Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0785

Chương 0785: ANH RẤT TỐT

Sáng sớm hôm sau.

Phòng kinh doanh rượu, phòng làm việc của Phó Quản lý!

Đường Khả Hinh mặc đồng phục màu đen, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, giống như học trò tiểu học, ngồi ở trước bàn làm việc, tay cầm một bộ bài xì phé, chớp chớp hai mắt, lại nín thở tĩnh khí ngưng một lát, mới rút lá bài xì phé, nện mạnh ở trên bàn, kêu to: “con xì! !”

Con ba!.

Đường Khả Hinh thở ra một hơi, lại cắn môi dưới, lập tức rút lá bài xì phé, nện ở trên bàn, kêu to: “con xì!”

Con tám!

Sắc mặt của Đường Khả Hinh cũng tức giận đến đen thui, nhìn con tám này, giận đến không thở nổi, lấy thêm ra một lá bảy, bắt chước Thần bài trong video, ngón cái chà mạnh ở trên con số, hận mình không được có phần dị năng, có thể lần ra một con xì! ! Chà một cái, chà hai cái, chà ba cái, chà bốn cái! Vẫn là con bảy! ! Cô còn bắt chước diễn viên Chu Tính, đem bài xì phé hợp ở trong lòng bàn tay, đôi tay chấp như cúng bái thần linh, càng không ngừng chà xát chà xát chà xát! !

“Ồ . . . . . .” Cô còn bắt chước người ta, vẻ mặt tràn đầy kích động, vô cùng hưng phấn nhìn phía trước, , dáng vẻ Thần bài, kêu to: “Các vị xem! ! con xì! !”

“Ầm! ! !”

Cái bàn chấn động mạnh! ! Lá bảy đột nhiên xuất hiện! ! !

Vẻ mặt Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn con bảy màu trắng trên mặt bàn, tức giận không thở nổi, cầm lá bảy lên, lại nghĩ tới lời nói của Trang Hạo Nhiên ngày hôm qua, anh nói Jenny có kỹ thuật đánh bài tinh xảo! Chậc! ! Cô lại kêu lớn một tiếng, giơ lá bảy lên, nhìn chằm chằm nó giống như nhìn kẻ thù, tức giận nói: “Tôi cũng không tin! ! Trên thế giới này thật có Thần bài! Nếu quả thật có Thần bài, còn có ăn xin sao? Thần bài! !”

Cô lại nện lá bảy ở trên bàn “ầm” một tiếng, kêu to: “con xì! ! !”

Bên ngoài phòng làm việc, ba nữ trợ lý dán vào cửa phòng làm việc, cẩn thận lưu ý nghe tình hình bên trong phòng làm việc, sáng sớm hôm nay, liền nhìn thấy Phó Quản lý Đường ở trong phòng làm việc, kêu to từng hồi: con xì! con xì! Nguyên nhân cuối cùng là gì ?

“Có phải ngày hôm qua bị Vitas tiên sinh dạy dỗ nên thần trí không bình thường hay không?” Có một nữ trợ lý nhìn Tiểu Thanh, kinh ngạc hỏi.

Tiểu Thanh cũng cau mày suy nghĩ một chút vấn đề này, nói: “Không thể nào? Làm sao có thể? Vitas tiên sinh vẫn luôn rất thương Phó Quản lý Đường. Coi như mắng, cũng là vì tốt cho cô ấy.”

“Hiện tại cô ấy gần như trông coi cả Phòng kinh doanh rượu, rất có mặt mũi nha! Có khả năng là nguyên nhân này, mới biến thành như vậy?”

“Không thể nào?” Tiểu Thanh có chút không tin!

“Tôi cảm thấy có thể. . . . . .” Một người trợ lý khác, Vi An cũng khe khẽ nói với cô: “Cô xem sáng nay trên mặt cô ấy giống như chôn một đống thuốc nổ, khóa cửa, cũng không cho người ta đi vào, thỉnh thoảng rầm rầm rầm, còn lớn tiếng kêu con xì, chẳng lẽ muốn đổi nghề làm thần bài?”

Phốc!

Ba cô gái cùng nhau nở nụ cười.

“Ai muốn làm Thần bài?” Giọng nói lạnh lùng truyền đến.

Ba người cùng nhau quay sang, thấy Vitas lạnh lùng đứng ở trước mặt, bọn họ lập tức hít sâu một cái, dán cửa phòng, run rẩy gọi: “Tổng. . . . . . Tổng quản lý. . . . . .”

“Con xì! ! Con xì! Con xì! !”

Bên trong giống như tiếng ho khan, truyền đến từng âm thanh gấp rút! !

Hai mắt Vitas nóng lên, liếc cánh cửa phòng làm việc đóng chặt, nghĩ tới phái thợ thủy tinh cả đêm lắp đặt lại cho cô, cô lại đang chơi đùa trò gì?

“Con xì! Con xì! !” Đường Khả Hinh vẫn chưa cam lòng, lại cắn môi dưới, bắt chước người ta tiêu sái giơ lá bài xì phé, nện trên mặt sàn, kêu to: “con xì! !”

“Làm gì?”

Tiếng của Vitas mới vừa truyền đến, người ông đã lập tức vặn mở khóa cửa, giống như một trận gió ào vào! !

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn thấy thầy giáo xông tới, cô lập tức hoảng sợ thất sắc, quét mạnh một đống bài xì phé trên bàn vào trong ngăn kéo, lập tức thở mạnh, đứng lên, không dám lên tiếng! !

Còn có một con xì ở trên mặt bàn! !

Vitas đi tới trước mặt học trò, cúi đầu, nhìn con xì, lạnh lùng nói: “Thế nào? Muốn thay đổi làm Thần bài?”

“À! !” Mặt của Đường Khả Hinh lập tức mắc cở đỏ bừng, ngẩng đầu lên nhìn Thầy giáo, có chút căng thẳng nói: “Không có! Làm sao có thể? Con chỉ là . . . . . ham. . . . . . Ham chơi! !”

“Hiện tại sắp tới đi đấu! ! Tất cả tuyển thủ cũng đã chuẩn bị chờ lệnh! ! Cô lại còn có thời gian ở chỗ này chơi bài?” Vẻ mặt Vitas chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn Đường Khả Hinh nói! !

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức đau lòng cúi đầu xin lỗi.

“Lập tức đến Khách sạn Á Châu nhận thẻ dự thi! !” Vitas nhìn Đường Khả Hinh, càng nhìn càng tức giận nói: “Đợi đến khi cô thua, sẽ làm Thần bài vẫn không muộn!”

“. . . . .” Hai mắt Đường Khả Hinh chợt lóe, nhắc mí mắt, liếc về phía Thầy giáo, cảm thấy lúng túng cười khổ.

Vitas không để ý đến học trò nữa, xoay người chuẩn bị đi khỏi, đang lúc kéo cửa ra trong thoáng chốc, nói: “Cô muốn muốn thắng Hạo Nhiên rất khó. Cậu ta chơi bài xì phé, không có đối thủ.”

Đường Khả Hinh liếc Thầy giáo đi ra ngoài, cô lập tức cầm con xì lên, vặn thành một đoàn, đột nhiên cảm giác dạ dày co thắt một trận như sóng lớn, buồn nôn xông tới, vị chua lòe thiếu chút nữa tràn ra nơi cổ họng . . . . . . nôn! Cô không kịp đi vào toilet, lập tức tiện tay chống mặt bàn, khom người xuống, hướng về phía thùng rác nôn mửa, nhưng bởi vì chưa ăn sáng, cho nên chỉ phun mạnh ra cũng chẳng có cái gì cả! !

Tay chống trên mặt bàn! !

Cả người cô nôn thật khó chịu, đầu cúi ở trên mặt bàn, vừa thở phì phò, vừa cảm giác trên trán khó chịu rịn mồ hôi lạnh, ánh mắt cô lay động, cổ họng chua chua, nhớ tới sáng nay lúc đánh răng cũng đã nôn một trận, cho nên mới không có ăn điểm tâm. . . . . .

“Làm sao nôn lợi hại như vậy?” Sắc mặt Đường Khả Hinh tái nhợt, khó chịu suy nghĩ chuyện này, lại cảm giác dạ dày lại nhộn nhạo một trận, cô nhăn mặt nuốt cổ họng một cái, không khỏi nhớ tới lời nói của Trang Hạo Nhiên ngày hôm qua, thân thể dâng lên cảm giác lạnh lẽo, sắc mặt có chút thay đổi, trái tim đập thình thịch, ngây người nói: “Không. . . . . . Không thể nào?”

Trong đầu cô nhất thời xốc xếch, sắc mặt tái nhợt ngồi ở trên ghế, hai mắt nhanh chóng lóe lên, tính toán chu kỳ an toàn của mình. . . . . . Phải là hai ngày này. . . . . .

“Tính chu kỳ an toàn cái gì! !” Đường Khả Hinh lập tức tức giận, cười mình ngây thơ nói: “Chuyện này mới ngày hôm trước, tôi đã nôn? Có hay không ?”

Cô nói xong, lại cảm giác mùi chua ntrào lê, chợt nghiêng người hướng về phía thùng rác, lại khổ sở khó chịu khạc một trận.

Tiếng gõ cửa chợt vang lên.

Đường Khả Hinh lập tức ngồi dậy, thu cảm giác khó chịu, quét mạnh mồ hôi trên trán, sửa sang lại tóc tai, mới hơi ngẩng đầu đáp: “Vào đi!”

Tiểu Thanh mỉm cười đi tới, nhìn Đường Khả Hinh nói: “Đường tiểu thư. . . . . . Vitas thúc giục chị đến Khách sạn Á Châu lấy thẻ tham gia tranh tài.”

“Tôi biết rồi. . . . . .” Đường Khả Hinh thở gấp mấy hơi, hai mắt xoay tròn, suy nghĩ mình không thể nào mang thai, liền dọn dẹp tài liệu, cầm tài liệu rượu đỏ cần Hoàn Á ký tên, cùng thu lại, bỏ vào trong cặp công văn màu đỏ của mình, cặp công văn xinh xắn vẫn là Thầy giáo sai người mua về từ Paris, sáng nay mới đưa đến, nói cô thường hấp tấp làm mất tài liệu. . . . . .

Trong lòng thoáng qua ấm áp.

Đường Khả Hinh hơi lộ ra nụ cười có chút dịu dàng, giơ cặp công văn màu đỏ, trên bề mặt còn có logo lá phong mạ vàng của cửa hiệu tại Paris, bên cạnh còn treo một chùng nho mạ vàng, ngón tay cô nhẹ nhàng mơn trớn quả nho nhỏ nhỏ phía trên cặp công văn, càng nhìn càng thích. . . . . .

“Thật hâm mộ, Vitas tiên sinh mắng chị thế nào, cũng thương chị như vậy. . . . . .” Tiểu Thanh nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười nói.

Đường Khả Hinh cũng ngẩng đầu lên, nhìn Tiểu Thanh, cảm động nở nụ cười hạnh phúc.

Trời mưa, nhiệt độ hơi thấp.

Toà nhà khách sạn Á Châu, toà kiến trúc hùng vĩ đứng ở dưới bầu trời xám xịt vẫn tràn đầy khí thế.

Một chiếc xe hơi màu xanh đen dừng ở trước cửa toà nhà khách sạn.

Đường Khả Hinh xách theo cặp công văn màu đỏ, mang giày cao gót 12 cm, nhanh chóng đi xuống xe hơi, đi về phía đại sảnh khách sạn Á Châu, buổi họp báo mới vừa tổ chức xong, lại có nhân viên hội nghị đang mỉm cười ngồi ở chỗ đó phát hai tấm thẻ dự thi cuối cùng, cô lập tức hưng phấn mỉm cười đi tới, muốn lấy thẻ dự thi của mình, không ngờ mới vừa đi tới thì bất ngờ đụng phải một người đàn ông bên cạnh đang nhận thẻ dự thi!

“Thật xin lỗi. . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn anh một cái.

Đôi mắt như săn đuổi, chiếu ra ánh sáng lạnh nhạt nhìn cô.

Trong lòng của Đường Khả Hinh chấn động mạnh, lúc này mới nhìn rõ người đàn ông này.

Một người đàn ông Italy, mái tóc hơi xoăn, khuôn mặt lạnh lẽo, chiều cao khoảng 1m80, dáng người to lớn, tóc ngắn, áo sơ mi ngắn màu xanh dương đậm, quần màu đen thoải mái, lộ ra tay lông màu vàng kim hấp dẫn, đưa mắt nhìn Đường Khả Hinh thì trong nháy mắt phát ra sức hấp dẫn chiếm đoạt mãnh liệt. . . . . .

Đường Khả Hinh hơi giật mình, ngây người nhìn anh.

Người đàn ông Italy cũng không nói gì, chỉ giơ tay nhận thẻ dự thi, hướng về phía nhân viên nói khẽ một câu: thanks, đã đi khỏi.

Đường Khả Hinh nhìn người này đi khỏi, bất giác xoay người, nhìn nữ nhân viên, mỉm cười hỏi: “Chào cô, tôi là Đường Khả Hinh, tuyển thủ cuộc so tài, người lúc nảy. . . . . . Cũng không giống như là tuyển thủ tham gia thi đấu phải không?”

“Đúng vậy. Anh ấy tên Michael. Bởi vì đoạn thời gian trước có một tuyển thủ Pháp rút lui, anh là cựu thành viên rượu đỏ của ba nước Trung Anh Pháp, là một trong các tuyển thủ có năng lực mạnh nhất, nghe nói lúc chuyên gia hầu rượu tranh tài, anh ấy đang trông coi một thùng rượu bị sôi trào, ước chừng ba mươi ngày, cho nên mới không có cơ hội tới đây dự thi. . . . . . Vitas tiên sinh, Laurence tiên sinh, cũng hết sức khen ngợi đối với năng lực của anh ấy, cho rằng anh ấy là ứng cử viên vô địch lần này!” Nhân viên mỉm cười giải thích.

Vẻ mặt Đường Khả Hinh hơi lộ ra kinh ngạc, híp mắt nhìn người đàn ông người ý đẹp trai, người đã nhàn nhạt đi vào thang máy, thật sự là một chuyên gia hầu rượu có phong cách hiếm thấy, tại sao. . . . . . Mặc dù trong lòng cô không hiểu, lại nghĩ tới mười tuyển thủ giỏi của thế giới lần này, một số người bị bỏ quên? Cô cười nhạt, đưa tay nhận lấy thẻ dự thi do nhân viên đưa, nói cám ơn, mới xoay người đi vào Hoàn Á, lại ngẩng đầu nhìn cửa bộ phận tổ chức tiệc ở lầu hai đang đóng kín, nghĩ tới có thể Nhã Tuệ ở bên trong làm việc, cô liền cười chuẩn bị lên lầu, muốn đi trêu chọc bạn thân. . . . . .

***

Phòng làm việc bộ phận tổ chức tiệc! !

Nhân viên làm việc cũng hiểu chuyện đi ra ngoài! Bên trong truyền đến tiếng thở dốc.

Lâm Sở Nhai lập tức ôm lấy Nhã Tuệ, đè cô ở trên tường phòng làm việc, cúi xuống, giống như người khát lâu, nếm cam lộ trên môi của cô, mút lấy bờ môi, thậm chí thoát ra đầu lưỡi nóng bỏng, dây dưa quấn lấy đầu lưỡi ngọt ngào mềm mại của cô.

“Ưmh. . . . . .” Nhã Tuệ không nhịn được , đưa hai tay ra ôm cổ của anh, vuốt bả vai qua tây trang được ủi thẳng.

“Nhã Tuệ. . . . . .” Lâm Sở Nhai rất khát vọng gọi một tiếng, lại cúi người xuống mút lấy đầu lưỡi của cô, đôi tay phủ sau lưng cô, áp chặt vật cứng rắn giữa hai đùi của đàn ông vào trên người của anh, chỉa vào cô gái này, cảm giác muốn tiến vào . . . . . .

Mặt của Nhã Tuệ lại mắc cở đỏ bừng, trái tim đập thình thịch, hơi thở nặng nề, hai mắt dịu dàng mê ly nhìn Lâm Sở Nhai, có chút xấu hổ nói: “Anh đừng như vậy. . . . . . Hiện tại là phòng làm việc đấy. . . . . .”

“Sợ cái gì. . . . . .” Lâm Sở Nhai bưng mặt của cô, hôn chặt môi ngọt ngào, thân thể càng không ngừng đè ép thân thể mềm mại của cô, vừa hôn vừa cảm tính mỉm cười nói khẽ: “Anh không cho phép các cô ấy đi vào, có ai dám đi vào?”

“. . . . . . . . . . . .” Nhã Tuệ tựa vào trên tường, mặt ửng đỏ, xấu hổ không lên tiếng.

Lâm Sở Nhai nhìn dáng vẻ cô thẹn thùng, lại không nhịn cúi mặt, cuồng nhiệt hôn cô, tay đã kích động duỗi tới bên hông cô, cởi từng cúc áo khoác tây trang của cô, tay dò vào trong áo sơ mi, phủ lên bầu ngực đầy đặn của cô, thậm chí ngón tay xông vào áo lót của cô, bóp đốm nhỏ màu hồng hơi nóng nở ra, làm cho anh cảm giác khát vọng, kêu nhỏ. . . . . .

“Ưmh. . . . . .” Nhã Tuệ chưa bao giờ trải qua chuyện phòng the, đối mặt kích tình vuốt ve như thế, thân thể nhanh chóng nổi lên cảm giác kích thích, cảm giác mới mẻ và kích thích để cho cô không ngừng thở gấp.

Lâm Sở Nhai xoa bộ ngực đầy đặn, dựng đứng, đang hưởng thụ cảm thán, vừa mút môi của cô, vừa nhanh chóng cởi tây trang của mình, mặc áo sơ mi màu xanh dương nhạt, quần tây đen, một tay ôm chặt cái mông của cô, để cho giữa hai đùi mềm mại của cô dán vào mình, như cầu khẩn nói: “Tối nay. . . . . . Em tới nhà anh? Được không? Có được hay không?”

Người đàn ông này.

Nhã Tuệ đối mặt với nhiệt tình như lửa của anh, thật chống đỡ không được, xấu hổ không biết trả lời làm sao. . . . . .

“Có được không vậy?” Lâm Sở Nhai đã cúi đầu, cách áo sơ mi, hôn mạnh bộ ngực đầy đặn của cô, càng không ngừng dùng môi xoa mạnh. . . . . .

“. . . . . . . . . . . .” Nhã Tuệ mới vừa muốn trả lời.

“Nhã Tuệ?” Đường Khả Hinh đẩy cửa phòng khách bộ phận tổ chức tiệc, nhìn đại sảnh xa hoa, đèn thủy tinh đã đóng, cửa phòng rượu cũng đóng, cô biết rõ gần đây không có tổ chức bữa tiệc lớn nào, mỉm cười đi về phía phòng làm việc đằng sau, đi tới cười gọi nhỏ: “Nhã Tuệ?”

Cửa ầm ầm mở ra! !

Lâm Sở Nhai mặc tây trang màu đen, vẻ mặt có chút lúng túng đi ra, cười nhìn Đường Khả Hinh, giả bộ kinh ngạc nói: “Tiểu Đường? Tại sao hôm nay có thời gian tới đây? Trùng hợp thế?”

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh có chút sững sờ nhìn Lâm Sở Nhai.

Không đến bao lâu. . . . . .

Nhã Tuệ cũng có chút đỏ mặt lúng túng đi ra phòng làm việc, nhìn Đường Khả Hinh, cũng miễn cưỡng lộ ra nụ cười hơi xấu hổ, nhẹ nhàng nói: “Tới rồi. . . . . .”

“. . . . . . . . . . . .” Con ngươi Đường Khả Hinh lại chuyển động, nhìn Nhã Tuệ, vẻ mặt có chút quái dị, nhưng rốt cuộc có chút hiểu, liền không nhịn được cười nói: “Phải . . . . . Tới rồi. . . . . .”

Hai người có chút lúng túng.

“À. . . . . . Tôi vẫn đi trước thôi. . . . . . Buổi trưa tới đón cô ăn cơm. . . . . .” Lâm Sở Nhai dịu dàng nhìn Nhã Tuệ, nhanh chóng đi khỏi.

Đường Khả Hinh nhìn bóng dáng Lâm Sở Nhai như người làm việc gì sai, vội vàng chạy trốn, cô không nhịn được cười, vẻ mặt cố ý nghiêm túc quay đầu nhìn bạn thân.

Cả khuôn mặt Nhã Tuệ mắc cở đỏ bừng, nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Cô. . . . . . Cô đừng hiểu lầm. . . . . . Tôi . . . . . Tôi là. . . . . .”

“Được rồi! ! Chi cũng nên yêu đi! !” Đường Khả Hinh nhìn người bạn thân, rất sảng khoái cười nói.

Nhã Tuệ lại sửng sốt nhìn Đường Khả Hinh, nói: “À? Cô đồng ý à? Trước kia cô. . . . . . Rất phản đối tôi ở bên anh ấy. . . . . .”

“Tại sao?” Đường Khả Hinh rất kinh ngạc nhìn Nhã Tuệ, cười nói: “Lâm Phó tổng rất tốt, lại không gần gái đẹp, hơn nữa mỗi buổi tối, mười giờ đi ngủ rồi !”

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *