Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0769

Chương 0769: LẤY RA

Ván bài tiếp tục.

Giám đốc lại phát ra lá bài xì phé thứ ba cho Jenny. . . . . .

Cô kẹp nhẹ điếu xì gà chưa hút cạn, rất tao nhã đặt ở trong gạt tàn thuốc lá thủy tinh, mới tao nhã cầm nhẹ bài xì phé, nhìn lá xì cơ, cô khẽ mỉm cười, đặt con xì cơ xuống trên mặt bàn, nhìn Lý Chí Huyền, mỉm cười nói: “Cậu chủ Lý. . . . . . Đến lượt anh.”

Lý Chí Huyền mỉm cười cầm lá bài xì phé Giám đốc phát đến trước mặt mình, nhìn con sáu cơ phía trên, ánh mắt anh ta hơi híp lại, bàn tay nắm chặt, lá sáu cơ biến thành lá xì bích, đổi chỗ đặt ở trên bàn đánh bạc, nhìn Jenny nói: “Jenny tiểu thư, tiếp tục đi.”

Jenny nhếch miệng mỉm cười, mới vừa muốn nói chuyện, lại liếc phòng VIP có người nhanh chóng đi tới, nói khẽ chuyện gì ở bên tai Giám đốc.

La Vân Hạo nghe xong lời này, sắc mặt trầm xuống, lập tức hơi lộ ra xin lỗi nhìn hai vị khách quý, mỉm cười nói: “Rất xin lỗi hai vị, khách sạn đột nhiên xảy ra chút chuyện, nhất định phải đi xử lý, xin cho trợ lý của tôi làm thay, phát bài cho hai vị.”

Lý Chí Huyền mỉm cười gật đầu.

Jenny lại hơi nghiêng mặt, nhìn Giám đốc bởi vì gặp chuyện, vẻ mặt nặng nề nhanh chóng đi khỏi, hai tròng mắt của cô khẽ lóe lên, lại dùng ngón tay thon dài kẹp nhẹ thuốc xi gà, đặt ở trên môi gợi cảm ngậm nhẹ, hít một hơi thuốc lá, mới chậm rãi phun ra. . . . . . .

***

‘phòng tổng thống’!

Trang Hạo Nhiên đứng ở trước tủ sắt, dựa vào dụng cụ cảm ứng, nhanh chóng hoạt động ngón tay trên bàn phím máy tính bỏ túi, càng không ngừng đưa vào các loại số liệu, rốt cuộc mật mã thứ nhất đang lướt qua giữa chữ cái và con số, giải mã ra, sáu! ! Hai mắt của anh nhanh chóng xoay tròn, lại nhanh chóng hoạt động ngón tay, lưu loát đưa vào số liệu ở phía trên, vô số chữ cái lướt qua, lúc mồ hôi lạnh nhỏ dọc xuống, mật mã thứ hai ở trong ánh sáng màu xanh, hiện ra: ba!

Anh thở dốc, lại nhanh chóng đưa vào số liệu giải mã, vừa đưa vào vừa thỉnh thoảng nhìn thời gian, còn có sáu phút! !

Tô Lạc Hoành ngồi trước máy vi tính, vừa nhìn chằm chằm Trang Hạo Nhiên đang nhanh chóng giải mã, vừa nhìn Hàn thị phản truy tung hệ thống, đã giống như hỏa tiễn chạy như bay theo phương hướng của mình, anh cắn chặt răng, trên trán rịn mồ hôi, giữ khư khư hệ thống thế giới này lộng lẫy, nhìn lão đại, không dám thúc giục, chỉ thở dốc một cái, nuốt một ngụm nước bọt nói: “Lão đại! ! Mau! !”

Trang Hạo Nhiên nắm chặt máy vi tính trên tay, nhanh chóng dùng ngón tay, hoạt động trên màn hình, nhìn từng đoạn trình tự di động giữa ngón tay, rốt cuộc mật mã thứ ba xuất hiện: Bảy! !

Anh nhanh chóng hoạt động ngón tay, ở trên bàn phím càng ngày càng tìm đúng cảm ứng và tiết tấu cảm xúc, nhanh chóng hoạt động, hai mắt lập lòe, mồ hôi lạnh nhỏ giọt. . . . . .

***

Bên trong khách sạn Hàn thị bị bao vây! !

Giám đốc La Vân Hạo nhanh chóng mang theo 12 vệ sĩ da đen của sòng bạc, cùng với nhân viên đã từng là cảnh sát cao cấp đã xuất ngũ, nhanh chóng đi tới ‘phòng tổng thống’, vừa đi vừa hỏi nhanh: “Tra được nơi nào xâm nhập hệ thống theo dõi ‘phòng tổng thống’ chưa?”

“Đang nhanh chóng tra xét! ! Ba phút trước, bên Tổng Công ty phát hiện có hacker xâm nhập vào hệ thống giám sát phía sau sòng bạc của chúng ta! ! Thậm chí còn lợi dụng một Software siêu cường quấy rầy hệ thống vệ tinh của chúng ta! !” Trợ lý vội nói! !

La Vân Hạo nghe xong lời này, lập tức khiếp sợ xoay người lại nhìn trợ lý, tức giận nói: “Như vậy sao? Quả thực là không xem tập đoàn Hàn thị chúng ta để ở trong mắt! ! Lập tức báo cáo Tổng Giám đốc! !”

“Vâng!” Trợ lý lập tức xoay người, quay lại! !

La Vân Hạo đứng ở trong bóng tối, hai mắt xoay tròn, nhớ tới phương hướng mới vừa Trang Hạo Nhiên rời khỏi, anh ta lập tức cầm máy điện đàm, căn dặn nhân viên trung tâm theo dõi, nói: “Lập tức điều tra hệ thống theo dõi ‘phòng tổng thống’ của Lý Chí Huyền trước! Chúng ta phải có chứng cứ mới có thể tiến vào phòng!”

“Vâng! !” Nhân viên trung tâm theo dõi nghe nói như thế, trước tiên nhanh chóng đặt bàn tay xuống để xác minh nhiệm vụ, khởi động trình tự phản truy tung thứ hai, nhanh chóng kiểm tra hệ thống theo dõi ‘phòng tổng thống’ của Lý Chí Huyền! !

***

Bên trong ‘phòng tổng thống’!

Trang Hạo Nhiên vẫn đứng ở trước tủ sắt, lập tức nhanh chóng hoạt động ngón tay, dựa theo phía trên bàn phím, nhìn chương trình từng bước từng bước quét qua, rốt cuộc xuất hiện mật mã thứ năm: Tám! ! Anh thở phào một cái, nhanh chóng hoạt động ngón tay, giải mật mã cuối cùng, bởi vì toàn bộ ‘phòng tổng thống’ bị đóng, cho nên anh vừa đưa vào chương trình, mồ hôi lạnh rơi xuống, nhỏ nhiều điểm trên thảm đỏ! !

Tô Lạc Hoành căng thẳng ngồi trước máy vi tính, nhìn hệ thống phản truy tung của Tổng Công ty Hàn thị đã nhanh chóng chui vào phạm vi khách sạn Á Châu, anh nắm chặt ghế tay, vẫn chờ Trang Hạo Nhiên hiểu hết mật mã, sau khi lấy được rượu, bảo vệ cửa ải cuối cùng cho anh! Anh thở hổn hển, gấp đến độ sắc mặt đỏ lên, đổ mồ hôi hột nhỏ xuống, gọi: “Lão đại! ! Mau! Mau! ! Bọn họ tới rồi, tôi không thể bảo vệ được! !”

Đại sảnh khách sạn Á Châu! !

Từ Trạch Minh và Lưu Nhã Tuệ đang ở trước đại sảnh yên tĩnh, trò chuyện vui vẻ, bởi vì trực đêm, thật sự quá mệt mỏi.

Một chiếc thương vụ màu xanh đen, nhanh chóng dừng ở bên ngoài khách sạn Á Châu! ! Cửa sầm một tiếng mở ra! ! Bên trong xe đi xuống vệ sĩ hạng nhất của Hàn Văn Hạo, Hứa Mặc và Nhậm Phong, Hi Thần, Chính Hách, còn có Kỳ Linh Uyển, cao thủ máy tính tiếng tăm lừng lẫy quốc tế! ! Cô đang nhanh chóng cúi đầu, nhìn số liệu phía trên máy tính bỏ túi, bên trong đang đinh đinh đinh chỉ dẫn! ! Cô ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Mặc và Nhậm Phong, gật đầu! !

Hai người nghe xong lời này, lập tức dẫn đám vệ sĩ, cùng Kỳ Linh Uyển đi vào đại sảnh khách sạn Á Châu!

Từ Trạch Minh cùng Lưu Nhã Tuệ ngẩng đầu lên, nhìn những người này khí thế dũng mãnh, liền cùng nhau cung kính đi tới đây, mỉm cười hỏi: “Chào mừng quý khách ghé thăm Khách sạn Á Châu, xin hỏi có thể giúp gì cho các vị?”

Kỳ Linh Uyển cũng không có ngẩng đầu lên, chỉ nhìn máy tính bỏ túi hiện vị trí cụ thể, ở phòng VIP khu biệt thự Khách sạn Á Châu! ! Cô không nói gì, nhanh chóng bước đi! ! !

Đúng lúc này, Hi Thần nhanh chóng giơ thẻ Platinum về phía Từ Trạch Minh, ngăn anh lại, mỉm cười nói: “Tôi muốn phòng VIP khu biệt thự!”

“Vâng!” Từ Trạch Minh liếc về phía đám vệ sĩ, từng bước từng bước nhanh chóng đi về phía trước, anh hơi lộ ra nghi ngờ nhìn Nhã Tuệ.

Lưu Nhã Tuệ liền cố ý xoay người, đi ra ngoài, chuẩn bị thông báo khởi động phòng vệ cấp cao để bảo vệ khách sạn, không ngờ lúc này, điện thoại di động vừa vang lên, cô sửng sốt nhận lấy điện thoại, a lô một tiếng, nghi ngờ đáp: “Lâm phó tổng?”

Lâm Sở Nhai lao thật nhanh về phía biệt thự Tô Lạc Hoành, vừa chạy qua, vừa lo lắng, nhanh chóng nói: “Nhã Tuệ! Tôi biết rõ hôm nay cô trực ở đại sảnh! ! Mau! ! Ngăn cản mấy người kia vào !”

Nhã Tuệ lập tức cúp điện thoại, nhẹ nhàng tay nắm Từ Trạch Minh, mỉm cười nói: “Chờ một chút! Thật xin lỗi, phòng VIP khu biệt thự của chúng tôi đã đầy rồi. . . . . .” .

Từ Trạch Minh nhìn cô, lập tức hiểu ý cười nói: “Đúng vậy. . . . . . Đã. . . . . .”

Hi Thần mỉm cười nhìn anh nói: “Thật sao? Vậy thì tùy tiện thôi. . . . . . Tôi chờ. . . . . . Làm khách của khách sạn các vị, uống ly cà phê trước thôi. . . . . .”

Cô nói xong, liền đi tới một phòng trang nhã nơi đó.

Mấy tên vệ sĩ đã nhanh chóng biến mất ở trong bóng đêm! !

“Ôi ! !” Từ Trạch Minh lập tức bày ra dáng vẻ quản lý, hơi nghiêm túc hướng về phía Hi Thần cùng hai nam vệ sĩ, mỉm cười nói: “Xin lỗi quý khách, khách sạn chúng tôi có quy định, chưa tiến hành đăng kí chính thức, không được tùy tiện đi lại trong khách sạn!”

Hi Thần cũng đã nâng cà phê lên, nhìn Từ Trạch Minh uống một hớp, mới mỉm cười nói: “Thật sao? Vậy hiện tại tôi có tính hay không?”

Nhân viên phục vụ có chút lo sợ cầm khay, căng thẳng nhìn Từ Trạch Minh.

Từ Trạch Minh không nói hai lời, nhanh chóng xoay người, cầm máy điện đàm lên thông báo cho bảo vệ! !

Đêm tối! ! Chính Hách cùng Kỳ Linh Uyển dẫn mấy tên nam vệ sĩ trong đêm đen, nhanh chân vọt tới, phát hiện mục tiêu đang đến gần! !

Khu biệt thự, bên trong phòng VIP!

Tô Lạc Hoành cắn chặt răng, trên trán mồ hôi đầm đìa nhìn chương trình trong màn hình máy vi tính như mũi tên lao nhanh đến trước cửa phòng mình, anh đưa hai tay lau đổ mồ hôi trán, gấp gáp gọi: “Lão đại! ! Mau! !”

***

‘phòng tổng thống’! !

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng nâng máy tính bỏ túi, mồ hôi đầm đìa, phá giải mật mã cuối cùng, thậm chí anh nghe được tiếng động không tầm thường bên ngoài, anh cắn chặt răng, ánh mắt nhanh chóng xoay tròn, dùng hết hơi sức cuối cùng, nhanh chóng đưa vào trình tự giải mã! ! Từng đoàn từng đoàn con số lướt qua trước mặt! ! !

Bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân!

Anh vẫn không chút cử động, ánh mắt nhanh chóng xoay tròn, ngón tay nhanh chóng hoạt động ở phía trên, cuối cùng chương trình rốt cuộc giải mã đầy đủ, nhìn mật mã cuối cùng rốt cuộc hiện ra: chín! Anh lập tức thở phào một hơi, nhanh chóng vươn tay, ở trong hòm sắt, xoay khóa mật mã, lặng lẽ nhớ tới: “6. . . . . . 3. . . . . . 7. . . . . . 4. . . . . . 8. . . . . . 9. . . . . .” Cửa tủ sắt kịt một tiếng mở ra, bên trong lập tức hiện lên một đoàn ánh sáng xanh, bay ra khí lạnh, hai chai Conti 1945, ở trong ánh đèn cực tím đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ tuyệt vời.

Trang Hạo Nhiên nhìn nó, đột nhiên mỉm cười! !

Cửa phịch một tiếng mở ra ! ! !

La Vân Hạo dẫn cả đám vệ sĩ, nhanh chóng xông tới, lập tức mở tất cả đèn ‘phòng tổng thống’, vừa nhìn không gian yên tĩnh, gầm nhẹ: “Lập tức truy xét toàn bộ ‘phòng tổng thống’ ! ! Cần phải lôi ra người cho tôi! !”

“Vâng!” Chúng vệ sĩ nhanh chóng bay về phía trước vọt! !

***

Đôi tay Tô Lạc Hoành nhanh chóng hoạt động ở trên bàn phím, rốt cuộc nhìn thấy phía sau biệt thự có người chạy như bay ra, anh lập tức tắt máy vi tính, đem USB mini “Thế giới lộng lẫy” bỏ vào trong miệng, nhào lên giường! ! ! !

Cửa biệt thự ầm ầm bị mở ra! !

Chính Hách cùng mấy tên vệ sĩ ngưng mặt nhìn người trước mặt! !

Kỳ Linh Uyển cũng lập tức nhìn thấy hệ thống truy tung, manh mối đột nhiên bắn thẳng về phía bên kia thành phố, cô lập tức cau mày kêu lên: “Không thể nào! !”

“Ôi, mọi người không thể tùy tiện đi vào ! Đây là nơi của Phó tổng Hoàn Á chúng tôi. . . . . .” Nhã Tuệ đứng ở bên ngoài phòng khách, trợn to hai mắt, nhìn Lâm Sở Nhai cùng Tô Lạc Hoành quần áo xốc xếch ôm nhau, giống như mới hôn môi xong, vẻ mặt lúng túng nhìn người trước mặt, cô hít vào một ngụm khí lạnh, hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, nói không ra lời! !

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *