Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0729

Chương 0729: ĐÓN GIÓ LƯỚT SÓNG

Sáng sớm hôm sau.

Đường Khả Hinh mặc đồng phục màu đen của Phòng kinh doanh rượu, vừa đeo bảng tên, vừa xách theo túi xách nhanh chóng đi xuống lầu.

Nhã Tuệ đang đứng ở phòng ăn, thu dọn điểm tâm, hơi ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, bật cười nói: “Chào buổi sáng, hôm nay dậy sớm như vậy sao?”

“Ừm. Hôm nay phải đến Hoàn Á báo cáo công việc trước, rồi đến phòng làm việc của Thầy giáo, học đề thi, chị cũng biết kiến thức cơ bản của em vốn không vững vàng. . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười nhanh chóng đi về phía trước cửa phòng, lại nhìn tất cả đôi giày cao gót, cuối cùng chọn một đôi giày cao gót màu đen 12 cm mang vào.

“Cô không ăn điểm tâm à?” Nhã Tuệ ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh hỏi.

“Không ăn, không có thời gian !” Đường Khả Hinh nói xong, người đã nhanh chóng đi ra khỏi phòng, đón ánh mặt trời chói chang ngày hè, chui vào trong xe, nhanh chóng mở Laptop trước mặt, xem nội dung bên trong, nhanh chóng gọi điện thoại cho Tiểu Thanh, căn dặn cô: “Tiểu Thanh! Hôm nay có thể đến xế chiều tôi mới trở về Phòng kinh doanh rượu, cô giúp tôi mang toàn bộ tài liệu rượu đỏ xuất nhập khẩu trong khoảng thời gian này tới phòng thư kí Tổng Giám đốc Trang.”

“Vâng” Tiểu Thanh lập tức đáp.

“Còn nữa, theo dõi nhà hàng tây bên Câu lạc bộ, mỗi lần tới đăng kí rượu, đều không theo số lượng quy định của chúng ta, sau đó trả rượu quá hạn lại cho chúng ta. Tôi nghĩ chuyện này đều đang chọc tức, cô phải siết chặt chuyện này, kiên quyết cấp theo số lượng của chúng ta !” Đường Khả Hinh căn dặn.

“Vâng!” Tiểu Thanh lại đáp.

“Vất vả cho cô rồi.” Đường Khả Hinh nói xong, liền thở dốc một hơi, tựa vào trên ghế xe nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tài xế bên cầm tay lái, vừa nhìn Đường Khả Hinh trong kính chiếu hậu, mỉm cười nói: “Gần đây Đường tiểu thư thật vất vả, cũng cảm thấy không có một chút thời gian để nghỉ ngơi.”

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, đột nhiên cười khổ một tiếng, thở dài một hơi, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn phong cảnh đầy ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ, sâu kín nói: “Cũng vứt bỏ một chút trí nhớ, không vội vàng làm thế nào bù đắp được?”

Cô nói xong, căn bản cũng không cho mình có cơ hội nghỉ ngơi, lập tức cầm tài liệu thi chuyên gia hầu rượu, bình thường đặt ở sách bên cạnh ghế dựa, tỉ mỉ xem từng tờ từng tờ, gần tới cuộc thi đấu, Thầy giáo ra đề cho mình càng ngày càng dày đặc, theo thói quen cô vừa xem, vừa chộp một ổ bánh mì gặm, lúc này mới phát hiện ra lúc nảy mình không có mang theo bánh mì trên xe, cô hơi bật cười, tiếp tục đọc sách.

“Trước xe ghế có kẹo que. . . . . .” Tài xế hiểu thói quen của Đường Khả Hinh, biết lúc cô xem sách, quen ăn cái gì đó, liền cười nói với cô: “Hôm qua Vitas tiên sinh mới mua một hộp kẹo que thật to.”

“Có thật không?” Đường Khả Hinh lập tức nghiêng người tới trước, nhìn thấy trước ghế ngồi thật sự có một cái hộp tuyệt đẹp, cô vui vẻ nở nụ cười, ôm cái hộp qua, mở ra quả nhiên là rất nhiều kẹo que mùi táo, cô thích thú giống như khôi phục một chút trí nhớ, cười nói: “Tôi đã nói, Thầy giáo mời tôi ăn kẹo que rồi! Quả nhiên đúng là như vậy!”

Tài xế bật cười nói: “Có đôi lúc, ông ấy thường bỏ kẹo que trong túi, có lúc muốn cho cô, lại cảm thấy ngượng ngùng.”

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, trong lòng đau xót, hai mắt rưng rưng nở nụ cười, mang theo vài phần kích động, lột vỏ kẹo que, đưa kẹo que mùi táo vào trong miệng, vừa mút, vừa cười vui vẻ.

Chiếc xe hơi màu đen, nhanh chóng chạy dọc theo đường lớn Tân Hải, chạy về phía đại sảnh khách sạn Á Châu, cuối cùng dừng ở trước thảm đỏ.

Đường Khả Hinh nhanh chóng đi ra xe, nhận lấy tài liệu trợ lý đã sớm chờ ở tại cửa ra vào đưa cho mình, mỉm cười nói tiếng cám ơn với trợ lý, liền nhanh chóng đi vào đại sảnh, bởi vì lúc đến trên đường kẹt xe, cô vừa bước đi, vừa nhắc cổ tay xem thời gian, khoảng 8 giờ 50 phút, nghe nói Tổng Giám đốc Trang không thích người đến trễ, cô lập tức ôm tài liệu bước nhanh về phía trước. . . . . .

Tòa nhà Hoàn Á, bởi vì hôm nay Tổng Giám đốc trở lại, có vẻ náo nhiệt hơn trước kia, rất nhiều lãnh đạo cấp cao đều đến báo cáo công việc sớm mấy phút, mọi người cũng chờ tại phòng họp, nói khẽ gì đó. . . . . . Một cửa thang máy khác nhanh chóng mở ra, Đường Khả Hinh vội đến đầu đầy mồ hôi lao ra thang máy, thấy cửa phòng họp vẫn đóng lại chặt kín, vô số lãnh đạo cấp cao đều vẫn đứng ở ngoài cửa, trò chuyện vui vẻ, rốt cuộc cô thở phào nhẹ nhõm, tựa tại bên tường, lau mồ hôi trên trán, nghĩ tới tại sao mình lo sợ khó hiểu như vậy?

Qua không đến bao lâu.

Đằng trước truyền đến tiếng bước chân nhịp nhàng.

Mọi người cho rằng Tổng Giám đốc tới, lập tức rối rít nhìn sang, Đường Khả Hinh cũng bởi vì một loạt tiếng động này, tâm trạng có chút căng thẳng, ôm tài liệu, trong lòng không khỏi chấn động, chậm rãi ngẩng đầu lên. . . . . .

“Các vị!” Tiêu Đồng dẫn chúng thư ký phòng thư kí, xin lỗi mỉm cười nhìn lãnh đạo cấp cao nói: “Thật vô cùng xin lỗi, bởi vì chênh lệch múi giờ, thân thể Tổng Giám đốc chúng ta có chút khó chịu, cho nên hôm nay tạm thời hủy bỏ báo cáo công việc. Cụ thể lúc nào tổ chức lại, tôi sẽ cho người thông báo cho mọi người. Xin lỗi.”

Các lãnh đạo cấp cao nghe vậy, liền rối rít mỉm cười gật đầu, đi khỏi.

Đường Khả Hinh đứng ở một bên, nghe nói như vậy, đột nhiên sững sờ, cảm thấy không khỏi bất đắc dĩ nở nụ cười, đang suy nghĩ nếu muốn hủy bỏ, tại sao không thông báo sớm? Làm hại người ta gấp như vậy? Cô không nói gì thêm, chỉ ôm tài liệu, chậm rãi xoay người, muốn đi vào thang máy. . . . . .

“Khả Hinh?” Tiêu Đồng mỉm cười đi tới Đường Khả Hinh, nói: “Cô dừng lại một chút. Tổng Giám đốc Trang của chúng ta bảo cô đến nhà của anh ấy báo cáo công việc, nói cô cũng đã không tham gia hai cuộc họp rồi.”

Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn Tiêu Đồng, sững sờ nói: “Tôi? Một mình tôi sao?”

“Đúng vậy. . . . . . Có thể có chuyện tương đối gấp. . . . . .” Tiêu Đồng cười nói.

“A . . . . .” Đường Khả Hinh nghe vậy, không thể làm gì khác hơn là vâng lệnh, cười nói: “Được rồi, tôi biết rồi. Hiện tại Tổng Giám đốc ở ‘phòng tổng thống’ hả. . . . . . Vậy tôi . . . . .”

“Không!” Tiêu Đồng mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Tổng Giám đốc đã không ở ‘phòng tổng thống’ nữa, trước ở nơi này cũng chỉ là tạm thời thôi, hiện tại anh ấy ở nhà của mình.”

“À?” Đường Khả Hinh có chút giật mình kêu lên: “Nhà mình?”

“Ừ. . . . . .” Tiêu Đồng cười nói: “Đường Tân Hải, gần Câu lạc bộ đua ngựa. Đi đi. Tôi đã nói đường cho tài xế rồi.”

“Tốt. . . . . .” Đường Khả Hinh nghe vậy, chỉ đành phải gật đầu một cái.

Hôm nay thật là trời trong nắng ấm, bầu trời một màu xanh thẳm, từng đám mấy trắng bay bay.

Chiếc xe hơi màu đen lại dọc theo con đường Tân Hải, chạy qua tòa nhà Chính Phủ náo nhiệt, lại dọc theo khu ngoại ô, chạy tới Câu lạc bộ đua ngựa Hoàng thất, là khu đất vàng của thành phố, còn được gọi là “Vườn Hoàng Đế.” Dọc theo đường có vườn cây, còn có bờ hồ xinh đẹp, từng hàng liễu xanh xanh rũ xuống ở ven hồ, gợn sóng nhấp nhô, cảnh sắc thanh nhàn. . . . . . Đường Khả Hinh nhẹ nhàng quay cửa kính xe xuống, đón gió mát trong lành, cô chậm rãi nhắm mắt lại, ngẩng mặt mỉm cười, tâm trạng không khỏi vui vẻ.

Xe hơi tiếp tục chạy nhanh tới phía trước, rốt cuộc chạy tới trước một cánh cửa sắt có rừng cây bao vây quanh sân đánh Golf nho nhỏ, dừng lại, tài xế xoay người nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Đường tiểu thư, nhà họ Trang có quy định, bình thường xe ở bên ngoài không được đi vào. Có thể phải làm phiền cô đi vào rồi.”

“Được. . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười đi xuống xe, ngẩng đầu nhìn cánh cửa sắt, hết sức sang trọng, cô im lặng đi lên trước, nhấn nhẹ chuông cửa, nhìn vào màn hình nhỏ sáng lên, cô đang muốn nói chuyện, cửa lại cạch một tiếng mở ra, cô hơi e ngại đẩy cánh cửa sắt ra, phóng tầm mắt nhìn, một mảng sân cỏ xanh biếc rộng lớn, giống như sân đánh Golf nho nhỏ, đài phun nước khổng lồ, bọt nước bắn ra, quả cầu thủy tinh càng không ngừng xoay tròn, tòa nhà hai tầng với khí thế ngất trời nhưng không mất vẻ hiện đại, sàn thủy tinh trong suốt lộ rõ bày trí hiện đại ở bên trong, chứng tỏ chủ nhân Quang Minh Lỗi Lạc, yêu cầu ngay thẳng thoải mái. . . . . .

Đường Khả Hinh tò mò đi dọc theo lối đi sân cỏ trước vườn hoa, từng bước từng bước đi về phía tòa nhà hai tầng, ngẩng đầu lên, ngay cả có thể nhìn thấy trước sàn thủy tinh ở tầng hai đặt một cái ghế dựa màu trắng. . . . . .

“Đường tiểu thư?” Một nữ người giúp việc khoảng ba mươi lăm tuổi, người mặc đồng phục màu đen, mỉm cười đi xuống bậc thang, nhìn Đường Khả Hinh nói: “Cô đã tới?”

“À. . . . . . Vâng . . . . .” Đường Khả Hinh có chút ngượng ngùng, liền khẽ gật đầu cười đáp: “Tôi tới tìm Tổng Giám đốc báo cáo công việc.”

“Mời đi theo tôi . . . . .” Người giúp việc mỉm cười dẫn Đường Khả Hinh đi vào đại sảnh thời thượng sang trọng, lại chuyển qua hành lang dài, dọc theo hành lang sáng ngời đi tới phía trước, Khả Hinh có chút ngạc nhiên, bởi vì càng đi gần ra phía sau, cô liền nghe được tiếng nước chảy. . . . . . Đang cau mày, chỉ thấy nữ giúp việc mở một cánh cửa kính ra, mỉm cười nói: “Mời vào.”

Đường Khả Hinh sững sờ, ôm tài liệu đi vào trong cửa kính, đột nhiên nhìn thấy hồ bơi bên trong căn phòng hơn 200 mét vuông, mà cái hồ bơi thật lớn chỉ có người khoẻ mạnh đang ở trong hồ bơi, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy anh vung đôi tay lên, bắp thịt cường tráng sáng bóng, tiếp tục duỗi tới trước, hất nước vang dội, thân thể ngâm trong nước. . . . . . Cô lập tức sửng sốt nhìn bóng dáng này, không cần nghĩ cũng biết anh là ai. . . . . .

Người giúp việc mỉm cười im lặng đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Chỉ còn lại hai người trong bể bơi, một ở trong nước, một ở trên bờ hồ, từng tiếng hắt nước, hết sức vang dội truyền đến.

Vẻ mặt Đường Khả Hinh vẫn sững sờ đứng ở bên bể bơi, ôm tài liệu, nhìn làn nước xanh trong bể bơi, người đàn ông kia vẫn giữ động tác bơi lội mạnh mẽ, lúc đến nơi, thì bơi bướm, lúc rời đi thì bơi ngửa, lại quay trở về, chính là bơi tự do, giống như luôn có năng lượng vô tận, bơi lội trong nước hết sức nhanh, làn da lưng hết sức rắn chắc và đẹp mắt. . . . . . Hai mắt của cô lóe lên, chậm rãi cúi đầu, Không đủ can đảm để nhìn lâu, nhưng đang suy nghĩ, không phải nói chưa điều chỉnh chênh lệch múi giờ, thân thể không khỏe sao, chuyện này là thế nào?

Anh vẫn chú ý người chờ đợi bên cạnh hồ bơi, tiếp tục tràn đầy năng lượng bơi tới phía trước, đôi tay hoạt động có vẻ tràn đầy lòng tin, giống như đón gió lướt sóng! !

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Alert: Content is protected !!