồi!”

Nhã Tuệ cũng hoảng sợ, vội vàng nhìn khắp cả đại sảnh, rốt cuộc nhìn thấy chai rượu đỏ kia theo Tiểu Nhu tiếp được túi xách mở ra, lăn tới phía trước. . . . . . Hai người bọn họ lập tức thở ra một hơi, nhào tới phía trước, muốn ôm chai rượu đỏ. . . . . .

Một đôi giày da màu đen, dừng ở trước chai rượu đỏ.

Hai người lập tức dừng bước lại, chậm rãi căng thẳng ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Tưởng Vĩ Quốc dẫn lãnh đạo cấp cao của tập đoàn, đang lạnh lùng nhìn chăm chú mình, tim của các cô đập thình thịch, thót ruột gan, hoảng sợ đến không dám nhúc nhích. . . . . .

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *