Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0717
Người chủ trì chờ Đường Khả Hinh phát biểu xong lời chúc mừng hoàn mỹ, lại mời Tổng Giám đốc hai tập đoàn tự mình thắp đèn nghi thức cuối cùng trong ba ngày diễn ra tiệc thưởng thức rượu.
Tiếng vỗ tay lại vang lên như sấm.
Đường Khả Hinh vén đuôi váy thật dài, chậm rãi theo cơn gió mát trong veo, đi xuống sân khấu, nở nụ cười ngọt ngào, vỗ tay.
Cả hội trường lập tức im lại, một cột ánh sáng giống như đến từ thiên đường từ trên không trung chiếu xuống, rơi vào sảnh tiệc tầng hai, tất cả tân khách lập tức quay người nhìn lên trên.
Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên, hai kẻ anh hùng có một không hai đáng kiêu ngạo, mặc tây trang một đen một trắng chậm rãi đi dọc theo thảm đỏ thẫm, tay vịn thành cầu thang mạ vàng, từng bước từng bước đi xuống lầu, cùng phong độ thân sĩ, cao lớn nghiêm nghị đi tới giữa sân khấu.
Người hai nhà Tưởng, Trang ngồi ở phía sau tân khách, nhìn con trai mỉm cười đi về phía trước, bọn họ cũng không khỏi tự hào an ủi.
Đường Khả Hinh đứng ở một bên, nhìn thoáng qua Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên luôn nở nụ cười đẹp trai nhiệt tình, từ phía bên trái bậc thang đi lên trên, Tưởng Thiên Lỗi quen trầm ổn tao nhã, hơi lộ ra nụ cười, từ phía bên phải bậc thang đi lên phía trước, hai người ở trong sự mong đợi của mọi người, đi lên sân khấu, đi tới trước quả cầu thủy tinh, cùng nhau nhìn logo Hoàn Cầu bên trong quả cầu thủy tinh nhấp nháy giống như ánh sáng của đôm đốm như ẩn như hiện, giống như ánh sáng muốn phát ra, trong thoáng chốc toàn trường yên tĩnh lại, hai người bọn họ đồng thời vươn tay đặt nhẹ ở trước quả cầu thủy tinh!
Logo “Hoàn Cầu” trong quả cầu Thủy tinh nhất thời phát ra một luồng ánh sáng mãnh liệt, thoát ra quả cầu Thủy tinh, nhất thời cả hội trường sáng lên khung cảnh rượu vang trắng, kỹ sư ra lệnh một tiếng, 12 cổng hoa hồng hình vòm sừng sững ở giữa, dần dần hội tụ về phía sân khấu, những nhân viên công tác của nhà máy rượu còn đắm chìm trong tiệc thưởng thức rượu, chợt xuất hiện trong tầm mắt của toàn bộ tân khách, hiệu ứng sân khấu giảm xuống tự nhiên, khung cảnh thử rượu chuyên nghiệp sẽ xuất hiện tại hiện trường.
Tiếng vỗ tay lại vang lên như sấm.
Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi cũng đứng ở trên sân khấu, mỉm cười vỗ tay cám ơn.
Đường Khả Hinh đứng ở dưới sân khấu, nhìn thời khắc lịch sử mình mong đợi, rốt cuộc dưới sự nỗ lực của mình đã thực hiện thắp đèn nghi thức, trong lòng của cô dâng lên cảm động, cũng biết ơn giơ tay vỗ tay mỉm cười.
Sau khi thắp đèn nghi thức, tiệc thưởng thức rượu chính thức bắt đầu! !
Nhã Tuệ nhanh chóng đứng ở phía sau tân khách, cầm máy điện đàm, ra lệnh: “Nhân viên bộ phận rượu lập tức vào sân! !”
Nhân viên bộ phận rượu đứng 20 người một hàng, cất bước đi vào trong sảnh tiệc, đi thẳng tới trước tất cả loại rượu vang muốn giới thiệu, nhất trí dựa theo yêu cầu của từng loại rượu, nhóm rượu đầu tiên muốn giới thiệu, trước tiên, mở từng chai rượu trong suốt, trong đó bao gồm rượu nho trắng của Bác Dịch, chỉ thấy vạt áo trước của anh đeo bảng tên chuyên gia bình phẩm rượu, hơi nhô đầu ra nhìn xem có nhân viên nào mở rượu Riesling của mình, anh hơi căng thẳng nhìn…
Tất cả chuyên gia thưởng thức cũng lần lượt vào sân.
Đầu tiên, nhân viên bưng 12 ly rượu vang trắng giới thiệu, trước hết bưng đến trước mặt cả đám cựu thành viên Laurence chờ thử rượu đỏ, để xuống theo thứ tự, lại cung kính khom người đi khỏi.
Tất cả cựu thành viên nâng ly rượu đỏ lên, vẻ mặt cùng lộ chăm chú, giơ ly rượu lên nương theo ánh sáng từ không trung chiếu xuống, quan sát màu sắc rượu, sau đó, lại lắc nhẹ ly rượu, để cho chất tanin trong rượu và không khí nhẹ nhàng hòa vào nhau, cùng đưa lên mũi, ngửi nhẹ một cái, mới nâng lên, uống một hớp, để cho rượu ở trong khoang miệng nhanh chóng lan ra. . . . . .
Mười hai nhân viên phục vụ bưng chung, nhanh chóng cầm chung bạc, chậm rãi đi đến bên cạnh 12 cựu thành viên, cung kính để chung xuống.
Sau khi 12 cựu thành viên thưởng thức đủ mùi thơm của rượu, liền hơi nghiêng sang một bên, hết sức thành thạo và đẹp trai phun rượu vào bên trong chung bạc, lập tức truyền đến âm thanh “Leng keng” trong trẻo, vọng âm không dứt, bọn họ chờ cho các cựu thành viên phun rượu đỏ xong, liền bưng chung đi, mười hai nhân viên bộ phận rượu, lập tức mang rượu mới, đặt ở trước mặt của mọi người. . . . . . Bên này đang tiến hành ngăn nắp, mà các chuyên gia bình phẩm rượu khác, vừa hoạt động tự do, đứng ở trước rượu đỏ trưng bày, trực tiếp nâng ly rượu lên quan sát màu sắc thể rượu, cúi đầu ngửi mùi thơm một cái, liền nâng ly ngẩng mặt uống một hớp rượu đỏ. . . . .
Nhân viên phục vụ lập tức bưng chung tiến lên, chờ đợi.
Sau khi chuyên gia bình phẩm nếm mùi vị, liền nghiêng mặt phun nhẹ dịch rượu.
Đường Khả Hinh cũng mỉm cười, trong khoảng thời gian này quen biết một số chuyên gia bình phẩm rượu, cùng nhau thưởng thức rượu đỏ mình yêu thích, vừa nghe ý kiến, vừa mỉm cười nâng ly rượu, đặt ở dưới ánh đèn trắng tinh, quan sát màu sắc của rượu, lại lắc mấy cái, trực tiếp ngửi một cái, hai mắt xoay tròn, mới uống một hớp rượu vang trắng, trong đầu vang lên lời của đôi song sinh: chúng tôi đã báo cho cậu chủ, anh ấy lập tức chạy tới, cô phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được uống rượu, bởi vì nó sẽ thúc đẩy tuần hoàn máu của cô, cô im lặng không nhích động nghĩ những lời này, khẽ cúi đầu, hướng vào bên trong chung nhân viên phục vụ bưng tới, phun dịch rượu ra. . . . . .
“Rượu sherry này. . . . . .” William, chuyên gia bình phẩm rượu nổi tiếng ở Pháp, mỉm cười nói: “Mang theo một mùi thơm táo kì lạ, khi đó tôi còn tưởng rằng lúc uống rượu vào, mùi vị hết sức nồng đậm, nhưng uống vào lại nhẹ nhàng làm cho người ta say mê, tôi vốn còn đang ngạc nhiên, tại sao phẩm tửu đầu tiên lại sắp xếp rượu vang trắng nồng đậm như vậy, nhưng lúc uống vào, mới hiểu được, loại rượu này xác thực có tác dụng dẫn dắt người ta, thậm chí nhẹ nhàng làm cho người ta mong đợi một loại rượu kết hợp với nó. Rốt cuộc trình tự này là người nào sắp xếp? Tôi hết sức kinh ngạc.”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, chỉ cười nhạt, nâng ly rượu cụng ly với anh, mặc dù không thể chesse, nhưng vẫn là rượu gặp tri kỹ.
Tiệc thưởng thức đang diễn ra náo nhiệt, tất cả chuyên gia bình phẩm rượu cùng các khách quý rối rít nở nụ cười tham gia bữa tiệc rượu đỏ rất tuyệt vời và lãng mạn, đều hết sức tận hứng, thậm chí cảm giác mình đang ngâm mình ở trong thế giới rượu đỏ với những câu chuyện cổ tích, khắp nơi đều nhộn nhạo mùi thơm huyền thoại.
Nhã Tuệ bận rộn trong ngoài, loay hoay mồ hôi đầm đìa, một lát gọi nhân viên chuẩn bị điểm tâm vòng thứ hai, một lát lo lắng nhân viên thay thế chung rượu không được nhanh, cô mới đi không đến bao lâu, quả nhiên phát hiện có hoa hồng, bởi vì mùi rượu tràn ngập nên hơi bị héo tàn, cô lập tức cầm máy điện đàm, căn dặn nhân viên bộ phận cây cảnh thay thế hoa hồng sâm banh ở lầu hai.
“Hoa hồng sâm banh đã dùng hết rồi.” Đồng nghiệp bộ phận cây cảnh đột nhiên có chút sững sờ nói: “Cũng không có nói hiện trường bữa tiệc cần thay hoa hồng?”
Nhã Tuệ nghe xong, lập tức có chút gấp gáp nói: “Tại sao không cần? Tôi rõ ràng đã giao hẹn, trong quá trình tiệc thưởng thức, cánh hoa sẽ chịu ảnh hưởng mùi rượu sẽ bị héo tàn! !”
“. . . . . . . . . . . .” Đồng nghiệp lập tức gấp đến độ nói không ra lời.
“Được rồi, được rồi!” Nhã Tuệ cũng nghe ra giọng nói kia không đúng, chỉ đành phải thôi, không thể làm gì khác hơn là căn dặn trợ lý sau lưng, bất đắc dĩ gấp nói: “Đem hoa bỏ đi! ! Tình nguyện không có, cũng không thể để xuất hiện tình trạng hoa héo tàn! ! Khách sạn tuyệt đối không cho phép!”
“Vâng!” Đồng nghiệp rối rít đi vứt bỏ hoa hồng.
Nhã Tuệ lại nhanh chóng đi tới phía trước thu xếp sự vụ khác! !
***
Phòng VIP.
Có một bóng dáng dịu dàng mặc váy dài màu rượu đỏ, lộ lưng, chải tóc kiểu Hàn, rũ xuống trước ngực trái, cái trâm cài đầu bằng ngọc vô giá làm cho cô càng xinh đẹp say lòng người, giống như ánh sáng của ngọc có thể làm dịu nổi cô đơn, vặn vẹo trong linh hồn của cô. . . . . . Tay cô nắm túi xách ngọc trai, đón gió biển lãng mạn, vẻ mặt lộ ra hồn nhiên, thuần khiết như đứa trẻ, nghiêng mặt nhìn du thuyền bên kia bờ biển, mắt to khẽ chớp, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, lộ ra hoàn mỹ. . . . . .
Tiếng gõ cửa vang lên.
Cô đứng ở một bên, im lặng không lên tiếng, mặc cho gió biển thổi phất váy dài xinh đẹp của cô, sau lưng cành hoa hồng sâm banh đặt ở trước bàn thủy tinh, vô cùng tĩnh lặng trang nhã.
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Cô mới nghiêng mặt, đáp nhẹ: “Vào đi. . . . . .”
“Tần tiểu thư, tiệc thưởng thức đã bắt đầu rồi.” Nhân viên khách sạn, theo thói quen đẩy cửa ra, đi tới nhắc nhở cô.
Như Mạt chậm rãi quay đầu, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng, nói: “Tôi biết rồi, cám ơn mọi người. Đúng rồi, giúp tôi một bó hoa hồng sâm banh, tôi muốn tự mình đưa qua, chúc mừng Đường tiểu thư tổ chức tiệc thưởng thức thành công. . . . . .”
“Hoa hồng mới đã được đồng nghiệp bộ phận cây cảnh đặt xong rồi, chúng tôi mới vừa chuẩn bị cho khách, hiện tại tiệm hoa đang khẩn trương đưa tới, nhưng cần một chút thời gian. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .” Nhân viên khách sạn nói xin lỗi.
Như Mạt vừa nghe, hai mắt xoay tròn, liền nói: “Tôi biết rồi. Cô đi ra ngoài đi. Tôi sẽ tới sau. . . .”
“Vâng.” Nhân viên lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Như Mạt xoay người, sắc mặt thanh tao lịch sự lại nhìn biển rộng mênh mông, chiếc du thuyền sắp khởi hành, cô khẽ chớp đôi mắt mơ huyền, vẻ mặt lộ ra sâu kín giống như rất vô tội nói: “Đường Khả Hinh. . . . . . Trên thế giới này, có người nhắc nhở cô cả đời này cũng không nên tiếp xúc với hoa hồng hay không? Bởi vì đó là loại hoa lúc ấy Thiên Lỗi ở trước mặt toàn thế giới, tỏ tình với tôi. . . . . . Đó là loại hoa dành riêng cho Như Mạt tôi. . . . . . Tại sao cô muốn? Được. . . . . . Cô muốn cũng được. . . . . . Một chút nữa tôi sai người đưa cho cô một bó. . . . . . Ồ! Không! ! Tôi không thể đưa cho cô. . . . . . Đưa cho cô. . . . . . Cô chết, làm sao thú vị? Loại người như cô, tôi muốn cô sống không bằng chết. . . . . . À. . . . . . Hoa hồng sâm banh này sẽ để cho tiệm bán hoa đưa hoa tới, đưa hết vào bữa tiệc thưởng thức. . . . . . Khi đó, chỉ cần có người trong tiệc thưởng thức ngã xuống, cô sẽ Thân Bại Danh Liệt, không chỉ có cô sẽ Thân Bại Danh Liệt, sẽ còn có rất nhiều người chôn theo cô.”
Cô nói xong câu đó, vẻ mặt đột nhiên có chút co quắp, hai con ngươi bùng lên ánh sáng u ám, lại nhanh chóng che giấu, nở nụ cười, rất run rẩy, rất kích động, rất âm hiểm. . . . . . Cuối cùng, hơi cắn răng nghiến lợi, ngẩng mặt nói cho linh hồn vô tội bay trên bầu trời: “Tôi chính là muốn cô chết!”
Related Posts
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0527
Không có bình luận | Th2 1, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0860
Không có bình luận | Th2 2, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0840
Không có bình luận | Th2 2, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0352
Không có bình luận | Th1 31, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.