Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0790

Chương 0790: KHI NÀO

Đường Khả Hinh nhanh chóng lao ra tòa nhà Hoàn Á, sau đó một cơn buồn nôn lại kéo tới, thở gấp mấy hơi, ngẩng đầu lên hai mắt xốc xếch nhìn tới trước, ánh mặt trời nóng hừng hực chiếu lên một cây xoài, màu xanh biếc, trái cây trỉu xuống, hai mắt của cô nhấp nháy, hoảng sợ đưa tay vỗ vỗ bụng của mình mất hồn mất vía nói: “Không thể nào? Làm sao có thể? Lúc này mới qua bao lâu?”

Một tiaa nắng mặt trời gay gắt chiếu xuống.

Đường Khả Hinh nóng đến cả người đổ mồ hôi, cô dốc dài một cái, vừa dùng tay quạt gió trên mặt, vừa căng thẳng gáp gáp nói: “Sẽ không! ! Không thể nào! Tôi làm sao có thể mang thai? Nếu như tôi mang thai, tôi làm sao tham gia thi đấu? Sẽ không, sẽ không! ! Sẽ không!”

Cô sải bước đi vào Khách sạn Á Châu, vươn tay, liều mạng gõ mạnh đầu của mình, vừa gõ vừa tự trách mình, tại sao cùng Trang Hạo Nhiên qua đêm, không áp dụng biện pháp phòng tránh?

Bước chân nhanh chóng dừng lại! !

Đường Khả Hinh lập tức duỗi ngón tay, chớp mắt to, tính toán thời gian, nghĩ tới uống thuốc tránh thai, không phải có hiệu lực trong 72 giờ sao? Cô không ngừng tính tới tính lui, rốt cuộc tính đến hôm nay, phát hiện đã là ngày thứ ba, mặt của cô vo thành một nắm, không ngừng đập đầu vào vách tường đại sảnh, sợ chết người!

Một chiếc Land Rover màu đen, chậm rãi dừng ở trước cửa khách sạn.

Tô Thụy Kỳ mặc áo sơ mi trể vai màu xanh dương phong cách England, quần tây màu đen, đón gió biển thật lớn, mỉm cười đi xuống xe, vừa đi về phía trước, ném chìa khóa trong tay cho nhân viên tiếp tân.

Nhân viên tiếp tân mỉm cười nhanh chóng nhận lấy chìa khóa, sau đó hướng về phía anh, cung kính khom người chào hỏi.

Hôm nay tâm trạng Tô Thụy Kỳ dường như rất tốt, đôi tay cắm túi quần, mỉm cười bước đi, muốn trực tiếp đến Hoàn Á, cho Khả Hinh một bất ngờ.

“Cộp cộp cộp!” Một âm thanh nức nở khe khẽ rất quen thuộc.

Tô Thụy Kỳ dừng bước lại, hơi nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn tới trước. . . . . .

Đường Khả Hinh vẫn còn đứng ở một mặt tường đại sảnh khách sạn, không ngừng liều chết đập đầu.

Tô Thụy Kỳ nghi ngờ nhìn Đường Khả Hinh, đứng ở nơi đó rất kích động, anh liền rút đôi tay ra khỏi túi quần, lập tức lo lắng gọi: “Khả Hinh?”

Đường Khả Hinh căng thẳng đập đầu vào tường, nghe được có người gọi, cô lập tức xoay người, ngẩng đầu lên thấy Tô Thụy Kỳ, trong lòng cô lập tức cảm thấy ấm áp, nở nụ cười gọi: “Tô Thụy Kỳ?”

Tô Thụy Kỳ nhìn cô trong thoáng chốc không có việc gì, vẻ mặt nở nụ cười ngọt ngào, anh cũng yên lòng nhìn cô, dịu dàng nở nụ cười.

Đường Khả Hinh lập tức hưng phấn kích động đi tới, nhìn Tô Thụy Kỳ cười nói: “Tại sao hôm nay có thời gian tới? Không phải anh ra nước ngoài sao?”

Tô Thụy Kỳ chăm chú nhìn Đường Khả Hinh một cái, mới vươn tay vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dùng ngón tay cảm thụ nhiệt độ của cô, mới mỉm cười gật đầu, đáp: “Ừ. Đi ra ngoài hơn một tháng, mới vừa trở lại, nhớ tới em.”

Đường Khả Hinh nghe lời này, trong lòng lại ấm áp, nhìn anh nở nụ cười nói: “Em rất tốt.”

Tô Thụy Kỳ hơi nhấc mí mắt, nhìn cô gái nhỏ trước mặt ngây thơ đơn thuần, trái tim không khỏi mềm nhũn, nhớ tới đã từng quen biết cô với khuôn mặt sau khi bị phá hủy, khi đó cô buồn bã, đa sầu, tự ti, thương cảm, đối với tương lai không trông mong nhiều lắm, luôn mặc quần áo thể thao, đội mũ, đầu cúi đầu đi bộ. . . . . . Anh chăm chú nhìn cô thật sâu. . . . . .

Đường Khả Hinh nhìn thái độ Tô Thụy Kỳ như vậy, liền hơi tinh nghịch nghiêng mặt nhìn anh, mắt to linh hoạt lóe lên, cười hỏi: “Anh làm sao vậy? Có phải cảm thấy em rất xinh đẹp hay không?”

Tô Thụy Kỳ không nhịn được cười, bước lên trước, đưa hai tay ra nói: “Ôm một cái, trong khoảng thời gian n ra khỏi nước, nhớ em muốn chết.”

Anh nói xong, cũng đã rất dịu dàng ôm Khả Hinh vào trong lòng.

Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực của anh, cũng hơi cười.

Vườn hoa phía sau Khách sạn! !

Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên hưng phấn không thôi đi ra Hoàn Á, chuẩn bị đuổi theo Khả Hinh, vừa nhanh chóng đi về phía trước, vừa vui vẻ như được làm cha, nhìn thế giới này cũng tràn ngập thương yêu. . . . . . Muốn vội vàng tìm được Khả Hinh, hỏi rõ ràng chuyện cô mang thai, mới vừa bước vào đại sảnh khách sạn, ngay lập tức nóng mắt nhìn thấy Tô Thụy Kỳ và Đường Khả Hinh ôm nhau, anh lập tức ngừng bước chân, căng thẳng nhìn bọn họ, kêu lên: “Mẹ nó! !”

Tô Thụy Kỳ dịu dàng chậm rãi buông Đường Khả Hinh ra, mỉm cười cúi đầu, nhìn cô nói: “Anh còn chưa ăn cơm trưa, đi ăn cơm trưa với anh chứ?”

“Được! ! Em mời! !” Đường Khả Hinh nhìn anh, không nhịn được bật cười.

Tô Thụy Kỳ nhìn cô, cũng cười vui vẻ, vươn tay nhẹ kéo hông của cô, hai người rất ăn ý đi về phía trước.

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, nhìn hai người bọn họ thân mật như thế, trái tim ầm một tiếng, nứt làm hai, tại sao lại quên còn có một người như vậy?

“Lão đại! ! Anh đang làm gì vậy?” Đám người Lâm Sở Nhai nghỉ giữa trưa, muốn đi ra ngoài ăn cơm, thấy Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi, quần tây, ngây ngô đứng ở một bên, liền ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Trang Hạo Nhiên không muốn nói chuyện, chậm rãi xoay người, trầm mặt đi trở về.

“. . . . . . . . . . . .” Đám người Lâm Sở Nhai sững sờ nhìn anh.

Phòng làm việc Hoàn Á! !

Trang Hạo Nhiên lập tức ngồi ở trên ghế da Tổng Giám đốc, hai mắt nhanh chóng xoay tròn nhìn tới trước, nhớ tới Tô Thụy Kỳ và Đường Khả Hinh, hai người mới vừa thân mật ôm nhau như vậy, trong lòng chợt căng thẳng, thở dốc một hơi! !

Đám người Lâm Sở Nhai ngồi ở trước mặt của anh, ngẩng đầu lên nhìn anh cười nói: “Thật ra lo lắng cũng là bình thường. Tôi đã từng nói, cậu chủ Tô mới gọi là con cưng của trời đất, bối cảnh tốt, trong nhà có quyền thế, có tiền, bản tính anh ấy lại ôn hòa, hiền lành, chủ yếu nhất là anh ấy rất có tư cách, chưa bao giờ dính xì căng đan!”

Trang Hạo Nhiên nhắc mắt nhìn Lâm Sở Nhai!

Lâm Sở Nhai cúi đầu, không nhịn được cười.

“Ôi, đừng trừng nha! !” Tô Lạc Hoành nhìn Trang Hạo Nhiên, hơi đổi tư thế ngồi một chút, nhìn anh cười nói: “Đây là sự thật! Cậu chủ Tô người ta thật không tệ! ! Anh xem một chút, anh ấy đưa cho Khả Hinh đôi song sinh thì biết. Coi như anh ấy ra khỏi nước, cũng thường hỏi thăm tình huống của Tiểu Đường! Mặc kệ từ trong lòng hay thân thể, đều muốn chăm sóc.”

“Cái gì gọi là thân thể?” Trang Hạo Nhiên lập tức cầm tài liệu hư ở trên bàn, ném anh, tức giận nói: “Phụ nữ của tôi không cần người khác chăm sóc thân thể cô ấy! !”

“Tôi nói là thân thể khỏe mạnh! !” Tô Lạc Hoành né tránh anh ném tài liệu, bật cười nói! !

“Đừng đùa kiểu này! !” Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, lạnh lùng quát anh xong, lại tựa vào trên ghế da, đột nhiên trong lòng có chút gấp gáp nói: “Tôi cảm thấy nếu tiếp tục như vậy, không phải là cách! ! Phải nghĩ cách tăng nhanh tiến độ! !”

“Tăng nhanh tiến độ thế nào?” Lâm Sở Nhai không nhịn được bật cười: “Trừ khi anh nhanh chóng gạo nấu thành cơm! !”

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, ánh mắt chợt sáng lên! ! !

Vào buổi trưa.

‘phòng tổng thống’.

Biệt thự nhà họ Trang, bởi vì còn có rất nhiều đồ dung trong nhà chưa sửa sang xong, cho nên vợ chồng Trang Tĩnh Vũ và Ân Nguyệt Dung vẫn ở tại khu biệt thự ‘phòng tổng thống’ Khách sạn Á Châu.

“Mẹ!” Trang Ngải Lâm lại bị mẹ ngăn ở ngoài cửa, cô tức giận vừa đập cửa vừa kêu to: “Nào có ai làm mẹ như mẹ chứ? Có con rể, không cần con gái!”

Bên trong truyền ra tiếng nói! !

“Ai nói không cần con nữa? Con dụ dỗ Bác Dịch trở lại cho mẹ, mẹ sẽ cần con! ! Mẹ sẽ đặt con lên bàn thờ cúng bái!” Tiếng của Ân Nguyệt Dung từ bên trong truyền ra! !

“Mẹ đừng đối với con như vậy! !” Trang Ngải Lâm đứng ở ngoài cửa, vừa đập cửa vừa kêu to: “Tại sao con nhất định phải gả cho anh ta chứ? Con chỉ khiêu vũ với một người đàn ông thì thế nào? Anh ta có thể cũng tức giận tránh né như vậy! Anh ta không phải đàn ông! Đàn ông bên cạnh Trang Ngải Lâm con có ai hẹp hòi giống như anh ta chứ?”

“Con và đàn ông ôm nhau, cậu ấy không ngại! ! Cậu ấy còn là đàn ông sao? ! Mẹ thương Bác Dịch! Không cha không mẹ, còn tìm được người vợ như con!” Tiếng của Ân Nguyệt Dung truyền ra.

“Con không phải vợ anh ta! !”

“Vậy con không phải là con gái của mẹ! !”

Trang Ngải Lâm không nói nên lời, nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, thở dài một cái, trên thế giới này, cô không có cách nào với mẹ của mình! !

Lúc này Trang Hạo Nhiên mới vừa từ đầu kia đi tới, anh vừa đi qua tầng tầng vệ sĩ, đi vào ‘phòng tổng thống’ trước vườn hoa, vừa nhìn chị bị ngăn ở ngoài cửa, anh ngạc nhiên mỉm cười, đi tới bên cạnh chị, nghiêng mặt nhìn cô, nói: “Chuyện gì vậy? Lại bị mẹ nhốt ở bên ngoài hả? Ở nhà em đi!”

Trang Ngải Lâm lập tức nhe răng, đưa hai ngón tay ra muốn chọc vào mắt anh! !

Trang Hạo Nhiên lập tức lui về phía sau một bước, nhìn chị bật cười nói: “Được rồi, em nói đùa! ! Em tới ăn cơm trưa, có muốn giúp chị hay không?”

“Cậu không cần đắc ý với tôi! ! Hai ngày nay cậu gây nên xì căng đan, mẹ sẽ không chứa cậu! ! Còn nữa! ! Tôi cảnh cáo cậu!” Trang Ngải Lâm tiến lên một bước, chỉ vào mũi em trai, trừng mắt uy hiếp nói: “Nếu lần sau để cho tôi gặp phải cậu và người phụ nữ kia gây ra xì căng đan, tôi nắm đầu cô ta đập vào tường! ! Rất mất mặt tôi! !”

Cô nói xong, liền nhanh chóng xoay người, đi ra ngoài! !

“Này! ! Em giúp chị một chút nhé!” Trang Hạo Nhiên không nhịn được nhìn bóng lưng chị đi xa, bật cười nói: “Em giúp chị dụ dỗ Bác Dịch trở lại?”

“Để cho anh ta đi chết đi! !” Tiếng của Trang Ngải Lâm từ bên kia truyền đến.

Trang Hạo Nhiên đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của chị, lại không nhịn được mỉm cười, lúc này mới đẩy cửa đi vào trong phòng, lập tức nhìn thấy mẹ ở trong phòng khách, mặc váy ren dài màu vàng nhạt, vấn mái tóc xinh đẹp, vén sang bên trái, bưng một đĩa cà rốt, vừa xem phim Hàn, vừa cầm một củ, gặm “rốp rốp” giống như con thỏ ! !

Nghe nói, bà có thể giữ khuôn mặt không già, chính là dựa vào cà rốt!

Trang Hạo Nhiên thường hay thất thần nhìn mẹ, cảm giác khuôn mặt bà vẫn trẻ tuổi xinh đẹp như thiếu nữ.

Ân Nguyệt Dung cầm củ cà rốt, vừa gặm, vừa hỏi: “Nhìn cái gì? Nhìn nữa dùng gậy đánh chết con! ! Nếu không phải bởi vì cha của con đã đánh con, con không vào được cái nhà này ăn cơm trưa! !”

“Ôi chao, mẹ! Không nên tức giận!” Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi tới, lập tức ngồi xuống bên cạnh của mẹ, vươn tay kéo mạnh bả vai của bà, nói: “Con biết rõ mẹ rất thương con mà! !”

“Tránh ra! Chớ cản trở mẹ xem phim Hàn! !” Ân Nguyệt Dung lấy cùi chỏ đẩy con trai ra, tiếp tục cầm một củ cà rốt, ánh mắt vừa chăm chú xem “Cô cảnh sát đáng yêu” Dennis Joseph O’neil, miệng vừa nhai cà rốt, thở nhẹ một cái, cảm thán nói: “Nếu như. . . . . . Mẹ có thể sinh con trai đẹp trai như vậy thật tốt!”

“Con còn không đẹp trai à?” Trang Hạo Nhiên vừa ôm mẹ, vừa muốn đưa tay cầm củ cà rốt của bà !

“Cút!” Ân Nguyệt Dung không để ý tới con trai, hai mắt chăm chú xem nam chính thể hiện, người lai, rất đẹp trai, vì chờ đợi nữ chính trở về, ánh mắt lộ ra cuốn hút, bà thở dài một hơi, lắc đầu một cái, rất say mê nói: “Quá đẹp trai rồi! !”

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, vừa ăn củ cà rốt, vừa rất tao nhã nhấc chân vén lên, giống như rất không chú ý nhìn một nửa khuôn mặt của mẹ đang chăm chú xem ti vi, suy nghĩ trong chốc lát, rốt cuộc nặng thở dốc mấy hơi, nói: “Mẹ. . . . . . Con có chuyện muốn hỏi mẹ một chút. . . . . .”

“Ừm!” Ân Nguyệt Dung tiếp tục xem TV.

“Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên có chút căng thẳng, tựa vào trên ghế sa lon, mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu, nhìn mẹ, giả vờ như thoải mái hỏi: “Lúc mẹ . . . . . . mang thai chị của con. . . . . . Khi . . . . . . Khi nào bắt đầu nôn mửa vậy?”

Ầm! ! ! Một hồi chiêng trống vang lên! !.

Ân Nguyệt Dung lập tức nắm củ cà rốt, rất ngây thơ, trong sáng, đáng yêu nhìn con trai, phát hiện hình tượng anh lập tức vĩ đại chói lọi, đầu hơi nghiêng, nhẹ nhàng đáp: “À?”

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *