Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0786

Chương 0786: ĂN GIẤM CHUA

Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ trò chuyện một lát, liền từ giả cô, từ bộ phận tổ chức tiệc đi ra, lại chạm mặt nhìn thấy một chiếc xe chuyên dụng chính phủ Pháp, chậm rãi dừng ở trước cửa chính khách sạn, cô hơi sững sờ, vừa xuống cầu thang, vừa nhìn về phía chiếc xe chuyên dụng kia. . . . .

Mưa phùn bồng bềnh, không khí cũng có chút lạnh.

Nhân viên tiếp tân khách sạn nhanh chóng đi lên trước, mở cửa xe ra.

Jenny mặc váy ngắn cúp ngực màu bạc, bên ngoài khoác một áo khoác tây trang màu trắng, vạt áo trước cài hoa cài áo lông vũ trắng, chải búi tóc cao nhã, mang bao tay màu trắng, nắm túi xách Chanel, mỉm cười đi xuống xe, nhìn khung cảnh ấm áp xung quanh trong mưa phùn, hài lòng mỉm cười.

Tài xế nhanh chóng đi ra, đưa cho cô một chiếc túi đồ cao cấp.

Jenny mỉm cười nhận lấy, nói một câu: cám ơn.

Đường Khả Hinh đứng ở bên đại sảnh, nhìn thấy Jenny, lập tức nắm chặt cặp công văn của mình, nghĩ tới thầy giáo của mình ở cách vách nhà cô, tại sao muốn đỡ Trang Hạo Nhiên trở về nhà cô?

Jenny cũng không có phát hiện Đường Khả Hinh, tâm trạng có chút thoải mái nắm túi xách, bước chân tao nhã đi về phía trước. . . . . .

Đường Khả Hinh muốn giả vờ như không nhìn thấy cô, xoay người đi vào trong Hoàn Á. . . . . .

“Đường tiểu thư?” Jenny thấy bóng dáng của Đường Khả Hinh, lập tức có chút kinh ngạc cười gọi: “Trùng hợp như thế?”

Trùng hợp em gái cô!

Đường Khả Hinh lộ ra nụ cười chuyên nghiệp tao nhã, nắm cặp công văn, xoay người, nhìn Jenny, hết sức cung kính lễ độ, làm như ngạc nhiên nói: “Jenny tiểu thư? Thật đúng lúc. Sao cô có thời gian rãnh rỗi tới Khách sạn Á Châu? Có cần tôi giúp gì cho cô không?”

Jenny nghe, chăm chú liếc nhìn cô một cái, mới nhẹ nhàng cười nói: “Không có việc gì. Không biết Tổng Giám đốc Trang có nhắc tới chuyện chai rượu với cô hay không?”

Đường Khả Hinh nghe vậy, lập tức hết sức dịu dàng nói: “Không có. . . . . . Chẳng qua tôi xem báo, mới biết Jenny tiểu thư có kỹ thuật đánh bài tinh xảo, hợp tác với Tổng Giám đốc chúng tôi không chê vào đâu được, quá trình vừa phức tạp, vừa lãng mạn. . . . . .”

“. . . . . .” Jenny dừng lại một lát, nhìn Đường Khả Hinh, khẽ mỉm cười nói: “Xem ra cô biết được không ít. . . . . .”

“Người của toàn thế giới cũng biết. . . . . .” Đường Khả Hinh cố gắng nở nụ cười xinh đẹp.

“Đối mặt với loại đàn ông như vậy, ăn giấm chua đến bao giờ mới hết . . . . . ” Jenny tốt bụng nhắc nhở cô.

“A. . . . . .” Đường Khả Hinh có chút lúng túng dừng lại một chút, mới nhìn Jenny mỉm cười nói: “Cô không nên hiểu lầm, tôi không ăn giấm chua. . . . . . Trên thế giới này, mỗi người đều có quyền xã giao của mình. . . . . . Tôi tôn trọng việc xã giao của anh ấy, nhất là vào lúc này, anh ấy là Tổng Giám đốc, tôi chỉ là thư ký của anh ấy. . . . . .”

Jenny khẽ mỉm cười, sau đó mới nhớ tới chuyện gì, nhìn Đường Khả Hinh hỏi: “Đúng rồi, xin hỏi văn phòng làm việc của Tổng Giám đốc Trang ở tòa nhà nào?”

“Toà nhà hành chánh phía sau vườn hoa Khách sạn. . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười nói.

Jenny nghe xong, liền hơi gật đầu, mỉm cười nói: “Tốt. Bởi vì ngày ấy, anh giống như xảy ra một chút chuyện, ngất đi, tôi không có biện pháp đưa anh ấy đi chỗ khác, cho nên không thể làm gì khác hơn là đưa anh ấy về nhà của tôi . . . . . Nhưng sáng sớm hôm sau, anh ấy đi được có chút gấp gáp, bỏ quên áo khoác tây trang ở nhà tôi . . . . . Tôi đã giặt sạch cho anh ấy rồi, chuẩn bị trả lại cho anh ấy. . . . . . Thuận tiện cám ơn anh ấy chuẩn bị tiến hành thỏa thuận mua bán rượu đỏ với nước Pháp chúng tôi. . . . . .”

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn cô, im lặng nở nụ cười, lại nắm chặt quả đấm, móng tay muốn cắm vào trong thịt.

“Đường tiểu thư?” Jenny thấy Đường Khả Hinh không nói lời nào, lại dịu dàng gọi cô.

“À. . . . . .” Đường Khả Hinh thật dịu dàng đáp lời, nhưng trên ngực có một ngọn lửa đang cháy hừng hực, phát hiện khuôn mặt tươi cười của mình thật không thể giữ được bao lâu! !

“Tôi còn có chút việc, tìm Tổng Giám đốc Trang, đi trước. . . . . .” Jenny mỉm cười nhìn cô, gật đầu một cái, sau đó đi qua bên cạnh cô, dịu dàng đi khỏi.

Sắc mặt của Đường Khả Hinh chợt thay đổi, nhìn bầu trời ngoài đại sảnh, khắp nơi mưa bụi não nề, cô tức giận đến lồng ngực nặng nề phập phồng, cũng không thở nổi!

Một chiếc xe Audi màu trắng phiên bản dài dừng ở trước đại sảnh khách sạn !

Tưởng Tuyết Nhi mặc váy ren ngắn màu xanh dương, chải tóc đuôi ngựa lệch sang một bên, cuốn lại, điểm đầy hoa nhỏ màu trắng, tay cầm túi xách ngọc trai, mang giày vải màu trắng, thật vui vẻ đi vào, giống như một cô gái nhỏ không buồn không lo.

“Con xì! ! con xì! !”

Đường Khả Hinh vừa xoay người đi về phía trước, lại len lén rút ra bài xì phé từ cặp công văn của mình, giơ lên từng lá bài, càng không ngừng phẫn uất kêu con xì! !

Một bàn tay nhỏ bé trắng nõn đưa tới, nhẹ nhàng từ trong một đống bài xì phé rút ra con xì cơ, giơ ở trước mặt cô.

Đường Khả Hinh sửng sốt ngẩng đầu, không ngờ nhìn thấy Tưởng Tuyết Nhi đang mỉm cười nhìn mình, cô lập tức cười nói: “Tưởng tiểu thư? Chào cô!”

Tưởng Tuyết Nhi chỉ nụ cười ngọt ngào, nhìn Đường Khả Hinh, gật gật đầu nói: “Thật tốt! Đừng đến gần hoa hồng!”

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn cô.

“Nhớ kỹ! Đừng đến gần hoa hồng đấy! Đến gần sẽ có nguy hiểm đấy!” Tưởng Tuyết Nhi mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, giống như rất thân quen vươn tay, cất vào tay trong khuỷu tay của cô, giống như chị em, nghiêng mặt nhìn cô, ngọt ngào nói: “Có người không thích chị đến gần hoa hồng, bởi vì hoa hồng là của cô ấy! Hoa hồng có gai, đâm trúng người nào, khuôn mặt của cô ấy sẽ thay đổi, trở nên không giống như trước kia nữa! Nghe chưa?”

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh chớp mắt một cái, nhìn Tưởng Tuyết Nhi.

Tưởng Tuyết Nhi giống như nhìn ra tâm sự của Đường Khả Hinh, lập tức cười nói: “Đừng sợ, chỉ cần chị không đến gần hoa hồng, sẽ nhất định không có việc gì. Cha của cô ấy là một kẻ rất đáng sợ! Biết không?”

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh lại im lặng nhìn cô.

“Không cần sợ! ! Em sẽ bảo vệ chị! Anh trai của em cũng sẽ bảo vệ chị! Chị đã từng là vợ bé nhỏ của anh trai em!” Tưởng Tuyết Nhi cho rằng cô sợ.

Vẻ mặt Đường Khả Hinh lại cổ quái, chậm rãi giơ lên lá bài xì phé trong tay, nhìn Tưởng Tuyết Nhi hỏi: “Cô có thể nói cho tôi biết, lúc nảy làm sao cô biết đây là con xì hay không?”

Tưởng Tuyết Nhi ngây thơ ngọt ngào nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: “Em tự biết nha. Chị tùy tiện cho em lá bài, em cũng có thể biết, lá bài này là lá gì. . . . . .”

“Tôi không tin!” Vẻ mặt Đường Khả Hinh đã muốn cười rồi.

“Thật!” Tưởng Tuyết Nhi lại cúi đầu nở nụ cười.

Đường Khả Hinh lập tức cầm con tám, giơ ở trước mặt của mình, lại hỏi Tưởng Tuyết Nhi: “Lá này là gì?”

Tưởng Tuyết Nhi liếc mắt nhìn hoa văn đen nhạt sau lưng bài xì phé, mỉm cười nói: “Tám rô!”

Đường Khả Hinh rũ mắt nhìn con tám một chút, hai mắt chợt lóe có chút hưng phấn, lại tiếp tục giữ vững vẻ mặt, giơ lên con J cơ, đưa lưng về phía Tưởng Tuyết Nhi, hỏi: “Lá này là gì?”

Tưởng Tuyết Nhi cũng không cần suy nghĩ, mới mỉm cười nói: “J cơ!”

Mẹ nó !

Vẻ mặt Đường Khả Hinh đầy hưng phấn, nhìn Tưởng Tuyết Nhi, có chút kích động lại muốn giơ bài xì phé. . . . . .

Tưởng Tuyết Nhi lại đưa hai tay ra, nhận lấy bộ bài xì phé trong tay cô, xòe bài xì phé ngay mặt Đường Khả Hinh, mình từ thứ tự bên trái của bài đọc lên: “Con xì rô, bốn cơ, tám rô, tám bích, chín bích, ba cơ, sáu bích. . . . . .”

Cô nhanh chóng đọc trọn bộ bài xì phé theo thứ tự.

Đường Khả Hinh nhìn cả bộ bài xì phé này, không thể ngờ bị cô đọc đúng toàn bộ, không thể tin nổi cười, nói: “Trời ạ! ! Cô quá lợi hại! ! Cô còn lợi hại hơn Trang Hạo Nhiên! !”

Tưởng Tuyết Nhi nở nụ cười.

“Vậy phải làm như thế nào mới có thể biến cả bộ bài thành con xì?” Vẻ mặt Đường Khả Hinh hưng phấn nhìn Tưởng Tuyết Nhi! !

“Làm sao có thể?” Tưởng Tuyết Nhi mỉm cười ngẩng đầu, nói thật.

“Cô không phải là Thần bài sao?” Đường Khả Hinh thất vọng kêu lên.

Tưởng Tuyết Nhi lập tức mỉm cười giải thích cho Đường Khả Hinh: “Thật ra cái gọi là chơi bẩn chính là làm cho đối phương, rơi vào bố cục ván bài của mình đã sắp xếp. Ví dụ như muốn 54 con xì, như vậy anh ta nhất định phải chuẩn bị trước 54 con xì! Làm cho đối phương phải dò xét đến cùng.”

Đường Khả Hinh suy nghĩ những lời này, sau đó căng thẳng hỏi Tưởng Tuyết Nhi: “Cô nói xem! Cô làm sao biết, thứ tự năm mươi bốn lá bài trên tay tôi?”

“Em tự nhiên biết !” Tưởng Tuyết Nhi nhẹ nhàng cười nói: “Em còn biết vé số lần này mở thưởng con số: 23, 28, 12, 14, 35, 36, 9!”

“Chậc!” Đường Khả Hinh lại bật cười, không tin nhìn cô, nói: “Thật không?”

“Chị có thể mua thử một chút xem, lần này trúng thưởng, có ba mươi triệu nha!” Tưởng Tuyết Nhi vui vẻ giơ lên ba ngón tay!

“Ok!” Đường Khả Hinh cũng nhìn cô, giơ lên dấu ok, lại chậm rãi nghĩ đến cái gì, nhìn Tưởng Tuyết Nhi, ánh mắt sáng lên nói: “Tưởng tiểu thư, cô có thể giúp tôi một chuyện hay không! ?”

“Có thể! Chúng ta là chị em!” Tưởng Tuyết Nhi vui vẻ cười nói.

“Chị em tốt! !” Đường Khả Hinh cảm thấy vui vẻ nở nụ cười, còn thiếu không có ôm chặt Tuyết Nhi.

Tưởng Tuyết Nhi không hiểu, nhưng vẫn nhìn Đường Khả Hinh nở nụ cười.

***

Tập đoàn Hoàn Á!

Tầng lầu Tổng Giám đốc, tất cả nhân viên đang hưng phấn thảo luận Jenny tiểu thư xinh đẹp động lòng người như thế nào.

Cửa thang máy mở ra! !

Đường Khả Hinh trong nháy mắt liền đen mặt khi nghe thấy tiếng hoan hô giống như tiểu thư xinh đẹp, cô lạnh lùng đi ra, liếc mắt về phía cửa phòng làm việc Tổng Giám đốc đóng chặt, không biết ở bên trong làm cái gì đấy! !

Một tiếng cắn răng nghiến lợi! !

Tiêu Đồng bưng hai ly cà phê nhanh chóng muốn đi vào Văn phòng Tổng Giám đốc, lại chạm mặt thấy Đường Khả Hinh đi tới, cô lập tức có chút căng thẳng gọi: “Khả Hinh?”.

Đường Khả Hinh nhìn cô, cười miễn cưỡng nói: “À. Tôi mang mấy phần tài liệu tới muốn Tổng Giám đốc ký tên, nếu không, sẽ không phát hành được. . . . . .”

“Ồ! !” Tiêu Đồng nở nụ cười nói: “Cô chờ một chút. Tổng Giám đốc và Jenny tiểu thư ở bên trong, giống như có chuyện cần. . . . . .”

“Tốt. . . . . .” Đường Khả Hinh không thể làm gì khác hơn là mỉm cười gật đầu một cái, mắt lại nhìn chòng chọc cánh cửa kia, lại cắn răng nghiến lợi! !

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *