Người tình nhỏ bên cạnh Tổng Giám đốc-Chương 0809

Chương 0809: ĐƠN GIẢN

Ánh nắng mặt trời rực rỡ.

Đường Khả Hinh đau lòng chậm rãi ngồi xổm xuống, im lặng nhặt từng mảnh vé số vun nát, nắm trong lòng bàn tay, nhớ tới Trang Hạo Nhiên mới vừa nói những lời vô tình, cô lập tức cắn chặt môi dưới, phẫn uất nói: “Tên khốn kiếp!”

Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi ngồi xổm người xuống, nhìn vẻ mặt cô mất mát cùng đau lòng như vậy, sắc mặt hơi thu lại, nói: “Xin lỗi. . . . . .”

“Chuyện này không liên quan đến anh! Đều tại tên khốn kia!” Đường Khả Hinh nhặt một góc cuối cùng của tờ vé số, nắm trong lòng bàn tay, nhìn từng mảnh giấy nhỏ màu hồng, thở dài một cái.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn cô, nói: “Em thiếu tiền dùng?”

Đường Khả Hinh nhất thời im lặng ngẩng đầu, nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi cũng cảm thấy buồn cười, cúi xuống, khẽ nhếch khóe miệng thì phát hiện khóe miệng bên trái hơi đau đau, anh lập tức cau mày, đưa tay chạm nhẹ thử. . . . . .

“Anh không sao chứ?” Đường Khả Hinh quan tâm nhìn anh, nói: “Nghe nói Trang Hạo Nhiên rất biết đánh nhau, nhất định rất đau. . . . . .”

“Không có việc gì. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, thoải mái cười cười.

Hai người cùng nhau im lặng đứng lên.

Đường Khả Hinh nắm giấy vụn vé số, ngẩng đầu lên, biết ơn mỉm cười nhìn Tưởng Thiên Lỗi, dịu dàng nói: “Hôm nay thật cám ơn anh, mời rất nhiều đứa trẻ ăn trưa, cũng mời tôi ăn bữa trưa rất phong phú. . . . Tôi còn có một chút chuyện, phải đi tìm Bác Dịch tiên sinh. . . . . Phải rồi. . . . . Vết thương của anh trở về xoa xoa . . . . Nếu không, giữ lại vết sẹo, không đẹp trai nữa. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, không nhịn được bật cười.

“Tôi đi trước. . . . . .” Đường Khả Hinh cung kính nhìn anh một cái, liền im lặng xoay người bước đi.

Tưởng Thiên Lỗi đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh dịu dàng mê người, bất cứ lúc nào cũng lộ ra một chút ngọt ngào cùng hiền lành, bất cứ lúc nào ở bên cô, cũng rất nhẹ nhàng và thoải mái. . . . . . Hai mắt anh lóe lên, canh chừng bóng lưng cô, quả đấm khẽ buộc chặt.

“Tổng Giám đốc. . . . . .” Đông Anh nghe được mấy vị Phó tổng Tô Lạc Hoành ăn cơm ở bên trong phòng ăn biển, vừa ăn vừa nhắc nhở mình đến xem, có thể Tổng Giám đốc Tưởng sẽ xảy ra chuyện. . . . . . Cô liền nhanh chóng đi ra, không ngờ nhìn thấy khóe miệng Tưởng Thiên Lỗi thật sự có một mảng đỏ sậm, thậm chí còn rịn máu. . . . . . Cô hít vào một ngụm khí lạnh, giật mình đi tới, nhìn anh quan tâm hỏi: “Tổng Giám đốc! Anh làm sao rồi?”

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, vẫn chăm chú nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh, nhớ tới mới vừa tranh chấp cùng Trang Hạo Nhiên, anh khẽ cắn răng, thở dài một cái nói: “tình hình mấy miếng đất bên sườn đồi của họ Châu như thế nào rồi?”

Đông Anh Kỳ lắng nghe những lời này, lập tức đáp lại: “À. . . . . . Còn chưa manh mối ! !

“Đẩy nhanh tiến độ! ! Nói Văn Phong tối nay tới gặp tôi.”

Anh nói xong, liền nhanh chóng xoay người đi khỏi! !

Đông Anh sửng sốt đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng đi khỏi, kinh ngạc suy nghĩ: Lúc nảy xảy ra chuyện gì. . . . . .

***

Rolls-Royce màu bạc thắng gấp ở trước vườn hoa ‘phòng tổng thống’ ! !

Trang Hạo Nhiên tức giận đùng đùng nhanh chóng đi xuống xe, sải bước đi tới vườn hoa phía trước. . . . . .

“Cậu chủ?” Dì Lý cùng hai người giúp việc trẻ tuổi nghe được tiếng bước chân, mới vừa đi ra, cũng đã thấy Trang Hạo Nhiên giống như từ trước tới giờđều chưa từng có sự phẫn nộ, mở cửa chính phòng khách, sải bước đi tới hành lang thật dài. . . . . .

“. . . . . . .” Dì Lý cùng người giúp việc nhìn nhau, bình thường rất hiếm khi thấy cậu chủ tức giận như vậy, nghĩ xem có nên gọi điện thoại thông báo cho bà chủ hay không?

“Ầm! ! !”

Trang Hạo Nhiên lập tức vọt vào phòng ngủ của mình, vừa thở hổn hển bước đi, vừa cởi bỏ một cúc áo trước ngực, nhanh chóng đi tới bên giường, cả người mệt mỏi nặng nề nằm xuống, ngửa mặt nhìn trần nhà, hai mắt lóe lên, nhớ tới lúc nảy nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh trước phòng ăn biển, rất động tình nhìn đối phương, nhất là Đường Khả Hinh khóc thật đau lòng, nước mắt từng viên nhỏ xuống. . . . . . Tim của anh lại chậm rãi buộc chặt, xoay người, cầm gối che đầu! ! !

Một gian phòng khác!

Trang Ngải Lâm mặc bộ đồ công sở in hoa màu vàng, mang giày ý dây màu đen, xõa tóc dài chạm vai, đứng ở trước kính toàn thân, nhìn trái phải vóc dáng của mình, không khỏi nhớ tới lần trước Bác Dịch đã nói, không thích phụ nữ quá phức tạp, cô thở dài một hơi, lại xoay người, nhìn tủ áo gần 6 mét ở trước mặt, tất cả quần áo nhiều vô số, kiểu dáng gì cũng có, nhưng không có quần áo đơn giản! !

“Tại sao Trang Ngải Lâm tôi phải lấy lòng một người đàn ông? Cho tới bây giờ đều là đàn ông lấy lòng tôi !” Trang Ngải Lâm cảm thấy tức giận, quét mạnh sợi tóc dài trên vầng trán thanh nhã của mình, tức giận! !

“Hôm nay! ! Chỉ là hôm nay! ! Để cho con về nhà ăn cơm! Nếu như con không gọi Bác Dịch trở lại cho mẹ! Con vĩnh viễn cút ra ngoài cho mẹ, con rể của tôi, cháu của tôi, con dâu của tôi! Ô ô ô ô!” Giọng nói thương tâm của bà Trang lại vang trên không trung! !

Trang Ngải Lâm nhớ tới hai ngày nay mẹ vì chuyện của Khả Hinh, rất không vui vẻ, cô bất đắc dĩ thở dài một hơi, bởi vì quá sợ uy lực của Điệp Y ném mình ra, không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp, nhìn khắp quần áo trong tủ áo của mình. . . . . .

Tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi.” Trang Ngải Lâm từ trong ngăn tủ, chọn ra một váy dài tơ tằm trắng như tuyết, đột nhiên cảm thấy nó hết sức ngây thơ. . . . . .

“Cô hai. . . . . .” Dì Lý có chút lo lắng đi vào, nhìn Trang Ngải Lâm có chút gấp gáp nói: “Lúc nảy cậu chủ trở lại, giống như có chút không đúng, tâm trạng thật không tốt, còn sập cửa nữa.”

“Nhà chúng ta, sập cửa cũng không phải là chuyện mới mẻ! ! Còn sợ cậu ấy xảy ra chuyện sao!” Trang Ngải Lâm nói xong, giống như có chút trúng ý với bộ váy trắng này, cảm thấy vui sướng quay lại, không ngờ phát hiện phía sau váy, có một hình trái tim thật lớn, từ bả vai lộ đến khe mông. . . . Cô cảm giác phẫn uất nói: “Mẹ nó! Người nào thiết kế váy này vậy! ? Thật buồn nôn!”

Cô lập tức ném nó, lại chui vào một chỗ khác, muốn tìm thêm một bộ quần áo màu trắng ngây thơ để mặc, mới hỏi: “Cậu ấy sập cửa thế nào?”

“Chính là đi vào, liền sập cửa thật lớn! Trên mặt tức giận đến muốn nổ tung!” Dì Lý hình dung có một chút khoa trương!

Trang Ngải Lâm nghe nói như vậy, lập tức xoay người, lúc này mới phát hiện có một chút mới mẻ mà cười nói: “Ơ? Trên mặt muốn nổ tung?”

Cô nói xong, liền thuận tay chọn hai bộ, một chiếc váy dài màu vàng nhạt và một chiếc váy ren ngắn màu đen, rất nhẹ nhàng xách theo, sau đó đi ra khỏi phòng của mình, đi tới phòng của em trai, dùng sức đạp một cái, tung cửa ! !

Khóa tâm bằng vàng ròng rầm rầm rầm rơi trên mặt đất, lăn đến bên kia.

“Ôi chao, chuyện này. . . . . .” Dì Lý nhìn thấy cửa lại bị hư, lập tức đau lòng kêu lên: “Đây đều là tiền ! ! Tiền đấy!”

Vẻ mặt Trang Ngải Lâm không sao cả, đi vào phòng của em trai, đi qua phòng khách, sau đó đi về phía giường bên trong, quả nhiên phát hiện em trai giống như con cá chết, cuốn tại trên giường, cô liền nâng váy, đi tới đạp một cái vào trên mông đít em trai, kêu to: “Đứng lên! ! Xem cho chị chiếc váy này một chút, mặc vào đơn giản một chút! Đẹp mắt một chút”

“Không mặc càng đẹp hơn!” Trang Hạo Nhiên núp đầu ở trong gối nằm, lên tiếng.

“Cậu ….! ! Ngay cả chị của cậu cũng dám ăn! !” Trang Ngải Lâm không nói hai lời, liền vứt bỏ hai chiếc váy trên tay, lập tức nhảy đến trước mặt em trai, cũng không để ý tới bộ quần áo trị giá 320 ngàn của mình, liền ngồi ở trên người em trai, lấy gối đầu xuống, đấm vào má trái anh một quyền! !

“A! !” Trang Hạo Nhiên xoa mặt, khổ sở kêu to một tiếng! !

“Tôi nói chuyện nghiêm túc với cậu! ! Làm gì giống như cá chết! ! Cho nên nói cậu vô dụng! ! ăn nhiều chuối tiêu! ! Ngay cả sinh con gái cũng không có bản lãnh!” Trang Ngải Lâm ngồi ở trên bụng em trai, lạnh lùng nói.

“Chị. . . . . .” Trang Hạo Nhiên ngồi thẳng người. . . . . .

Trang Ngải Lâm không nói hai lời, lại muốn nâng quả đấm lên, nhắm cằm của anh đánh tới! !

“A! ! Đừng đánh, đau quá!” Trang Hạo Nhiên lại nhăn mặt kêu to! !

“Trước kia đánh cậu như thế nào cũng không thấy cậu rên một tiếng! ! Tại sao bây giờ kêu đau?” Trang Ngải Lâm trừng em trai, chê anh vô dụng.

Trang Hạo Nhiên hơi ngẩng đầu, im lặng nhìn chị! !.

“Cậu làm người tích cực đi lính theo danh sách sao?” Trang Ngải Lâm giống như hiểu em trai, vươn tay vò mạnh mặt của anh, mới nói nhanh: “Khuôn mặt đẹp trai như vậy ! Sợ cái gì? Mẹ cũng nhắc nhở cậu phải gạo sống nấu thành cơm chín rồi !”

“. . . . .” Trang Hạo Nhiên thở dài một hơi, tiếp tục ngã xuống giường, suy nghĩ chuyện này! !

“Nhìn dáng vẻ của cậu kìa! ! Nhìn cũng cảm thấy ghê tởm! !” Trang Ngải Lâm nói xong, liền lật người xuống giường, lại nhặt hai chiếc váy của mình, hất lên hỏi: “Mau! ! Giúp tôi nhìn xem! Chiếc váy nào thích hợp với tôi?”

“. . . . . . .” Trang Hạo Nhiên hơi ngồi thẳng người, nhìn Trang Ngải Lâm ngạc nhiên hỏi: “Thế nào? Chị muốn đi ước hẹn à?”

“Phải đi gặp Bác Dịch!” Trang Ngải Lâm nói xong có chút mất mặt.

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, cảm giác mệt mỏi nói: “Chị hãy bỏ qua cho anh ấy đi. . . . . . Anh ấy không thích hợp với chị. . . . . .”

Trang Ngải Lâm lập tức lại muốn giơ tay đánh anh nói: “Chị muốn thích hợp với người nào! Mắc mớ gì tới cậu? Mau! ! Xem một chút cái nào thích hợp!”

“Bộ váy thời trang như vậy, anh ấy sẽ không thích đấy! Anh ấy thích cô gái đơn giản. . . . . .” Trang Hạo Nhiên hiểu Bác Dịch, nói.

“Đi, mẹ nó chứ đơn giản! !” Trang Ngải Lâm nói xong, nhanh chóng xoay người, đi ra khỏi phòng. . . . . .

Trang Hạo Nhiên lại ngã xuống giường, nghĩ tới chuyện của mình và Đường Khả Hinh, thở dài một cái.

“Giúp tôi nhìn xem! !” Trang Ngải Lâm lập tức ôm một đống lớn quần áo sang trọng xinh đẹp, nện toàn bộ ở trên giường em trai, còn có một số rơi trên mặt sàn, nói: “Chọn cho tôi một bộ . . . .”

“Chị. . . . . .” Trang Hạo Nhiên quay đầu, nhìn Trang Ngải Lâm, nhàn nhạt hỏi: “Phụ nữ đối với mối tình đầu cũng đặc biệt khó quên phải không?”

“Tôi làm sao biết? Tôi có nhiều người đàn ông tốt như vậy, thậm đã chí quên mối tình đầu là lúc nào rồi ! Cậu còn nhớ rõ mối tình đầu của cậu sao?” Trang Ngải Lâm lật từng chiếc váy.

Trang Hạo Nhiên lắc đầu một cái, giống như mối tình đầu ở nhà trẻ mẫu giáo. . . . .

“Nói đúng không!” Trang Ngải Lâm nhạo báng cầm một chiếc váy lụa dài màu đen, đo đo, nhưng cảm thấy giống như đàn bà góa, lại chọn chiếc khác mới nói: “Nhà chúng ta coi thường nhất, chính là mối tình đầu! Nó không có quan trọng như vậy!”

Trang Hạo Nhiên suy nghĩ những lời này một chút, mới nhìn thấy chị đang vội, anh liền thở dài một cái, nhìn cô đang đùng đùng chọn quần áo, cái này hấp dẫn hơn cái khác, anh bất đắc dĩ nhăn mặt nói: “Chị. . . . . . Chị cũng không có một cái T-shirt trắng, hoặc quần jean sao?”

Trang Ngải Lâm lập tức ngẩng đầu lên, nhìn em trai, tức giận nói: “Chị của cậu là người mặc loại đồ đó sao?”

***

Cao ốc Hoàn Cầu, Phòng Kinh doanh rượu ! !

Bác Dịch đang ngồi trên ghế da ở phòng làm việc tạm thời, im lặng nhìn nội dung trong tài liệu, nghĩ tới chút nữa phải nói cho Khả Hinh chú ý tới phương diện thi đấu. . . . . .

Cửa phịch một tiếng, bị đá mở! !

Bác Dịch nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn người tới trước mặt, đột nhiên ngẩn ra! !

Trang Ngải Lâm hết sức bất đắc dĩ mặc T-shirt màu trắng, quần jeans màu xanh dương đậm, mái tóc xoăn hấp dẫn, tay hết sức bất đắc dĩ vịn nhẹ ở cạnh cửa, thở dài một hơi, nhìn tới trước, bộ dáng không phục! !

Bài trước đó
Bài kế tiếp

Add a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *