Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0754

Chương 0754: TÊN SÚC SINH NÀO?

Văn phòng Tổng Giám đốc!

Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi màu xanh dương nhạt, quần tây màu xanh đen, ngồi ở trên ghế da Tổng Giám đốc, ngưng mặt nhìn bầu trời xanh thẳm phía ngoài cửa sổ, từng đám mây trắng bồng bềnh, vốn không lộ ra vẻ gì, anh đột nhiên nhớ tới Đường Khả Hinh đứng ở trước mặt của mình, nói: đến đây đi! Tự nhiên một chút, thừa nhận anh là đàn ông của tôi, tôi dẫn anh đi ra ngoài! Anh đột nhiên thở gấp, mỉm cười, tay lập tức bưng chặt miệng, lại nghĩ đến câu: đàn ông của tôi. . . . . .

Phốc! !

Trang Hạo Nhiên mừng rỡ, cả người nằm ở trước bàn làm việc, đầu cúi trên mặt bàn, thân thể run rẩy, cười thật hài lòng! !

“Ha ha ha ha ha. . . . . .”

Tiếng cười từ dưới đáy bàn phát ra !

Người này hưng phấn cười trộm, từng trận âm thanh co rút, ngón tay thon dài đẹp mắt khảy đàn piano, mừng rỡ móng gõ mặt bàn, từng hồi tiếng chi chi vang lên như con chuột. . . . . . Ha ha ha ha ha. . . . . . Người này nghĩ tới phòng làm việc không có ai, thật sự hưng phấn, kích động ngẩng đầu lên, nghĩ đến câu nói lúc nảy: đàn ông của tôi . . . . . Phốc! !

“Ha ha ha ha ha. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lại mừng rỡ hai tay chống trên trán, nở nụ cười! !

“Tổng Giám đốc! !”

Cửa phòng làm việc ầm một tiến bị mở ra! !

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng ngồi xong ghế da, thu hồi khuôn mặt vẻ mặt, thái độ cẩn thận kinh ngạc tức giận, nhìn Đường Khả Hinh đột nhiên xông tới, anh có chút thẹn quá thành giận, hỏi: “Tại sao em đi vào không gõ cửa? Mất trí nhớ . . . . . . ngay cả gõ cửa cũng quên mất?”

Đường Khả Hinh thay đồng phục chuyên gia hầu rượu, mặc vào đồng phục của Phòng kinh doanh rượu, đứng ở trước bàn, cắn chặt môi dưới, như học trò tiểu học, nhìn anh nói: “Nhưng. . . . . . Tiêu Đồng nói, trước khi tôi mất trí nhớ, có thói quen vào phòng làm việc không gõ cửa. . . . . .”

“Đó là Tiêu Đồng lừa gạt em !” Trang Hạo Nhiên lập tức nghiêm nghị nhìn cô nói: “Trước kia là một thư ký tốt, rất ngoan ngoãn nghe lời, lúc vào phòng làm việc nhất định gõ cửa !”

Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn anh, ngay cả mình cũng không tin mình là người như vậy!

“Thật!” Trang Hạo Nhiên có chút căng thẳng nhìn cô, chớp mắt một cái, đang suy nghĩ cô mới vừa xông vào, có thấy mình cười rất ngu ngốc hay không?

“Không nói chuyện này!” Đường Khả Hinh nhanh chóng thoát khỏi cái vấn đề này, lập tức đi tới trước bàn làm việc, nhìn anh, tinh nghịch khéo léo cười ngọt ngào nói: “Tôi hôm nay lợi hại chứ?”

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên nhịn cười nhìn cô, không lên tiếng.

“Oa! ! Anh cũng rất lợi hại! ! Theo tôi diễn trò làm rất thật!” Đường Khả Hinh cũng khiếp sợ nhìn Trang Hạo Nhiên, cảm thán, trợn to hai mắt, có chút hưng phấn nói: “Có phải anh cũng biết, phóng viên Tiêu đó cũng ở tại phòng ăn cảnh biển hay không? Trời ạ, tôi thật lo lắng anh không phối hợp với tôi đấy?”

Trang Hạo Nhiên vẫn mỉm cười nhìn cô.

Đường Khả Hinh nhìn anh không lên tiếng, lập tức nằm ở trên bàn, rất đắc ý giơ hai ngón tay lên, bật cười nói: “Chiêu này của tôi gọi là một hòn đá hạ hai con chim, lập tức giải quyết cho anh hai người phụ nữ? Không phải tôi rất lợi hại sao! ? Không có làm mất mặt anh chứ?”

Hai mắt Trang Hạo Nhiên khẽ lóe lên ánh sáng dịu dàng, lại hơi nghiêng người tới trước, vươn tay, nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô đang giơ lên.

Đường Khả Hinh sửng sốt cúi đầu, nhìn ngón tay thon dài của anh, bao trùm trên bàn tay nhỏ bé của mình. . . . . .

“Em ở trước mặt của nhiều người nói anh là đàn ông của em, khi đó. . . . . . Em có ý tưởng khác hay không?” Hai mắt Trang Hạo Nhiên sắc bén, cười như không cười nhìn cô.

“Dĩ nhiên không có!” Hai mắt Đường Khả Hinh nhấp nháy, trái tim đập thình thịch, đứng lên có chút căng thẳng, nói.

“. . . . . . . . . . . .” Ánh mắt Trang Hạo Nhiên chậm rãi xoay tròn nhìn cô thật kỹ, người cũng đã chống mặt bàn đứng lên, trong lúc cô xoay người, anh đã cất bước đi đến phía sau của cô, cánh tay to lớn nhanh chóng nắm chặt hông của cô, cúi xuống dán vào một bên mặt cô, dịu dàng hấp dẫn, nỉ non hỏi: “Thật không có?”

Trái tim của Đường Khả Hinh đập thình thịch, con ngươi trừng lên, không dám lên tiếng.

“Có hay không có hả?” Trang Hạo Nhiên lại từ sau lưng ôm chặt cô, có chút bá đạo hỏi.

“Không có! ! Buông ra! !” Đường Khả Hinh lập tức muốn ngăn tay của anh. . . . . .

“Những lời anh đã nói là thật. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lại buộc chặt đôi tay, mặt cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bên môi không nhịn được mở ra, ở bên tai của cô, khẽ nhếch khóe miệng cười nói.

“Những lời nào?” Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực của anh, đôi tay không khỏi mềm n, hơi nghiêng mặt có chút dịu dàng hỏi.

“Em có rất nhiều rất nhiều ưu điểm. . . . . .” Trang Hạo Nhiên mỉm cười xúc động nói.

Trái tim của Đường Khả Hinh khẽ nhảy lên, mặt lập tức mắc cở đỏ bừng.

“Anh còn có một vài lời, không có nói cho cô ấy biết. . . . . Hiện tại bí mật nói cho em biết. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lại hưởng thụ ôm thân thể mềm mại, cúi xuống xoa nhẹ tóc cô, mới mỉm cười nói.

“Cái gì. . . . . .” Đường Khả Hinh nhẹ nhàng hỏi.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên thoáng qua ánh sáng trêu cợt, lại nâng khóe miệng cười nói: “Em còn có rất nhiều rất nhiều khuyết điểm. . . . . .”

Sắc mặt của Đường Khả Hinh thu lại, lập tức mím môi, muốn mắng người, lại không dám mắng, liền vươn tay muốn ngăn tay của anh, giãy giụa thoát khỏi ngực của anh. . . . . .

“Em không muốn rượu đỏ sao? Mất sức lực lớn như vậy, làm bạn gái của anh, không phải là vì cái này?” Trang Hạo Nhiên lại bá đạo ôm chặt cô, cười nói.

“. . . . . .” Quả nhiên Đường Khả Hinh ngừng lại, nghiêng mặt sang bên hỏi: “Làm sao cầm về?”

“Trước tiên làm tròn thân phận bạn gái, theo anh về nhà ăn cơm, anh sẽ nói tỉ mỉ cho em biết. Gần đây Truy Phong giống như có chút tức giận, không khỏe, anh muốn cùng nó chạy một vòng, nó vẫn thích em. . . . . .” Trang Hạo Nhiên vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lại ngửi được mùi thơm phát ra từ thân thể cô, không nhịn được nổi lên khao khát của đàn ông, đôi tay vuốt nhẹ bụng cô, trong lòng không tự chủ có chút nhộn nhạo, nhẹ buông lỏng cúc áo đồng phục ở giữa bụng cô.

“Thật xem tôi là bạn gái của anh sao? Có muốn 24h phục vụ hay không?” Đường Khả Hinh không có phát hiện chuyện này, nghiêng mặt trợn mắt nói.

“Anh không có vấn đề!” Trang Hạo Nhiên cười nói xong, người đã buông lỏng cúc áo của cô.

Đường Khả Hinh chợt cúi đầu, nhìn đôi tay Trang Hạo Nhiên đã đặt ở trước ngực của mình, nhanh chóng buông lỏng cúc áo khoác đồng phục, cô kêu to một tiếng, xoay người mới vừa muốn mắng anh, anh lại lập tức cười xấu xa, ôm cô vào trong lòng, cúi xuống hôn nhẹ ở trên môi của cô, mới nói nhanh: “Em không nóng sao? Mặc nhiều như vậy?”

“Không nóng! Tôi còn lạnh đấy? !” Đường Khả Hinh lập tức dậm chân, muốn đẩy ra anh! !

“Vậy anh ôm chặt em! Khen thưởng em mới vừa biểu hiện thật tốt ở phòng ăn! Nhóc. . . . . .” Trang Hạo Nhiên chơi xỏ lá, lập tức ôm chặt Đường Khả Hinh vào trong ngực, xúc động hôn lên môi ngọt ngào của cô.

Đường Khả Hinh nghe được tiếng gọi ‘nhóc’, trái tim đập thình thịch, trong lòng không khỏi mềm mại, hơi ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của anh, ban đầu có chút không kịp phản ứng, mở đôi môi đỏ mọng, đã bị anh mạnh mẽ nắm chặt bên hông, đầu lưỡi nóng bỏng xông vào, không cho phép cô suy tư, mút lấy, dây dưa. . . . . . Mặt của cô ửng đỏ, vành tai cũng nóng lên, rên nhẹ một tiếng. . . . . .”Ưmh. . . . . .”

Trong lòng Trang Hạo Nhiên lập tức nổi lên, ôm thân thể của cô, trong lúc hôn cuồng nhiệt, đôi tay nhanh chóng xoa nhẹ sau lưng cô, sau đó dời mục tiêu ngậm nhẹ môi ngọt ngào của cô, tay lơ đãng duỗi tới bả vai của cô, thật cẩn thận cởi áo khoác màu xanh đen xuống, dịu dàng ngậm môi của cô, cưng chiều nói: “Tối nay đi siêu thị, anh nấu cơm cho em ăn, hả? ?”

Áo khoác rơi xuống đất. . . . . .

Mặt của Đường Khả Hinh ửng đỏ ngẩng đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên, người còn đang bị anh hôn làm cho hồ đồ, não choáng váng nói: “Anh làm cơm? Anh biết sao?”

Trang Hạo Nhiên đột nhiên mập mờ mỉm cười, bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cúi đầu lại thâm tình ngọt ngào ngậm môi của cô, đầy ẩn ý nói: “Thử một chút thì biết. . . . . Có lẽ ăn thật ngon đấy? Giống như hiện tại. . . . . . Cuộc sống chính là chuyện gì cũng phải nếm thử. . . . . . Mới thú vị. . . . . . Ví dụ như nụ hôn này. . . . . .”

Anh nói xong, liền ôm lấy Đường Khả Hinh, đi về phía ghế sa lon đầu kia.

“Này! ?” Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, ôm cổ của anh, mới vừa muốn giãy giụa, Trang Hạo Nhiên đã mạnh mẽ ôm chặt cô đè xuống ghế sa lon, hôn mạnh môi ngọt của cô, tay từ cái mông quét qua đùi đẹp thon dài của cô, cởi giày cao gót của xuống, liền đè cả người cô xuống ghế sa lon, phần hông kiên cố của đàn ông, đè nặng ở trên người cô gái trước mặt, không thể nhịn được hôn môi của cô, nhớ lại cùng cô yêu nhau trải qua đủ loại, nụ hôn của anh càng ngày càng nnóng bỏng. . . . .

“Ưmh. . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh đỏ bừng, lỗ tai nhanh chóng nhũn ra, đôi tay đặt ở anh trước ngực anh, bị anh hôn cuồng nhiệt làm cho cảm xúc dâng trào, muốn kháng cự, nhưng không biết tại sao không kháng cự được. . . . . .

“Em thích ga giường màu gì? Hả?” Trang Hạo Nhiên vừa hôn cổ của Đường Khả Hinh, tay lơ đãng đưa đến hông của cô, muốn kéo áo sơ mi cô của. . . . . .

“. . . . . . . . . . . .” Trái tim của Đường Khả Hinh nhảy thình thịch, nằm trên ghế sa lon, hai mắt mê ly lóe ra ánh sáng giống như say rượu, bị anh hôn ngây ngốc nói: “Tôi . . . . . Tôi thích màu xanh dương. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên cắn cúc áo trước ngực cô, nở nụ cười mập mờ, tay dò vào váy ngắn của cô xoa xoa, mới dụ dỗ nói: “Vậy tối nay chúng ta phải đi chọn. . . . . . Chọn màu sắc em thích . . . . . .”

Cả người Đường Khả Hinh bị ngọt ngào làm cho nổ tung, bị hơi thở gấp mê hoặc, mới vừa muốn nói gì với anh. . . . . . Trang Hạo Nhiên đã không đợi cô nói chuyện, lại hôn lên môi ngọt của cô, tay nhanh chóng muốn cởi bỏ cúc áo sơ mi của cô . . . . . .

Cửa pầm một tiếng bị mở ra! !

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng nắm chặt cổ áo sơ mi của Đường Khả Hinh, tức giận ngẩng đầu lên, nhìn rcửa, gầm nhẹ: “Tên súc sinh nào?”

Trang Tĩnh Vũ đã lạnh lùng đứng ở cửa, nhìn chòng chọc con trai.

Trang Hạo Nhiên nhìn ông sửng sốt.

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *