Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0759
Chợ bán thức ăn lớn nhất thành phố.
Lúc này là hoàng hôn, rất nhiều người đi dạo chợ mua thức ăn, ồn ào náo nhiệt!
Trang Hạo Nhiên đang đứng ở trước một khu rau củ, xắn ống tay áo, cầm lên một trái ớt cực lớn đưa lên mũi ngửi một cái.
Vẻ mặt Đường Khả Hinh thật sự vô cùng nghi hoặc đứng ở anh bên cạnh, không hiểu, suy nghĩ người này có thân phận hiển hách, anh không đi siêu thị, lại đến chợ bán thức ăn thật bẩn, thật sự không phù hợp thân phận của anh, liền không hiểu nói: “Tại sao lại phải đến chợ bán thức ăn? Anh muốn cái gì, siêu thị không có sao?”
Trang Hạo Nhiên chỉ cười, trả trái ớt lại, nói: “Đồ trong siêu thị không có tươi bằng ở chợ bán thức ăn, anh nhìn thấy hôm nay em luôn chạy ở bên ngoài, đoán chừng khẩu vị không tệ, làm cho em một chút món thật ngon. . . . . .”
Đường Khả Hinh sửng sốt ngẩng đầu, im lặng không lên tiếng nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên không để ý tới cô, đôi tay cắm túi quần, phong độ nhàn nhã đi về phía trước, thỉnh thoảng đi tới trước giỏ lá kỷ tử, nắm lá lên, ngửi một cái, anh có thể ngửi ra trên lá có mùi thuốc trừ sâu hay không . . . . . .
“Không có phun thuốc, không có phun thuốc, đều là loại trồng sau nhà . . . . . .” Một bà lão tám mươi tuổi ngồi ở ghế đẩu nhỏ, chải tóc bạc trắng, nhìn Trang Hạo Nhiên, giống như biết anh đang nghĩ cái gì, hàm răng không còn, lập tức cười nói.
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, cũng nở nụ cười ngồi xổm xuống, nhìn từng giỏ nhỏ lá kỷ tử, hai mắt chậm rãi xoay tròn, hỏi: “Bà nội, lá kỷ tử này bao nhiêu tiền một cân?”
“Ba đồng!” Bà lão vội vàng nói.
“Cháu muốn lấy hết. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lấy ví ra, rút ra 100 đồng đưa về phía bà lão cười nói: “Không cần thối lại. . . . . .”
“Không được, không được. . . . . . Người trẻ tuổi, có tiền cũng không nên tiêu như vậy.” Bà lão nhận lấy 100 đồng, trả lại cho anh tiền lẻ còn thừa lại, mới đưa ba giỏ lá kỷ tử cuối cùng cho Trang Hạo Nhiên.
“Cám ơn. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cũng không miễn cưỡng, nhận lấy túi nhựa trong suốt, nở nụ cười, tiếp tục đi về phía trước.
Đường Khả Hinh đứng ở bên cạnh, không khỏi nhìn bóng lưng Trang Hạo Nhiên xách rau cải, trong lòng ấm áp.
Trang Hạo Nhiên đang muốn chuyển hướng đi tới khu rau dưa bên kia, lại thấy một người mẹ dắt một bé trai xinh đẹp gần năm tuổi đi tới, đứa bé trai kia có đôi mắt to sáng rỡ, mặt tròn phúng phính, da trắng nõn, anh không nhịn được nở nụ cười, thừa dịp người mẹ quay mặt sang chọn bách hợp, vươn tay véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của nó. . . . . .
“Này!” Đường Khả Hinh lập tức phủi tay của anh, nhịn cười đẩy anh đi về phía trước, mới nói: “Không nên tùy tiện bóp đứa trẻ của người ta, thật thích, tự mình tìm phụ nữ sinh cho một đứa đi. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, đột nhiên cúi đầu nhìn cô, cười nói: “Tìm phụ nữ sinh một đứa? Em làm thế nào đây?”
“Đi! !” Đường Khả Hinh đẩy anh ra!
“Nói thật! Anh muốn con trai!” Trang Hạo Nhiên không khỏi nhìn cô, trong lòng khẽ động, mỉm cười nói.
Đường Khả Hinh lại cảm giác ảnh có hình thoáng qua trong đầu, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn anh, có chút dịu dàng nói: “Con gái không tốt sao? Tôi thích con gái. . . . . .”
“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng cảm thấy trong đầu của mình không khỏi bắt đầu xuất hiện một chút trí nhớ trước đây, ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn người đàn ông này.
Trên mặt Trang Hạo Nhiên không lộ vẻ gì, nhìn cô thật lâu, rốt cuộc mới nói: “Vậy cũng được, vậy con gái thôi. . . . . .”
Đường Khả Hinh ngẩn ra, nhìn vẻ mặt người đàn ông này đột nhiên muốn cười, cô mới phát hiện mình lại bị anh ăn đậu hũ, cô lập tức đỏ mặt quát to một tiếng: “Này! ! ! Tìm đường chết hả! Suốt ngày ăn đậu hũ người ta ! ! Ghét! !”
Cô nói xong, người đã tức giận đi xa.
Trang Hạo Nhiên đã không nhịn được cười ha ha, xách theo túi kỷ tử đi tới, vừa đi vừa dụ dỗ nói: “Được rồi, không nên tức giận. . . . . . Anh xin lỗi. . . . . .”
Đường Khả Hinh khó nhịn tức giận, mắc cở đỏ bừng mặt, sải bước trên mặt đường hơi ướt đẫm, cũng không thèm nhìn phương hướng, đi về phía trước, sắp đi tới khu hải sản, lại không khỏi ngửi được mùi vị đậu hũ rất ngọt, cô sửng sốt xoay người, đã thấy Trang Hạo Nhiên cánh tay đeo túi lá kỷ tử, tay bưng một cái chén nhỏ, bên trong là đậu hũ thật non mềm, anh vừa cầm cái muỗng múc ăn, vừa nhìn Đường Khả Hinh, hỏi: “Có muốn hay không?”
“Không muốn!” Đường Khả Hinh tức giận xoay người, lại nuốt cổ họng một cái! !
Trang Hạo Nhiên liếc bóng lưng của cô một cái, mới nhịn cười, tiếp tục ăn đậu hũ, nói: “Không muốn thì thôi, mùi đường đỏ này cực kỳ thơm. . . . . .”
Đường Khả Hinh quay mặt đi, không để ý tới anh.
“Không phải anhmới vừa ăn đậu hũ người khác sao? Hiện tại để cho em ăn lại đây. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lập tức đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, giơ đậu hũ trong tay, nhìn cô cười nói: “Có muốn ăn hay không? Ăn thật ngon nha. . . . . . vừa mát vừa giải khát, vừa trơn mềm. . . . . .”
Đường Khả Hinh hé miệng nhìn anh, tròng mắt hơi híp lại.
“Hả?” Trang Hạo Nhiên lại giơ cái muỗng, chuẩn bị trêu chọc cô, cười nói: “Đến đây. . . . . .”
Hai mắt Đường Khả Hinh chuyển một cái, giống như biết trò quỷ của anh, lập tức nhón chân lên, vươn tay ôm cổ của anh, đưa môi ngọt của mình . . . . . .
Chẹp! Đậu hũ rơi trên mặt đất, sạch trơn.
Trang Hạo Nhiên ngây ngô đứng tại chỗ, tay trống không, cũng không nhúc nhích. . . . . .
Đường Khả Hinh lại ôm cổ của anh, môi đỏ của mình cách môi mỏng hấp dẫn của anh một chút, giương mặt rất mập mờ cười nói: “Chén đậu hũ của anh chỉ một đồng, đậu hũ của tôi rất quý. . . . Muốn ăn, cũng phải ăn anh. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên rũ mí mắt, hai mắt lộ ra một chút mập mờ, xúc động nhìn cô.
“Có muốn trả lại cho tôi hay không ?” Đường Khả Hinh lại ngửa mặt, đang khi nói chuyện, hai mắt mê ly mập mờ chợt lóe, môi gần như áp vào môi của anh.
“Ừm. . . . . .” Trang Hạo Nhiên dịu dàng nhìn khuôn mặt dịu dàng của cô, không nhịn được đưa hai tay ra, ôm nhẹ hông của cô, xoa xoa. . . . . .
“Nghĩ khá lắm! !” Đường Khả Hinh lập tức đẩy anh ra, cười to ha ha ha nói: “Thứ vô dụng! ! Còn lớn gan nhảy dán sát với phụ nữ như vậy !”
Cô nói xong, liền chắt lưỡi, nở nụ cười đi ra ngoài.
Trang Hạo Nhiên sững sờ tại chỗ, có chút mất mặt, chuyển mắt, nuốt một ngụm nước bọt, nhìn người đi đường lui tới, giống như bọn họ dùng ánh mắt vô dụng nhìn mình, anh thở ra một hơi, mới vừa bị con bé chết tiệt kia cho chơi đùa, thân thể lại có phản ứng, anh đột nhiên bật cười, tay xoa xoa bên môi, coi như người ta hôn mình. . . . . Bước nhanh theo cô đi về phía trước. . . . . .
Hai người tiếp tục ở nơi phố xá náo nhiệt, chọn 20 con sò biển, một con cá hồi đại dương, còn có tôm tươi, một con gà rừng, còn có thận dê, sau đó là bốn trái thơm lớn, cùng một chút rau củ, trái cây. . . . . .
Đường Khả Hinh vẫn giống đứa bé, đi vào chợ bán thức ăn, thật vô cùng hưng phấn, khi còn bé, cha thường dẫn mình đi dạo chợ, đi vào hết tiếng đồng hồ. . . . . . Cô vội vã đi tới khu đồ ăn vặt phía sau chợ, quả nhiên tìm được bánh kẹp trước kia cha thường mua cho mình ăn, cô lập tức mua một phần lớn, xách theo túi nhỏ trong suốt, xé từng miếng, từng miếng ăn. . . . . . Lúc xoay người, cũng đã thấy Trang Hạo Nhiên đã đứng ở trước một quầy hàng bán dương đào của một người già, vẻ mặt anh lộ ra mấy phần nghiêm túc, móc con dao nhỏ trong túi, cầm một quả, gọt vỏ, cắt một phần nhỏ bỏ vào trong miệng nếm . . . . . .
Trong đầu chợt lóe lên một hình ảnh rất rõ ràng, đó là một ngày mưa hoàng hôn, một đôi nam nữ rúc vào nhau, chống một cây dù, nhìn nhau cười ngọt ngào đi đến phía trước, ven đường xe cộ chạy lướt qua, bắn lên một chút bọt nước, nhưng cũng vui vẻ như vậy. . . . . .
Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, tay cầm bánh kẹp, thân thể không nhịn được đi theo đôi nam nữ trong mưa cùng nhau đi về phía trước, dường như muốn đi theo sau lưng bọn họ. . . . . .
Trong mưa hai người nhìn nhau nở nụ cười, dọc theo đường cái thật dài đi về phía trước, đi tới trước một tòa nhà, có một ông lão đứng ở góc tường bán quả dương đào, hai mắt buồn bã ngưng nhìn ra phía trước, người đàn ông trí tuệ đẹp trai, vẻ mặt dịu dàng nở nụ cười đứng ở trước quả dương đào, móc ra một cây dao nhỏ, hai mắt chăm chú gọt vỏ, sau đó cắt một khối thịt quả, bỏ vào trong miệng nhai. . . . . .
Bánh kẹp rơi trên mặt đất.
Vẻ mặt Đường Khả Hinh kích động, lúc nàyđứng ở trước mặt Trang Hạo Nhiên, giống như cảm giác dịu dàng và lệ thuộc trong quá khứ đã quay trở lại, hai mắt đỏ bừng nhìn anh, dịu dàng gọi: “Tổng Giám đốc. . . . . .”
Nghe tiếng gọi này không giống với người khác.
Trang Hạo Nhiên sửng sốt, cầm quả dương đào, quay đầu, nhìn cô.
Hai mắt Đường Khả Hinh kịch liệt đỏ bừng, trong đầu mãnh liệt lóe lên giọng nói: “Anh muốn con gái. . . . . .” Cô trở nên kích động nhìn anh, cảm xúc dâng trào vội vàng gọi: “Trang Hạo Nhiên. . . . . .”
“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng nhìn cô, hai mắt cũng thoáng qua kích động.
Hai mắt Đường Khả Hinh chợt rơi nước mắt, muốn nhanh chóng nắm bắt kí ức đã qua, trong đầu cảm giác đau đớn, cô lại không để ý đến đau đớn, mãnh liệt nhìn anh, nghẹn ngào hỏi: “Trước kia chúng ta quan hệ thế nào? Nói cho tôi biết! Tại sao có hình ảnh, hai chúng ta cùng đi mua quả dương đào, thân mật như vậy?”
Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên nhìn cô thật lâu, có chút ẩn nhẫn, mới mỉm cười để thịt quả xuống, thực phẩm bước đi.
“Trang Hạo Nhiên! !” Đường Khả Hinh nhanh chóng theo đuổi.
Trang Hạo Nhiên xách theo thực phẩm, đi ra chợ bán thức ăn, đi tới bãi đậu xe, cất đồ vào sau xe, mới xoay người đi về phía ghế lái của mình, ngồi vào. . . . . .
Đường Khả Hinh nhanh chóng ngồi vào trong xe, hai mắt nóng bỏng nhìn anh, thân thể lại không khỏi bi thương, rơi lệ. . . . . .
“Anh không muốn em nhớ lại quá khứ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên ngồi ở ghế lái, chăm chú nhìn nước mưa bồng bềnh ngoài cửa sổ, thở dài một hơi, nói: “Không nên miễn cưỡng nhớ lại mọi chuyện, anh từng mất trí nhớ, anh hiểu rõ. . . . . . Nếu như chỉ là một chút kí ức, trong lòng sẽ rất sợ hãi. . . . . . Cảm giác trước sau có ma quỷ sẽ ăn hết mình. . . . . .”
Đường Khả Hinh lại không khỏi rơi lệ, nhìn anh, nghẹn ngào nói: “Nhưng tại sao tôi lại bi thương như vậy! ! ? Tôi thật nợ anh cái gì đó. . . . . . Thật sao?”
Trang Hạo Nhiên cố nén tình cảm trong lòng, chậm rãi quay đầu, nhìn cô như không có việc gì cười nói: “Em nợ anh đấy. . . . . .”
“Cái gì. . . . . .” Cô vội vàng hỏi.
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên nhanh chóng xoay tròn, nhìn cơn mưa hơi to, hình ảnh cả bãi đậu xe mơ hồ, anh lập tức xoay người nhào tới trước mặt của cô gái này, đè thân thể của cô, ngón tay chạm nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đang rơi lệ, nói: “Em nợ anh một chén đậu hủ! Trả lại cho anh.”
“Không nên nói đùa. . . . . .” Đường Khả Hinh hơi lấy lại tinh thần, chụp bả vai của anh, kêu to.
“Không có nói đùa! ! Lúc nảy em lại dám trêu anh, làm hại anh chưa ăn được đậu hủ! Hiện tại anh muốn ăn lại!” Trang Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười, lập tức bá đạo hôn lên môi của cô, thân thể thuận thế đè ở giữa hai chân của cô, giống như tiến vào, đè nặng có tiết tấu, lập tức giải phóng kích tình lúc nảy bị cô khơi mào ở chợ bán thức ăn !
“Ưmh . . . . . . . ” Thân thể Đường Khả Hinh nhanh chóng bị thiêu đốt, bởi vì tiếp xúc quá thân mật, mặt lập tức đỏ tới mang tai, muốn kháng cự, bất đắc dĩ Trang Hạo Nhiên vừa hôn, vừa dùng thân thể nặng nề đè xuống, thậm chí bàn tay bá đạo nâng một bên chân dài khêu gợi của cô, thừa dịp thân thể và ý thức của cô gái này đang tê dại, tay xoa mạnh hai chân của cô, chú ý đến quần lót màu đỏ thẫm của cô bị lộ ra, ở giữa đã ươn ướt, anh đắc ý mỉm cười, biết cô gái này không biết gì cả, cuồng nhiệt mút lấy đầu lưỡi của cô. . . . . .
Ở trong mưa buồng xe đung đưa rất có tiết tấu.
“Ưmh. . . . . .” Âm thanh nũng nịu cũng bất đắc dĩ, từ trong xe vang lên, muốn tránh thoát nụ hôn của anh.
“Không nên như vậy, tôi sắp không thở nổi. . . . . .” Đường Khả Hinh kéo mạnh ống tay áo của Trang Hạo Nhiên, không ngờ dùng sức quá mạnh, xé đứt cúc áo sơ mi trước ngực anh! !
Cô nhìn mấy cúc áo rớt xuống, đột nhiên sửng sốt.
“Ôi! Em làm sao vậy? Không nên quá gấp gáp! Lập tức về nhà ngay.” Trang Hạo Nhiên cúi đầu, liếc mắt nhìn cơ ngực săn chắc của mình bị kéo rơi hai cúc áo, mình cũng có chút kích động nói: “Thật. . . . . . Thật khát vọng như vậy sao?”
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh nhất thời sững sờ, giơ bàn tay nhỏ bé của mình, cũng kích động nói;”Tôi . . . . . Tôi không có! !”
“Em không có?” Trang Hạo Nhiên lập tức nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, mò mò lồng ngực nóng bỏng của mình trong áo sơ mi, thậm chí để cho cô vuốt cơ ngực rắn chắc của mình, nói: “Em mới vừa động vào như vậy!”
“. . . . . . .” Đường Khả Hinh tức giận trong lòng, trợn to hai mắt nhìn Trang Hạo Nhiên khiếp sợ kêu to: “Tôi . . . . . Tôi sao? Cái tay này sao?”
Cô lại giơ lên tay phải của mình, hung tợn nói: “Là cái tay này sao?”
“Đúng vậy!” Trang Hạo Nhiên nói rất nghiêm túc!
“Anh chờ tôi ! Tôi lập tức xuống xe, tìm cây dao, chém rơi nó!” Đường Khả Hinh lập tức xoay người, muốn mở cửa xe, muốn chạy trốn! !
Trang Hạo Nhiên lại kéo mạnh người của cô, lập tức phát động xe, ở trong mưa, cho xe lao đi phía trước ! ! !
Related Posts
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0515
Không có bình luận | Th2 1, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0530
Không có bình luận | Th2 1, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0542
Không có bình luận | Th2 1, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 1354
Không có bình luận | Th11 21, 2020
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.