Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0761
“Lốc cốc lốc cốc. . . . . .”
Con ngựa thong thả từ trong rừng trái cây cất bước đi ra ngoài, thỉnh thoảng đầu ngựa khẽ cúi xuống, tận lực dịu dàng đối đãi nữ chủ nhân. . . . . .
Trong ngực Đường Khả Hinh ôm một đống nhãn thật lớn, hài lòng nhìn Trang Hạo Nhiên nở nụ cười.
Trang Hạo Nhiên cúi đầu nhìn cô cười, tay nắm dây cương, rốt cuộc lại để cho con ngựa đi tới trước cửa biệt thự, thấy phòng bếp hơi mờ bên trái hồ sen, bày biện đồ làm bếp tinh xảo, anh liền cúi xuống, dịu dàng hỏi: “Đói bụng không?”
“Ừm!” Đường Khả Hinh vẫn vui vẻ nhìn đống nhãn trong ngực.
Trang Hạo Nhiên mỉm cười, trong tay cầm dây cương, kéo ngựa dừng ở trên cỏ, lập tức mạnh mẽ xuống ngựa, lại ôm ngang Đường Khả Hinh xuống, vừa ôm cô gái trong ngực, vừa vươn tay vỗ nhẹ trên thân ngựa, nói: “Đi thôi.”
Truy Phong nghe lệnh như thế, liền hơi ngẩng đầu xoay người cất bước chạy về trước sân cỏ.
Đường Khả Hinh ôm đống nhãn trong ngực, có chút biết ơn nhìn Truy Phong, để cho mình có một ngày vui vẻ.
“Đi thôi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên kéo nhẹ thân thể của cô, nở nụ cười đi về phía trước, biết người giúp việc đã mang đồ mình mua trở về, đặt ở trong phòng bếp rồi, cho nên anh đi vào phòng khách, liền trực tiếp xắn ống tay áo lên nói: “Em nghỉ ngơi trước một chút đi, để anh làm cơm.”
Đường Khả Hinh quay đầu, hơi mỉm cười nhìn Trang Hạo Nhiên, vẫn có chút không tin nói: “Anh thật. . . . . . Biết làm cơm?”
Trang Hạo Nhiên dừng lại động tác, nhìn Đường Khả Hinh một cái, mới mỉm cười khom người xuống, vươn tay bóp mạnh khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một cái, nói: “Lúc em tới Hoàn Á, anh còn nuôi em một thời gian đấy, cô nhóc này không có lương tâm !”
“Đau!” Đường Khả Hinh lập tức tay bưng chặt mặt, kêu lên: “Không phải nuôi mấy ngày sao!”
“Đi tắm đi! Anh bảo người giúp việc chuẩn bị quần áo cho em rồi, đặt trên giường trong ở phòng anh.” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, mỉm cười một cái, nhắc cổ tay nhìn thời gian một chút, mới nhanh chóng đi vào phòng bếp, nhìn quản gia quả nhiên mang toàn bộ đồ mình mua bày xong, anh không nói hai lời, lập tức đi tới trước bàn bếp đá cẩm thạch màu đen, nhắc một cái nồi hấp inox cực lớn, đổ vào hơn phân nửa nước, mới để lồng hấp xuống ở chính giữa . . . . . .
Đường Khả Hinh cẩn thận đặt xuống ở trên bàn trà giữa phòng khách to lớn, mới cất bước đi tới bên phòng ăn theo phong cách hiện đại, nhìn Trang Hạo Nhiên thật thuần thục đứng bên trong phòng bếp to lớn phản chiếu cảnh sắc hồ sen, đem sò biển mua về, dùng dao nhỏ thuận lợi mở vỏ, chỉ còn lại một nửa vỏ sò biển và thịt, dùng nước rửa sạch. . . . . .
Hai tay của cô vịn nhẹ ở bên tường phòng ăn, nhìn bóng lưng người đàn ông này, thỉnh thoảng di động thì cũng lộ ra một cảm giác an toàn mãnh liệt, giống như ở trong thế giới của anh, cô cũng không có bất cứ ưu sầu nào.
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng rửa sạch gần mười hai con sò biển, xếp thành hình hoa, bày ở trong đĩa màu trắng, nhanh chóng bóc củ tỏi, băm nhỏ, cho vào một chút dầu vừng trộn chung, mới dùng thìa nhỏ bằng bạc, múc từng muỗng tỏi băm đặt ở trên thịt sò biển, lại đem bún tàu đã ngâm xong, dùng kỹ thuật đặc biệt, quấn thành hình hoa, đặt ở phía trên sò biển. . . . . .
Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc nhìn hình hoa này, đây là kỹ thuật riêng của cha mình, anh làm sao biết được?
Trang Hạo Nhiên nhìn nước trong nồi đã sôi, lập tức cầm trái thơm lớn, dùng một cái thìa nhỏ lưu loát móc hết ruột trái ở bên trong đặt vào trong đĩa thủy tinh, nhanh chóng đem chân giò hun khói Kim Hoa thượng đẳng, ớt bi, còn có hạt điều sấy, cùng gạo thơm thượng đẳng đã sớm sai người giúp việc nấu xong, bỏ chung vào chiên lên. . . . . .
Lúc mùi vị hầm cách thủy và cơm chiên cùng các loại gia vị tràn ngập cả phòng ăn.
Trang Hạo Nhiên lại cầm một con tôm hùm, trực tiếp dùng dao, bằng kỹ thuật đặc biệt, lấy thịt tôm, nhanh chóng cắt miếng, lúc mùi cơm chiên thơm lừng, bỏ thịt tôm hùm vào trong trái thơm, đậy đầu trái thơm lại, mặc cho nó cành lá màu xanh xòe ra, bỏ vào trong nồi hấp. . . . . .
Đường Khả Hinh không nhịn được đi tới bên phòng bếp, mắt to sáng lên, ngửi được mùi thơm cơm chiên bay ra, nhất thời càng có cảm giác thèm ăn !
Trang Hạo Nhiên cầm cá hồi, bỏ vào trong nước rửa sạch, sau khi qua xử lý đặc biệt, quay mặt sang dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh, cười hỏi: “Đói bụng?”
Đường Khả Hinh cảm giác kinh ngạc nhìn Trang Hạo Nhiên, trong lòng không khỏi xúc động, gật đầu một cái.
Trang Hạo Nhiên liền mỉm cười, thuận tay cầm một tấm thớt trắng chuyên dùng để làm đồ biển, đặt ở trên mặt bàn, đặt cá hồi xuống thớt, đổi một cây dao nhỏ khác, thuận lợi cắt một lát cá biển màu hồng trơn mềm, dính một chút nước tương Nhật Bản và mù tạt, mới đưa đến Đường Khả Hinh bên môi, nói: “Nếm thử một chút?”
Ánh mắt Đường Khả Hinh hào hứng nhìn anh một cái, lập tức vui vẻ há miệng ra, muốn ăn hết lát cá hồi. . . . . .
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng bỏ vào trong miệng của mình, Đường Khả Hinh lập tức gấp gáp nhón chân lên, ôm cổ của anh, muốn ăn lát cá kia, không ngờ anh đã bỏ vào trong miệng, cô chỉ cắn một đầu khác! !
Hai người, anh nhìn chằm chằm tôi..tôi nhìn chằm chằm anh, không ai chịu thua !
Cuối cùng Trang Hạo Nhiên cười, nhanh chóng muốn ăn lát cá đó, Đường Khả Hinh cũng cười cắn bên kia, hai người như dán hôn nhau, ăn chung lát cá, anh còn bá đạo ôm chặt hông của cô, mượn lúc cô ăn lát cá, mút mạnh đầu lưỡi của cô, dịu dàng ngậm, giả vờ như muốn giải quyết cô ở trong phòng bếp . . . . . .
“Ưmh! !” Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, trái tim run rẩy đẩy anh ra.
Trang Hạo Nhiên lại phì cười, nhìn Đường Khả Hinh xấu hổ như vậy, vẻ mặt anh hơi thu lại, dịu dàng nhìn cô, nói : “Nghe nói trong khoảng thời gian này, bởi vì Thầy giáo giao cho em nhiệm vụ càng ngày càng nhiều, em bận rộn đến nỗi ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, đúng không?”
Đường Khả Hinh nhai nhẹ lát cá, im lặng không lên tiếng.
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô một cái, mới bỏ dao xuống, tay hơi chống ở một bên, mới mỉm cười nhìn cô, dạy dỗ nói: “Chúng ta cố gắng làm việc, thực hiện mơ ước là vì cuộc sống tốt hơn. Thượng Đế ban thưởng cho chúng ta, ý định lớn nhất chính là mang đến cuộc sống an vui, nếu như mỗi ngày, bởi vì cuộc sống bận rộn mà em bỏ quên phong cảnh dọc đường, điều này có chút không đáng giá. . . . . . Xuân Hạ Thu Đông, mặt trời lên, mặt trăng lặn, mỗi ngày đều sẽ có trải nghiệm mới mẻ không giống nhau, phải hưởng thụ cuộc sống, mới có thể chính thức hiểu thực chất của mơ ước . . . . . . Hiểu không?”
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh im lặng, dịu dàng nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên đau lòng mà cưng chiều nhìn cô nhóc này, thở dài một cái, mới cười nói: “Em còn trẻ, cảm thấy cuộc sống không dễ dàng, nắm chặt cái đuôi mơ ước, cố gắng phấn đấu là đúng, nhưng anh lại hi vọng em có thể vui vẻ hưởng thụ trong cuộc sống một chút, mặc kệ trải qua bi thương hay là mất mát, lúc đối mặt với tất cả gian nan, đều phải điều chỉnh mình thích hợp. . . . . . Đừng loay hoay ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có. . . . . . Hả?”
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, tiếp tục im lặng nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, mới cười nói: “Chỉ là bây giờ em khá hơn so với trước kia, còn biết cười! Trước kia em không thích cười!”
“Có sao?” Đường Khả Hinh không chịu thừa nhận.
“Có!” Trang Hạo Nhiên không để ý tới cô, nhanh chóng cầm dao nhỏ, cắt miếng cá sống thật mỏng, không để ý đến cô nữa. . . . . .
Đường Khả Hinh đứng ở một bên, hai mắt đột nhiên xoay tròn nhìn nửa khuôn mặt anh một cái, lặng lẽ đi khỏi.
Trang Hạo Nhiên cầm dao sắc bén, nhanh chóng cắt từng miếng cá hồi, đặt xoay quanh ở trong đĩa dài, lấy thêm cá quế hoa, đổi một cây dao khác, bắt đầu từ đuôi cá, thuận lợi cắt xuống khắp thân cá, lại án theo sớ thịt, dùng dao lưu loát cắt xuống thành từng miếng cá mỏng giống như giấy, nhanh chóng cuốn lại, từng cuốn từng cuốn đặt xuống ở trong một cái đĩa dài khác, từng phần cá cuốn trên mặt, lại nhỏ mù tạt, đột nhiên cảm nhận phía trước cửa sổ thủy tinh trong suốt, có bóng người đang lay động, anh không khỏi ngẩng đầu lên. . . . . .
Đường Khả Hinh không biết từ lúc nào đã đứng ở trong hồ sen phía sau phòng bếp trong suốt, tất cả xung quanh đều là từng mảng lá sen lớn xanh mơn mởn, còn có từng đóa hoa sen màu hồng thơm ngát, cô rất xinh đẹp đáng yêu đứng ở ngoài cửa sổ, nhìn anh nở nụ cười ngọt ngào. . . . . .
Trang Hạo Nhiên dịu dàng nhìn Khả Hinh ngoài cửa sổ, bộ dáng trêu chọc anh thật vui vẻ, nhớ lại sau khi cô mất trí nhớ, mặc dù trong lòng anh tuyệt vọng mất mát, cũng hiểu được, đây có lẽ là một phần quà trời cao tặng cho cô, để cho cô không có gánh vác, không có bi thương, không có mất mát, mặc dù cha mẹ vứt bỏ, nhưng cô vẫn rất kiên trì đi về phía trước. . . . . .
“Khả Hinh, anh vẫn muốn biết, trước khi khuôn mặt em bị phá hủy, em là một cô gái như thế nào? Có đáng để anh đau khổ chờ đợi ba tháng hay không . . . . . .”
Anh lặng lẽ nhìn cô gái ngoài cửa sổ, hoàn toàn quên mất mình, lộ ra nụ cười ngọt ngào, nhất là con ngươi trong veo, mắt to ngập nước, hoàn toàn không có tạp chất, một mảnh trong sáng nhìn mình, lộ ra nụ cười thoát tục còn hơn hoa sen, anh không khỏi cười. . . . . .”Có lúc thật hy vọng em không có quá khứ, chỉ có hiện tại. . . . . . Anh có thể chấp nhận mấy ngàn mấy vạn kiếp luân hồi, nghênh đón nụ cười đơn thuần vui vẻ của em . . . . . . Em yên tâm, anh sẽ chỉ vì nụ cười của em, mà vượt qua sóng gió. . . . . .”
Đường Khả Hinh đột nhiên đứng ở giữa hồ sen, nhìn Trang Hạo Nhiên nở nụ cười có chút cô đơn, trong lòng của cô khẽ động, vẻ mặt không khỏi thu lại. . . . . .
Anh mắt Trang Hạo Nhiên vẫn nóng bỏng nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh đột nhiên có chút bi thương, đứng ở ngoài cửa sổ, ở khoảng cách thật gần nhìn người đàn ông bên trong cửa sổ, hai mắt của cô chợt lóe, đột nhiên nở nụ cười, đưa bàn tay nhỏ bé lên, vỗ tay làm cá nhỏ không ngừng bơi lội ở trong hồ . . . . . .
Trang Hạo Nhiên sững sờ, đột nhiên hiện lên đoạn trí nhớ ở tuổi thơ, có một cô gái nhỏ mặc váy màu trắng, đứng ở bên cạnh hồ sen, thật vui vẻ lộ ra nụ cười ngọt ngào, vỗ tay làm cá nhỏ bơi lội, đột nhiên khéo léo giơ đôi tay lên đỉnh đầu, làm hình trái tim, mặt nhìn mình. . . . . . Hai mắt của anh chợt lóe, nhìn về phía trước . . . . . .
Đường Khả Hinh nở nụ cười rất xinh đẹp ngọt ngào, đưa hai tay ra, chậm rãi đặt trên đỉnh đầu, làm hình trái tim, hơi khom ngang người, vẻ mặt lộ ra đáng yêu. . . . . .
“. . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên khiếp sợ nhìn cảnh tượng này.
Đường Khả Hinh lại lộ ra nụ cười xinh đẹp, nhìn Trang Hạo Nhiên đột nhiên sững sờ, không biết từ nơi đó, cô đột nhiên nhắc một cái thùng màu đỏ, tạt tới phòng bếp! !
Trang Hạo Nhiên giật mình, lui về phía sau một bước, kinh ngạc quay đầu, cho rằng nước muốn dính mình. . . . . .
Bất đắc dĩ, nước kia chỉ tạt ở trên tường thủy tinh.
“Ha ha ha ha ha. . . . . .” Đường Khả Hinh rốt cuộc nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trang Hạo Nhiên, cô nhìn anh, cười lớn. . . . . .
“. . . . . . .” Trang Hạo Nhiên nóng mắt nhìn bộ dáng con bé ngoài cửa sổ, cười thật hưng phấn vui vẻ, anh cũng tựa vào bên tủ bếp, phì cười.
Đúng lúc này điện thoại di động vang lên.
Related Posts
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0736
Không có bình luận | Th2 2, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0826
Không có bình luận | Th2 2, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0789
Không có bình luận | Th2 2, 2017
-
Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0837
Không có bình luận | Th2 2, 2017
About The Author
megau1976
Tự kỷ như con khỉ...già.